Phượng Ly Thiên

Chương 74: Tiêu tan

“Ư…… Thiên nhi…… Tỉnh, tỉnh lại…… A……” Hiên Viên Cẩm Mặc cảm thấy thân thể như bị xé rách, đau đến choáng váng, Phượng Ly Thiên cũng không chờ y qua khỏi cơn đau đã bắt đầu động tác kịch liệt.

Kỹ thuật của Phượng Ly Thiên luôn rất tốt, bình thường Hiên Viên Cẩm Mặc chẳng cần làm gì cũng có thể cảm nhận được khoái cảm, nhưng hôm nay hắn mất hết lý trí, mọi việc chỉ làm theo bản năng, chẳng chút thương tiếc đánh thẳng về phía trước, cảm nhận so với trước kia quả thực là một trời một vực.

Hiên Viên Cẩm Mặc đau đến nói không thành lời, chỉ có thể phát ra vài tiếng rên rỉ đứt quãng. Cự vật cứng như thiết càn quấy trong thân thể, mỗi một lần va chạm đều khiến người ta như rơi xuống địa ngục. Hai tay bị trói, không dùng được sức, y chỉ có thể quấn đôi chân thon dài lên lưng Phượng Ly Thiên, mượn việc này giảm đi chút sức lực.

Chất lỏng ấm áp từ nơi hai người tương liên chảy ra, nhiễm đỏ sàng đan màn vàng sáng. Bên dưới bị xé rách từng tấc một, phía trên còn bị Phượng Ly Thiên không ngừng dùng tay và răng tạo ra đau đớn. Tình hình trước mắt trùng lập với cảnh tượng bị Hiên Viên Cẩm Lâm thi bạo ở Lộc Minh Sơn Trang, sợ hãi và cảm giác tội ác vẫn luôn bị y đè nén dưới đáy lòng tại một khắc này bất chợt trào lên.

“Không…… Không……” Hiên Viên Cẩm Mặc liều mạng lắc đầu, muốn quăng đi cảnh tượng đáng sợ trong đầu.

Cằm bỗng nhiên bị nắm chặt lấy, Phượng Ly Thiên trừng to đôi mắt đỏ ngầu: “Ở bên ta ngươi khổ sở đến vậy sao? Trên đời này không có ai yêu ngươi hơn ta! Ngươi rốt cuộc muốn ta phải làm thế nào đây?” Hắn rút ra hết rồi lại đâm vào thật sâu, dưới sợ trơn trượt của máu, thuận lợi ra ra vào vào.

“A!!!!!” Hiên Viên Cẩm Mặc cong người dậy, dùng sức ngửa đầu ra sau, một hàng lệ trong suốt chảy dọc xuống, không phải vì đau đớn, cũng không có cảm giác chán ghét bội luân, mà chỉ bởi vì bị người mình yêu đối đãi như thế nên cảm thấy khổ sở uất ức. Động tác của người phía trên bỗng chốc tạm dừng lại, hắn đột nhiên cúi xuống, hôn hôn giọt lệ nơi khóe mắt y. Cho dù ở trong mộng, hắn vẫn không đành lòng nhìn người này khổ sở.

Hiên Viên Cẩm Mặc mở mắt ra, kinh hỉ nhìn hắn: “Thiên nhi, ngươi…… ư……” Không đợi y nói xong, Phượng Ly Thiên lại bắt đầu luật động, hơn nữa càng lúc càng nhanh. Hiên Viên Cẩm Mặc bị làm đến sắp hôn mê, đột nhiên, một cỗ nhiệt lưu nóng bỏng bắn thẳng vào trong cơ thể y, giống như muốn tổn thương nội phủ, tứ chi không khỏi co rút lại.


Chân khí hỗn loạn theo tinh nguyên bắn ra mà biến mất, cả người Phượng Ly Thiên mềm nhũn, té xỉu trên người Hiên Viên Cẩm Mặc. Sau cơn hôn mê ngắn ngủi, Hiên Viên Cẩm Mặc gắng gượng tỉnh lại, y không thể ngủ, Thiên nhi tẩu hỏa nhập ma rất nguy hiểm, cần y chăm sóc. Y cố gắng vươn tay lần mò, ấn mở vách ngầm đầu giường, nhịn đau xê dịch thân thể về phía trước, lấy ra một thanh chủy thủ, cắt đứt đai lưng trên cánh tay.

“Thiên nhi……” Hai tay Hiên Viên Cẩm Mặc đặt trên hai vai Phượng Ly Thiên, cắn răng rút ra cự vật của hắn trong thân thể mình, lại đau đến toát mồ hôi lạnh.

“Ư……” Phượng Ly Thiên đột nhiên rên khẽ một tiếng, chậm rãi mở mắt, hai tròng mắt kim sắc ở trong bóng đêm lưu chuyển ánh sáng hoặc nhân, sau đó lại lụi tàn, nhưng dù chỉ trong phút chốc, thị lực có thể nhìn rõ về đêm vẫn đủ để hắn thấy rõ tình trạng trước mắt, sắc mặt Hiên Viên Cẩm Mặc trắng bệch nằm dưới thân hắn, da thịt màu lúa mạch phủ kín vết bầm xanh tím, hồng anh phấn nộn bên trái bị cắn ra một vòng dấu răng, còn đang rướm máu, trông qua có vài phần tàn khốc yêu diễm.

“Mặc!” Hắn nhanh chóng đứng dậy, rút ra phân thân còn chôn một nửa trong cơ thể y, chất lỏng trắng đỏ đan nhau theo đó chảy ra, Hiên Viên Cẩm Mặc đã không còn sức rên rỉ, chỉ nhỏ giọng hừ hừ mấy tiếng.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ vừa rồi không phải mộng cảnh sao? Hắn tự tay tổn thương Mặc của hắn!

Phượng Ly Thiên nhảy xuống giường, cúi thân bế người trên giường dậy, nhanh chóng đi ra dục trì sau điện, trầm giọng nói với không trung: “Lấy thuốc tới đây.”

Sau điện Bàn Long là một gian phòng tắm riêng biệt, nước nóng trong vắt chảy theo hình thác nhỏ, rót vào hồ lớn được xây từ bạch ngọc, giữa đêm xuân lạnh lùng phủ lên một lớp sương trắng. Ám Nhất đặt thuốc trị thương bên cạnh hồ rồi nhanh chóng biến mất, Phượng Ly Thiên ôm Hiên Viên Cẩm Mặc bước vào hồ nước, chậm rãi thả người trong lòng xuống.

“Ưm……” Dòng nước ấm áp chạm đến miệng vết thương khiến Hiên Viên Cẩm Mặc nhịn không được run rẩy.

“Mặc……” Phượng Ly Thiên gọi thật khẽ, lại không biết phải giải thích thế nào, chỉ bối rối ôm y vào trong lòng, giống như một đứa nhỏ phạm lỗi không biết phải làm sao.


Làm sao bây giờ? Vất vả lắm mới có chút tiến triển, giờ lại xảy ra chuyện thế này, như vậy, hắn và tên Hiên Viên Cẩm Lâm cầm thú kia có gì khác nhau?

Suối nước xoa dịu đau nhức toàn thân, Hiên Viên Cẩm Mặc dựa vào trong ngực Phượng Ly Thiên, đưa một tia nội lực vào cơ thể hắn dò xét, sau khi xác nhận cỗ chân khí cuồng loạn kia đã biến mất mới yên lòng thu tay lại, ngâm mình trong dòng nước ấm áp không muốn nhúc nhích.

“Ưm” Một ngón tay theo dòng nước trượt vào thân thể y, cẩn thận cào nhẹ, trượt lên trượt xuống, lấy hết những thứ bên trong ra, cứ rời đi rồi lại tiến vào. Lần này có mang theo chút thuốc mỡ mát lạnh, cỗ lạnh lẽo ấy giúp xoa dịu cơn đau đớn nóng rát dưới thân.

Cẩn thận xử lý tốt vết thương của người trong lòng, Phượng Ly Thiên ôm chặt lấy y, hít vào một hơi thật sâu: “Mặc, ngày mai ta sẽ rời khỏi đây.” Âm thanh mát lạnh như hàn tuyền đổ xuống từ trên núi cao, vĩnh viễn mang theo bi thiết.

“Không được, thương thế của ngươi còn chưa lành……” Hiên Viên Cẩm Mặc vội vàng ngẩng đầu, đối diện là đôi mắt đong đầy bi thương, lòng không khỏi quặt thắt, Phượng hoàng kiêu ngạo xinh đẹp của y, sao lại che giấu nhiều bi thương đến thế?

Phượng Ly Thiên lắc lắc đầu: “Ta không thể ở lại đây nữa, còn tiếp tục như vậy, ta sợ sẽ không khống chế được bản thân mà lại tổn thương ngươi, ta chỉ muốn ngươi được hạnh phúc, không muốn ngươi chịu tra tấn……” Những thứ đó, cứ để một mình ta chịu đựng là được. Phượng Ly Thiên không nói ra câu kế tiếp, chỉ dời mắt đi nhìn sương mù mông lung.

“Thiên nhi, làm đệ đệ của ta khiến ngươi đau khổ lắm sao?” Hiên Viên Cẩm Mặc rũ mi, như có chút đăm chiêu hỏi.

“Làm đệ đệ ngươi, là hạnh phúc lớn nhất đời này của ta.” Phượng Ly Thiên cười khổ nói.

Hiên Viên Cẩm Mặc lâm vào trầm tư, nhớ tới những lời Phượng Ly Thiên nói lúc tẩu hỏa nhập ma, y cứ do dự như vậy lại khiến Thiên nhi của y khổ sở đến vậy sao? Từ sau khi nhận nhau, bọn họ không còn làm chuyện thân mật như vậy nữa, tuy quá trình đêm nay không hề tốt đẹp, nhưng lại khiến y thông suốt được một chuyện, khi ở bên Phượng Ly Thiên y không có cảm giác tội ác bội đức, mà khoảnh khắc vật cực nóng của hắn tiến nhập thân thể mình y còn cảm thấy hạnh phúc. Một khi đã như vậy, cần gì phải tiếp tục tra tấn lẫn nhau nữa chứ?

Phượng Ly Thiên nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc đang im lặng, khổ sở nhắm mắt lại, Mặc không giữ hắn lại, cuối cùng vẫn bị chán ghét sao? Một mảnh mềm mại bỗng nhiên dán lên môi hắn, mang theo hơi thở ấm áp có chút bá đạo. Phượng Ly Thiên đột nhiên mở mắt ra: “Mặc, ngươi……”


Hiên Viên Cẩm Mặc đã rời khỏi môi hắn, một vệt ửng đỏ hiện lên tuấn nhan: “Đừng ngâm nữa, chúng ta về giường thôi.”

“À, ừ.” Phượng Ly Thiên ngơ ngác ôm lấy Hiên Viên Cẩm Mặc, nhanh chóng trở về phòng ngủ.

Sàng đan đã được ám vệ đổi mới, Phượng Ly Thiên nhẹ nhàng đặt người trong lòng lên đệm mềm màu vàng sáng, hắn thì ngồi ở bên giường, dùng khăn lau khô tóc cho Hiên Viên Cẩm Mặc, ngơ ngác nhìn y rồi cười ngây ngô: “Mặc, chúng ta……”

Hiên Viên Cẩm Mặc trừng mắt nhìn hắn: “Tên khốn, đến giờ ngươi còn chưa gọi ta là ca ca đó.”

Phượng Ly Thiên xáp qua, kề lên chóp mũi y: “Ca ca, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau phải không?”

“Ngươi nói đi?” Âm thanh trầm thấp du dương trấn an trái tim bất an của Phượng Ly Thiên, rồi lại khơi dậy một cơn vui sướng ngập trời. Hiên Viên Cẩm Mặc mím môi mỉm cười, vươn tay ôm cổ hắn, hôn lên cánh môi mỏng dụ hoặc kia, tỉ mỉ nhấm nháp cảm xúc mỏng manh ấy.

Rốt cuộc Phượng Ly Thiên cũng phục hồi lại tinh thần, ra sức hút lấy đầu lưỡi mềm mại không an phận trên môi mình, Hiên Viên Cẩm Mặc không cam lòng yếu thế cũng càn quét trong khoang miệng hắn, ngươi tới ta đi, liều chết triền miên.

……

“Ca ca…… Ca ca……” Phượng Ly Thiên ôm chặt Hiên Viên Cẩm Mặc, cọ tới cọ lui trên cổ y, gọi hết lần này đến lần khác, giống nhau muốn bù đắp hết mười ba năm qua.

Hiên Viên Cẩm Mặc hôn hôn đỉnh đầu hắn, ôm tên lớn xác đang làm nũng kia vào trong lòng: “Ngủ đi, có chuyện gì ngày mai rồi nói, trời sắp sáng rồi.”


“Ừ……” Phượng Ly Thiên mơ hồ đáp một tiếng, sau khi tẩu hỏa nhập ma, thân thể hắn vốn đã rất suy yếu, lại giằng co hết nửa ngày, đã sớm vô cùng buồn ngủ, tuy rằng rất hưng phấn, nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi cơn buồn ngủ, nặng nề thiếp đi.

“Hoàng Thượng, canh giờ không còn sớm, nên dậy vào triều rồi.” Hiên Viên Cẩm Mặc chưa ngủ được bao lâu, Đức Phúc đã đúng giờ đứng ngoài cửa thúc giục.

“À……” Hiên Viên Cẩm Mặc mỏi mệt mở hai mắt ra, ngồi dậy, lại động đến vết thương phía sau, đau đến hít khí lạnh. Một đôi tay ấm áp túm y về ổ chăn, quấn lấy y như bạch tuột. Phượng Ly Thiên vẫn nhắm mắt, cao giọng nói vọng ra ngoài cửa: “Hôm nay bãi triều, đưa tấu chương đến điện Bàn Long.”

“Hoàng Thượng?” Đức Phúc kinh ngạc nghe Phượng công tử ở trong phòng ra lệnh cho mình.

Hiên Viên Cẩm Mặc bất đắc dĩ nhìn Phượng Ly Thiên đang nhắm mắt giả chết, thở dài nói: “Cứ làm vậy đi.”

“Dạ.” Đức Phúc lên tiếng, nhận lệnh rời đi. Xem ra vẫn không thể chậm trễ Phượng công tử được a, vốn tưởng rằng hắn đã thất sủng, ai ngờ chưa gì đã có thể khiến Hoàng Thượng vui đến quên cả trời đất, bãi triều tầm hoan. Nhưng mà, làm thế này, không sợ cây to đón gió sao?

Chỉ trong vòng một buổi sáng, chuyện Hoàng Thượng độc sủng Phượng công tử bãi triều mua vui đã truyền ồn ào khắp trong cung, Thượng Quan Tư Di nghiến răng, hất rơi cả bàn điểm tâm, khẩn cấp triệu tần phi trong tam cung lục viện tới.

Cả cung đình đã chìm trong bầu không khí khẩn trương, sóng ngầm bắt đầu khởi động, hai người trong điện Bàn Long lại chẳng hay chẳng biết, ngủ một giấc thật ngon rồi mới thức dậy. Sau đó, Phượng Ly Thiên đáng thương hề hề ôm lấy cánh tay phải bởi vì vận động kịch liệt và ngâm nước mà chuyển biến xấu, dưới sự cưỡng bức dụ dỗ của Hiên Viên Cẩm Mặc uống cạn hết một chén thuốc đắng nghét.

“Hoàng Thượng, Đoạn thái y đến thi châm cho công tử.”

Phượng Ly Thiên vốn đang ăn điểm tâm hưởng thụ mỹ nhân trong ngực lập tức xụ mặt xuống, nhíu mày nhìn Đức Phúc mang vẻ mặt xem kịch vui, làm như khó xử nói: “Hoàng Thượng, tối hôm qua tuy rằng hung hiểm, nhưng thật ra đã đả thông một ít gân mạch, ngươi xem cả người ta đầy dấu vết đây này, để Thái y thấy cũng không tốt, không bằng dời lại mấy ngày đi, xem tình hình rồi tính tiếp?” Nói xong, bàn tay giấu trong chăn còn chơi xấu mà vẽ một vòng xung quanh hồng anh còn chưa hết sưng của Hiên Viên Cẩm Mặc.


Hiên Viên Cẩm Mặc cắn răng trừng mắt nhìn cái tên đang cười xấu xa nào đó, quay đầu nói với Đức Phúc: “Hôm nay thôi đi, ngươi chuyển tấu chương lại đây.”

Vì thế, dưới tình trạng Phượng Ly Thiên kiên quyết không chịu mặc quần áo, hai người ở ngay trên long sàng hồ nháo cả ngày.