Phượng Huyền Cung Thương

Chương 78: Ôn nhu ý nùng

Đang nói chuyện, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân thật mạnh, cửa “Phanh” một tiếng mở ra, lại bị hung hăng đóng lại. Phòng ốc lâu ngày không tu sửa rung rinh vài cái, bụi bặm lả tả lả tả rơi xuống, làm cho ta cùng Đoạn Khâm mặt mày xám như tro.



“Đại thúc …” Mạc Thu vẻ mặt mếu máo chạy nhào tới muốn ôm lấy ta, ta vội vàng giơ tay cản hắn lại.

Hắn bắt lấy tay áo của ta, lung tung lau mặt một phen, tố khổ nói: “Đại thúc, họ Đoàn hôm nay lại khi dễ ta! Hắn bắt ta đứng tấn dưới nắng gắt, còn không cho uống nước, trong khi hắn lại nằm trên đại thụ ngủ! Đại thúc, ngươi phải làm chủ cho ta a …”

Ta nhìn nhìn mấy dấu tay đen thui trên tay áo, chỉ cảm thấy trên trán có cái gì đó đập thình thịch (cái gì đó trong nguyên văn là cái cân, mà ta thấy vô lý quá nên bỏ luôn).

“Đó là bởi vì ngươi quá vô dụng, mới đứng nửa canh giờ liền kêu mệt.” Đoạn Khâm hai tay khoanh lại, đứng một bên lành lạnh nói.

“Ngươi …” Mạc Thu tức giận đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Ngửi thấy mùi thuốc súng giữa hai người càng ngày càng đậm, ta vội vàng đem hai người bọn họ tách ra, cầm lấy cái ***g nhỏ nhét vào lòng Mạc Thu, nói: “Cầm, lễ vật ta cho ngươi.”

Lực chú ý của Mạc Thu lập tức bị hai con vẹt kia hấp dẫn.

Hắn cầm cái ***g nhỏ nhìn trái nhìn phải, vui vẻ kêu to: “Oa, chim nhỏ này thật đáng yêu, thật khá a …”


“Cái này gọi là tình lữ vẹt, là một đôi, ngươi cần phải nuôi dưỡng cẩn thận.”

“Oa, đây là đôi chim tình yêu sẽ cùng bầu bạn như hình với bóng, tư thủ cả đời trong truyền thuyết sao?” Mạc Thu vừa nghe liền càng thêm hưng phấn, “Vẹt a vẹt, kêu một tiếng cho ca ca nghe một chút …”

Ca ca …

Ta cùng với Đoạn Khâm liếc mắt nhìn nhau một cái, khóe miệng đều có chút run rẩy khó có thể ức chế.

Hai con vẹt kia cũng không để ý Mạc Thu hô to gọi nhỏ, chỉ lo ở trong ***g tương thân tương ái ngươi hôn nhẹ, ta trác trác, rất ư là thích ý.

“Vẹt a vẹt, ta nên đặt cho các ngươi tên gì nghe mới hay đây? A, có, gọi là tiểu Xoa và tiểu Quyển được không? Ai nha, tiểu Xoa ngươi đừng có lo hôn tiểu Quyển mãi, ngươi nghe ta nói chuyện được không? Ngươi xem tiểu Quyển ngoan hơn nhiều …” (ta té ghế với trình ngây thơ đáng iu của tiểu Mạc)

Tiểu Xoa tiểu Quyển … XXOO … (cái này ta không hiểu lắm đâu, nhưng theo ta nghĩ 2 cái tên này hợp lại thì sẽ gợi đến chuyện “ấy”, cho nên tác giả mới để XXOO, nàng nào có cách giải thích khác thì đưa ra cho mọi người cùng tham khảo nha)

Càng nói càng hưng phấn, Mạc Thu gần như hoàn toàn đã quên bên cạnh còn có hai người sống.

“A, ta nhớ ra rồi, ta còn có việc phải làm, đi trước.” Nói xong, Đoạn Khâm quăng cho ta một nụ cười bí hiểm, liền đi ra ngoài.


Người kia, thế nhưng liền bỏ lại ta như vậy …

“Ta cũng có chút việc, đi trước đây.” Lời còn chưa dứt, ta đã chạy ra cửa.

Bên trong, Mạc Thu đang chìm đắm trong thế giới của mình đột nhiên cảm thấy có chút yên tĩnh khác thường, ngẩng đầu lên mới phát hiện đã không còn thân ảnh của hai người kia.

“Di, người đâu? Đi đâu hết rồi?” Hắn sờ sờ đầu, rất là nghi hoặc nghĩ.

“Xoa xoa quyển quyển … Xoa xoa quyển quyển …” Hai con vẹt kia nửa ngày cũng không phát ra một âm thanh nào bỗng nhiên giống như động kinh gào lên, rất ư là vui vẻ.

“Xoa xoa … Quyển quyển?” Vì thế mỗ Thu hoàn toàn dại ra.



Vừa mới đến cửa phòng, chỉ cảm thấy trước mắt hồng quang chợt lóe, phục hồi lại tinh thần mới phát hiện chính mình đã bị ném lên giường.

Môi bị ấm áp bao trùm, hô hấp hoà nhịp cùng một chỗ, có hương vị bạc hà thản nhiên quanh quẩn trong mũi miệng.


“Ngươi không phải nói có việc phải làm sao?” Chờ hắn vừa lòng rời đi, ta nhìn hắn đang nghiêng người đè lên ta, hỏi.

Hắn cười mà không nói, đầu ngón tay vuốt qua cằm ta, chậm rãi dọc theo ngực xuống phía dưới, không có hảo ý cắm vào giữa hai chân.

“Uy, sao ngươi không trả lời?” Ta trừng hắn, cố gắng muốn đem hai chân khép lại. Mỗi ngày cứ như vậy, ta sớm hay muộn sẽ tinh tẫn nhân vong.

Hắn nhướng mày, suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Ta nói chuyện phải làm chính là chuyện này a! Chuyện có thể làm cho hai người chúng ta đều vui vẻ.”

“Ngươi thúi lắm! Mỗi một lần ngươi chỉ lo làm chính mình vui vẻ, ngươi …” Bộ vị yếu ớt trên thân thể đột nhiên bị hắn sờ mạnh coi như trừng phạt, ta đau đến thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình.

“Ly Chi, ngươi cư nhiên bắt đầu nói lời thô tục, xem ra là ta không có hảo hảo dạy ngươi a!” Hắn cười, trong mắt tràn đầy lưu quang, yêu mị phi thường.

Này thiệt là yêu nghiệt …

“Ngươi nói, ta nên trừng phạt ngươi như thế nào mới được?” Khóe miệng cong lên một đường cong yêu dị, hắn đỡ lấy thứ đã muốn ngẩng đầu giữa hai chân ta chậm rãi bộ lộng, “Không bằng liền phạt ngươi … Ngày mai không xuống giường được?”

“Đoạn Khâm, ngươi cái tên hỗn đản … A …” Chỗ bị hắn cầm cực ác liệt kia, móng tay ra vẻ lơ đãng xẹt qua ngay trước, kích khởi cơ thể ta run rẩy một trận.

“Ai nói ta chỉ vui vẻ một mình, mỗi một lần không phải ta đợi sau khi ngươi bắn rồi mới bắn sao?” Hắn chậm rãi nói từng lời *** đãng như thế, giống như chính là đang nói một chuyện vặt vãnh nào đó.

Trong lòng mặc dù não nói không lại hắn, thân thể cũng không chịu khống chế mà vặn vẹo hùa theo động tác của hắn, cảm nhận được huyệt khẩu chậm rãi xuất hiện lửa nóng, tay hắn ma xát qua lại ở nội bích mềm mại, khiến cho tê dại một mảnh.


Trung tâm dục vọng dưới sự vuốt ve cẩn thận của hắn nhanh chóng bành trướng, nội bích ấm áp co rụt lại tầng tầng bao vây lấy ngón tay hắn. Thân thể dưới kích thích song trọng trước sau sớm ý loạn tình mê, vô ý thức lớn tiếng rên rỉ, theo bản năng gắt gao bò lên thân thể hắn.

Rốt cục, thân thể đạt đến giải phóng, ta tê liệt ngã xuống giường, thất thần nhìn hai tròng mắt của hắn bị *** nhuộm dần.

Ai ngờ hắn thế nhưng đem ngón tay còn lưu lại chất lỏng *** mĩ ngậm vào miệng, một bên chắt lưỡi một bên cúi xuống, khẽ cười nói: ” Hương vị của ngươi, ngươi cũng nếm thử chút?”

Đang muốn lên tiếng phản bác, hương vị tinh sáp hỗn hợp mang theo mùi rượu thản nhiên theo lưỡi hắn tiến vào miệng, sau một phen tàn sát bừa bãi, ta đẩy hắn ra, chán ghét nhíu mày: “Thứ ghê tởm như vậy, ngươi cũng nuốt được?”

“Chỉ cần là của ngươi, ta đều thích.” Hắn trêu đùa, phượng mâu hẹp dài nheo lại, đuôi lông mày tao nhã uyển chuyển, bởi vì dục vọng không cố ý đè nén mà có vẻ dị thường gợi cảm.

Yêu nghiệt … Tuyệt đối là yêu nghiệt …

Trong lòng không khỏi khóc thét một trận, hai chân lại tự động đặt lên thắt lưng hắn (ta bó tay với đại thúc, rõ ràng thích lắm còn làm bộ hắc tuyến). Ta nhắm mắt lại nhận mệnh nói: “Muốn làm thì nhanh lên.”

Hắn nâng mông của ta lên kéo ta lại gần, nhưng vẫn chỉ chậm rãi ma xát ở lối vào mà không tiến vào. Ta bất mãn trừng hắn, hắn đột nhiên không hề báo trước thả người đĩnh nhập đến sâu nhất chỗ.

“Ách …” Đang muốn chửi ầm lên bởi vì xỏ xuyên qua hoàn toàn mà biến mất ở bên miệng, ta chỉ có thể vô lực nằm dưới thân hắn, dồn dập rên rỉ, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

“… Ta nói rồi … Ngày mai ngươi đừng hòng xuống giường … Hô …” Tiếng thở dốc kịch liệt vang vọng bên tai, nặng nề mà va chạm, xâm nhập đến chỗ sâu nhất nóng rực trong thân thể làm cho suy nghĩ dần dần mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.

Ngày thứ hai, ta quả thực cực kỳ buồn bực một mình ở trên giường nằm một ngày …