Phượng Ly Thiên

Chương 6: Ly biệt

Cung yến được tổ chức tại một nơi rất trống trải trong cung điện, Hoàng đế và Hoàng hậu ngồi ở trên cao, nhóm hoàng tử dựa theo trình tự từ nhỏ đến lớn ngồi ở một bên, các cung phi có địa vị cao và công chúa thì ngồi ở bên khác, triều thần ấn theo chức quan ngồi phía dưới. Hiên Viên Cẩm Thiên bị lôi kéo cả ngày đã mệt muốn chết không còn sức để trò chuyện với ca ca nữa.

“Mở tiệc.” Nói những lời theo hình thức hết nửa ngày, Hoàng đế Hiên Viên Ấp rốt cục tuyên bố mở tiệc, một đoàn ca múa mặc y phục rực rỡ theo từng điệu nhảy nối đuôi mà ra.

Hoàng hậu Thượng Quan Nhan nâng chén rượu nói: “Nô tì chúc vạn tuế thanh xuân vĩnh trú.” Bởi vì tiếng ca múa, thanh âm của Hoàng hậu chỉ có Hoàng đế trên đài, hoàng tử và cung phi có thể nghe được, nói cách khác đây không phải lễ tiết của một Hoàng hậu đối với Hoàng đế, mà là lời chúc phúc của thê tử với trượng phu. Hiên Viên Ấp nghe vậy mỉm cười nâng chén, không nói một lời uống cạn. Hiên Viên Cẩm Thiên ngồi bên phía Hoàng hậu thấy rất rõ, hiện lên trong mắt lão cha Hoàng đế rõ ràng là yêu thương.

Cũng không quan tâm tiếp tục ăn mỹ thực trước mặt, dù sao hắn cũng thường xuyên nhìn thấy tình hình này ở Khôn Ninh cung, tựa như lơ đãng liếc nhìn Nghi phi phía dối diện, tuy đã cố gắng ngụy trang, nhưng lại ẩn ẩn lộ ra vài phần tiều tụy. Quay đầu nhìn ca ca đang tao nhã ăn thức ăn, Hiên Viên Cẩm Thiên nghĩ, chỉ cần bảo vệ tốt người này là đủ rồi, về phần những người khác, tất cả đều không liên quan tới hắn.

Xong một khúc, Thừa tướng Thượng Quan Hoành rời chỗ ngồi, đi đến trước đài nâng chén nói: “Hôm nay là sinh thần của vạn tuế, khắp chốn mừng vui. Huy triều ta có được minh quân này, quả thật là do trời xanh ưu ái, vạn hạnh của dân chúng. Vi thần đại biểu cho văn võ bá quan, chúc Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Nói xong liền quỳ xuống kính rượu. Bách quan cũng quỳ xuống theo hô vạn tuế ba lần.

Nhìn Thừa tướng Thượng Quan Hoành hơi mập ra, Hiên Viên Cẩm Thiên luôn cảm thấy giống giống như một con hồ ly mập mạp, không biết vì sao, đối với ngoại công (ông ngoại) này, hắn không sao thân thiết được, chắc là vì bị mẫu hậu ảnh hưởng rồi.

Khi yến hội tiến hành được một nửa, thái giám bên người Hiên Viên Cẩm Thiên ghé vào tai hắn nói nhỏ mấy câu. Hiên Viên Cẩm Thiên hơi nhíu mày, bảo tiểu thái giám lui ra. Một lát sau, đứng dậy xin lỗi Hoàng đế đi ra ngoài.

Theo thiên môn đi đến ngoài điện, thấy Liễu Vô Phong cung kính đứng ở đó: “Điện hạ vạn an.”


“Liễu sư phụ, tìm ta có chuyện gì?” Hiên Viên Cẩm Thiên nghi hoặc nhìn Liễu Vô Phong, muốn từ đó nhìn ra được chút gì.

Liễu Vô Phong vẫn rũ mi, khiến người ta không đoán được suy nghĩ của hắn: “Điện hạ, tại hạ từng nói qua, điện hạ có thể học được võ công mạnh nhất. Điện hạ còn nhớ chứ?”

Hiên Viên Cẩm Thiên ép xuống hưng phấn trong lòng, vẫn bình tĩnh mà có chút tò mò gật đầu.

Liễu Vô Phong đến bên tai Hiên Viên Cẩm Thiên nói:”Võ công mạnh nhất tại hạ không có khả năng dạy, chỉ có sư phụ của tại hạ mới có thể dạy cho điện hạ. Hôm nay hiếm khi sự phụ tại hạ đến Hoàng cung, không biết điện hạ có bằng lòng gặp mặt lão nhân gia một lần hay không.”

“Sư phụ ngươi? Đến hoàng cung?” Hiên Viên Cẩm Thiên nghi hoặc nhìn Liễu Vô Phong, chẳng lẽ sư phụ hắn là quan viên trong triều hay là sứ thần ngoại quốc?

“Điện hạ mời.” Liễu Vô Phong cũng không giải thích, chỉ thản nhiên mỉm cười chỉ đường cho Hiên Viên Cẩm Thiên.

Hiên Viên Cẩm Thiên do dự một chút, nói không hiếu kỳ đó là giả, nhưng luôn cảm thấy rất kỳ quái. Bất quá, Liễu Vô Phong không có thể trực tiếp làm gì hắn, dù sao ở cửa vẫn có thị vệ, thái giám, cung nữ tận mắt thấy Liễu Vô Phong dẫn hắn đi. Nghĩ đến đây, hắn cũng không băn khoăn về điểm này nữa, theo Liễu Vô Phong vào một nơi trong Thiên điện.

Nơi này trong Thiên viện là chỗ ở hiện tại của Liễu Vô Phong trong cung, cách cung điện tổ chức yến hội cũng không xa, là một khu vực khác của Hoàng cung, không thuộc hậu cung, thuộc loại cho thị vệ ở lại. Liễu Vô Phong là võ sư của hoàng tử, cho nên hắn được an bài một sân riêng, tuy cũng không tệ, nhưng so với cung điện xa hoa vẫn có chút đơn sơ.

Đêm nay ánh trăng cũng không phải quá sáng, cho nên cung yến phải tăng mạnh phòng vệ, gần như dùng hết tất cả thị vệ, khiến nơi này càng thêm lạnh lùng, u ám.


Một người mặc trang phục màu đen khoanh tay mà đứng trong sân viện đơn sơ, dáng người thon dài cao ngất, khí tức băng lãnh xơ xác tiêu điều, rõ ràng là tình cảnh đơn sơ lại vì sự tồn tại của người này mà hiện ra một loại cảm giác cao quý. Không phải là cái người thần bí mà Hiên Viên Cẩm Thiên vẫn tưởng là ảo giác đó sao? Khí thế đặc biệt như vậy, cho dù lúc ấy chỉ nhìn lướt qua, nhưng tin chắc mình tuyệt đối không nhận sai.

Liễu Vô Phong bước vào sân, lập tức quỳ một gối xuống tại bên cạnh người kia: “Đã mang người đến.”

“Ngươi, chính là ngày đó……” Hiên Viên Cẩm Thiên cũng không tới gần, người kia xoay người, trước khi Hiên Viên Cẩm Thiên kịp phản ứng lại, người kia đã đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Người thần bí che mặt, chỉ chừa ra một đôi mắt lóe sáng. Cũng không sáng ngời như ánh trăng, mơ hồ có thể nhìn thấy trong đôi mắt đẹp đến không ngờ kia có chút ánh vàng nhạt lưu chuyển. Điều này khiến Hiên Viên Cẩm Thiên luôn thích quan sát ánh mắt người khác, từ đó hiểu rõ về người đó không khỏi có chút ngây ngốc, nhưng lại tùy ý người nọ cầm tay mình lên kiểm tra gân mạch.

“Ha ha” Người nọ khẽ cười một tiếng, hình như rất vừa lòng, “Ngươi có đồng ý đi theo ta không?”

“Đi? Đi đâu?” Lại là những lời này, vì sao người này cứ luôn muốn hắn đi theo?

“Đến nơi luyện võ thích hợp cho ngươi, ta sẽ dạy cho ngươi võ công lợi hại nhất.” Lời nói lạnh băng dần dần có chút độ ấm, giống như sợ hắn bị dọa.

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Hiên Viên Cẩm Thiên cảm thấy nguy hiểm, nhanh chóng tự hỏi xem làm sao mới có thể chạy khỏi nơi này.

“Đi theo ta, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết.”

“Không, ta không thể đi!” Hiên Viên Cẩm Thiên lắc đầu lui lại vài bước, “Ta không thể rời khỏi nơi này.”


Hắc y nhân nhướn mi, Liễu Vô Phong thấy thế liền nói: “Điện hạ, vì sao không thể rời khỏi nơi này? Trong hoàng cung, tranh đầu lẫn nhau, giết chóc tàn nhẫn, có cái gì để lưu luyến?”

“Ta……”

=======================

Lại nói phía bên kia, Hiên Viên Cẩm Mặc thấy đệ đệ còn chưa trở về, không khỏi có chút lo lắng. Bảo tiểu thái giám đến nhà xí nhìn thử một cái, nhưng đệ đệ lại không ở bên trong! Hiên Viên Cẩm Mặc đứng dậy đi ra ngoài điện, hỏi thị vệ canh cửa.

“Liễu Vô Phong? Hắn mang ngũ hoàng tử đi đâu?”

“Hồi điện hạ, nô tài không biết.”

Hiên Viên Cẩm Mặc nhăn lại hàng mi đẹp, Liễu Vô Phong hẳn là không dám làm chuyện gì phạm thượng, Thiên nhi rất có thể là đi chơi, cho nên không thể kinh động phụ hoàng. Vì thế nói với thị vệ: “Ngươi, theo ta đi tìm.”

“Vâng, điện hạ.”

==============================


“Ta không thể đi, bởi vì ta có một người rất quan trọng phải bảo vệ.” Hiên Viên Cẩm Thiên kiên định nói, nhìn người nọ đứng yên không động, Hiên Viên Cẩm Thiên gãi gãi đầu buồn bực nói, “Tóm lại, người có tư chất tốt nhiều như vậy, vì sao cứ phải là ta?”

“Việc này, ngươi không cần biết!”

“Thiên nhi?” Hiên Viên Cẩm Mặc dẫn theo một thị vệ bước vào, Liễu Vô Phong tay mắt lanh lẹ một kiếm giết chết thị vệ kia, thuận tiện điểm huyệt đạo của Hiên Viên Cẩm Mặc khiến hắn không thể động đậy.

“Liễu Vô Phong, ngươi có ý gì.” Hiên Viên Cẩm Mặc buồn bực nói.

“Ca ca!” Ngay cả thanh âm của Hiên Viên Cẩm Thiên cũng đã thay đổi, nhất định không thể để bọn họ động đến ca ca.

Hiên Viên Cẩm Mặc cũng rất bình tĩnh: “Liễu Vô Phong, nếu hiện tại ngươi thả chúng ta, bản điện hạ có thể tha cho ngươi tội ngộ thương thị vệ. Ngươi mang Thiên nhi đến đây có rất nhiều người biết, nếu ta và Thiên nhi xảy ra chuyện, ngươi không sợ bị tru di cửu tộc sao?”

“Điện hạ, nếu ta nói ta rất vui để ngươi tru di cửu tộc thì sao?” Vẫn là thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh như trước, giờ vào tai Hiên Viên Cẩm Mặc lại vô cùng chói tai.

“Hắn chính là nguyên nhân ngươi không muốn đi sao?” Hắc y nhân ở một bên không nhanh không chậm hỏi, cũng đã động sát khí.

Suốt nửa năm nay Hiên Viên Cẩm Thiên cũng không học được võ công gì, nhưng tốc độ chạy hiển nhiên đã nhanh lên không ít, bước nhanh một bước chắn trước người ca ca, bị một chưởng của hắc y nhân không kịp thu công đánh vào ngực, “Phốc ” phun ra nhất mồm to máu tươi.

Hắc y nhân mang ôm hắn đến trong lòng, cũng không quản hắn có chịu nổi hay không, mạnh mẽ truyền qua một tia chân khí cho hắn. Đau đớn khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Hiên Viên Cẩm Thiên trở nên trắng bệch như ánh trắng: “Không…… Không được…… Tổn thương hắn…… Ta đi theo ngươi……”


Hắc y nhân thở dài, toàn thân nhảy lên giống như chim bay, không cần mượn sức giữ không trung mà phóng thẳng, Liễu Vô Phong cũng theo sát phía sau, nhảy lên nhảy xuống vài cái trên bức tường cung cao cao rồi lập tức biến mất không còn bóng dáng.

“Thiên nhi không ” Tiếng thét của tuyệt vọng của Hiên Viên Cẩm Mặc xuyên đến tận trời, tan biến dưới bầu trời đầy sao……