Phượng Huyền Cung Thương

Chương 84: Tình lưu luyến (1)

Trong nhà lao, mùi máu tươi đặc hơn đã hoàn toàn che dấu hơi thở *** mĩ nguyên bản. Trên mặt đất la liệt năm sáu cỗ thi thể loã lồ, mỗi cổ thi thể đều toàn thân tím tái, vặn vẹo bất thường, tựa hồ là do trúng kịch độc làm cho kinh mạch tẫn bạo mà chết.

Bạch y bị đỏ tươi nhuộm dần, đoản kiếm trong tay cũng đã thủng lỗ. Lý trí toàn bộ tiêu thất, trong đầu chỉ còn bạo ngược giết chóc, bạch y nhân như Tu La đẫm máu, lại vẫn như cũ không thể bình ổn tức giận trong lòng.

“Đừng, đừng, van cầu ngươi, đừng giết ta …” Tay phải của tên đầu bóng lưỡng đã bị chém đứt, lúc này hắn một tay ôm lấy hạ thể, không ngừng cầu xin tha thứ, “Phượng đại gia, Phượng gia gia, cầu ngươi tha cho tiểu nhân đi, tiểu nhân lần sau không dám …”

Trong đầu hiện lên hình ảnh vừa rồi tên súc sinh này làm nhục người nọ, ánh mắt tuyệt vọng của hắn, mùi vị *** dục lan khắp phòng …

Không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ …

Đoản kiếm trong tay không chút do dự hung hăng cắm vào ngực của hắn, rút ra, lại dụng lực cắm vào, một chút một chút, mỗi một lần đều sâu đến tận chuôi kiếm. (Không ngờ đại thúc cũng tàn bạo như vậy a?!)

Đầu bóng lưỡng run rẩy vài cái liền không còn động đậy nữa. Máu tươi dinh dính văng lên mặt, trước mắt một mảnh màu đỏ, cũng vẫn máy móc lặp lại động tác giống nhau.

Ta muốn giết các ngươi … Tất cả đều giết sạch … Giết bọn súc sinh các ngươi …

Đoản kiếm đang đâm mạnh xuống đột nhiên bị một ống điếu ngăn trở.

“Đủ rồi, hắn đã chết rồi.” Đỉnh đầu vang lên tiếng nói trầm thấp của một người, trung niên nam tử một thân trường bào màu trắng chậm rãi rít một ngụm khói, chậm rãi nói, “Việc cấp bách là chữa thương cho cung chủ.”

Hít sâu một hơi làm cho chính mình bình tĩnh trở lại, ta đứng lên, nhìn nam tử liếc mắt một cái, mặt không chút thay đổi, “Người đâu, đem thi thể của bọn súc sinh này cho chó ăn hết, một chút vụn cũng không được lưu lại.” Vừa nói xong, lập tức có người đem toàn bộ thi thể trong phòng đi ra ngoài.


Xoay người nhìn về phía người nọ vẫn dựa vào góc tường như trước. Cả người che kín dấu vết bị làm nhục, người nọ gương mặt trắng bệch, cũng khẽ mỉm cười, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, tầm mắt của hắn vẫn chưa từng rời khỏi người ta.

Đi qua đem hắn ôm vào trong lòng, môi bao trùm lên mặt hắn, vươn lưỡi tinh tế liếm mỗi một vết thương trên mặt hắn, chất lỏng hàm sáp hỗn hợp mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng. Hắn ôn nhu đáp lại ta, hết sức triền miên.

“Hiên Dã, chúng ta hiện tại liền rời khỏi nơi này.” Ta ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói, “Từ nay về sau, ta không bao giờ … rời khỏi ngươi nữa.”

Hắn sửng sốt, trên mặt lộ ra một nụ cười yên lặng an tường, trong mắt lại dần dần nổi lên sương mù dày đặc tràn ngập, theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống.

Hắn nói, được. Sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Ta ngồi trên một tảng đá lớn bên cạnh ao, nhìn cẩm lí hí hửng trong ao, trong lòng cũng nôn nóng khó yên.

Đã lâu như vậy, chẳng lẽ …

Phía sau vang lên tiếng tay áo ma xát lẫn nhau, ta cuống quít nhảy xuống, bắt lấy người tới hỏi: “Thế nào? Hắn không có việc gì chứ?”

Người tới ở trên thạch bích khái khái yên quản, giận dữ nói: “Vết thương trên thân thể thật ra không có gì trở ngại, chính là cung chủ hiện giờ mất đi nội công, muốn khôi phục công lực còn phải tốn chút công phu.”

Nói xong, hắn đột nhiên quỳ một gối xuống, cúi đầu nói: “Thuộc hạ đến trễ, làm cho cung chủ chịu đại nhục này, theo cung quy phải lấy chết tạ tội, xin lão cung chủ trách phạt.”

“Ngươi đã lui khỏi giang hồ, cũng không còn là người của Phượng Huyền Cung, không cần chịu phạt. Ngươi đứng lên đi, Trung thúc.” Ta thở dài.


Người này chính là Bạch Lộc Sơn, đường chủ của Mặc Liễm đường, một trong tứ đường của Phượng Huyền Cung, cũng chính là Trung thúc lúc trước ta cùng với Mạc Thu nhìn thấy ở Biết Vị đường, chỉ là ngày đó ta không nhớ được hắn.

“Tạ ơn lão cung chủ.” Trung thúc đứng dậy, cười nói: “Cung chủ đã tỉnh, đang ở trong phòng chờ ngươi.”

Ở trước cửa phòng trù trừ nửa ngày, tay cứ giơ lên lại buông xuống, lại do dự không đẩy cửa ra.

Bên trong cánh cửa vang lên thanh âm mang theo ý cười của người nọ, kèm theo từng trận ho khan: “Cứ đứng ở bên ngoài làm gì, còn không tiến vào?”

Đẩy cửa đi vào, người nọ ngồi ở trên giường, trên người mặc một kiện áo lót, con ngươi hẹp dài hơi hơi nheo lại, đạm cười nhìn ta.

“Làm sao vậy? Lại đây.” Thấy ta đứng xa xa, hắn ngoắc ta nói, “Ngươi đứng xa như vậy, muốn ta như thế nào ôm ngươi?”

Từ từ đến gần, mới vừa đi đến bên người hắn, đã bị hắn một phen ôm vào trong lòng.

“Uy, thương thế của ngươi?” Ta đẩy hắn.

“Chính là tiểu thương mà thôi, ngươi đừng lo lắng.” Hắn đem mặt vùi vào cần cổ của ta, hít một hơi thật sâu, “Ta đã cho là ta sẽ không còn được gặp lại ngươi.”

Trong lòng dâng lên một cỗ tức giận. Ta nâng mặt hắn lên, mắng: “Ngươi có bệnh có phải hay không? Biết rõ chính mình mất đi nội công vì sao còn muốn làm như vậy?”

Hắn nhìn ta, con ngươi giống như vô tội trừng mắt nhìn, thần thái dường như nghịch ngợm. (A, đáng iu quá à chụt chụt)


Ta hãn … Đã từng tuổi này, còn làm động tác như vậy … Thật sự là chịu thua hắn …

Tầm mắt hắn xẹt qua hồng ngân do dây thừng tạo ra trên cổ tay ta, ngón tay thon dài chậm rãi mơn trớn vết thương trên khóe môi ta, trong ánh mắt là đau lòng vô hạn.

“… Thực xin lỗi …” Ta thùy hạ mi mắt, hình ảnh hắn chịu nhục ở trước mắt ta chợt loé. Chuyện này, ta vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ chính mình.

“Thực xin lỗi cái gì?” Hắn cúi đầu, cắn một cái trên cổ ta, hơi thở nóng rực phun lên cổ ta, lại có một chút tê dại.

“Nếu không phải ta, ngươi sẽ không mất đi nội công, cũng sẽ không …” Thanh âm càng ngày càng nhỏ, ta rốt cuộc nói không được.

Hắn bỗng nhiên nheo mắt cười, “Ngươi thực tự trách?”

“Phải” ta thừa nhận.

“Muốn bồi thường ta?”

“Phải” ta gật đầu.

“Vậy ngươi có phải hay không nên làm chút gì đó?”

Ta nhận mệnh ôm mặt hắn tự động dâng môi của mình lên. Đầu lưỡi vừa định tách đôi môi của hắn ra, hắn bỗng nhiên đè ót của ta lại, đầu lưỡi ôn nhuyễn tế hoạt tiến quân thần tốc, mang theo chút bá đạo ở trong miệng ta công thành đoạt đất, rồi lại vô cùng lưu luyến triền miên.

Thẳng đến cổ họng của ta bởi vì hô hấp không thông mà phát ra tiếng rên rỉ thật nhỏ, hắn mới lưu luyến không nỡ mà rời đi.


Cười trêu tức, trong mắt hắn có chút đắc ý khi gian kế thực hiện được, “Chỉ như vậy?”

“Ngươi còn muốn như thế nào nữa?” Ta trừng hắn.

“Tỷ như nói, mỗ ta sẽ làm chuyện ngươi và ta đều khoái hoạt.” Hắn cười, hai tay kín đáo ôm lấy thắt lưng của ta.

“Ngươi …” Ánh mắt vừa chuyển, nảy ra ý hay, “Được, nếu ngươi trả lời vấn đề của ta, ta liền suy nghĩ.”

“Nga? Ngươi muốn biết cái gì?” Hắn thuận miệng đáp, một bàn tay đã muốn tháo đai lưng của ta.

“Lúc trước khi ta khôi phục trí nhớ, ngươi vì sao lại hận ta?”

Thân thể cứng đờ, hắn cười khổ nói: “Ta đã biết ngươi sớm hay muộn sẽ hỏi chuyện này. Ta đối với ngươi như vậy, là bởi vì khi đó ta còn chưa phải chân chính là ta.”

“Cái gì?” Ta cả kinh nói.

“Di hồn thuật có thể dời linh hồn của một người đến thân thể của một người có tinh thần lực bị suy yếu, cũng dần dần cắn nuốt linh hồn suy yếu kia, sau đó chiếm lấy thân thể, nhưng trong lúc đó cũng sẽ rơi vào phản phệ. Người trong lúc bị phản phệ tính cách sẽ trở nên bạo ngược cực độ, ta sợ sẽ làm ngươi bị thương, cho nên mới để ngươi cùng Đoạn Khâm rời đi, nhưng sau lại vẫn là …”

Thấy ta mở to mắt, hắn cười nói: “Yên tâm, hiện tại ta đã gần như không có việc gì.”

“Thật sự?” Ta nhướng mày.

Hắn cong mắt lên gật đầu.

“Tốt lắm, chúng ta chơi một trò chơi đi!” Ta hướng hắn tà tà cười, cầm lấy đai lưng sớm bị hắn cởi bỏ trói hai tay hắn vào đầu giường, “Vô luận ta làm cái gì, ngươi cũng không được động.”