“Cao, trẫm hỏi ngươi! Ngươi có thích hay không tất cả những thứ trước mắt?”
Khẽ vỗ nhẹ đôi má non mềm như trước của Phượng Băng Cao, hoàng đế nuông chiều mà cười.
Xưng hô thân mật khiến Phượng Băng Cao khôi phục lý trí, nhớ lại vị trí hiện nay, mà mình lại là thân phận gì.
“Vi thần thất lễ, thỉnh hoàng thượng thứ tội.”
“Trẫm không thích ngươi dùng giọng điệu thận trọng xa lạ kia, đến đây, thoải mái một chút, chúng ta hảo hảo mà ôn lại chuyện xưa. Nói! Có thích hay không những nơi ngươi đã thấy? Trẫm muốn nghe lời nói thật.”
Nắm đôi tay hơi thô ráp kia, vừa thấy đã biết là tay người luyện võ, tuy rằng không giống nử tử mềm yếu không xương, nhưng càng khuấy động hoàng đế thương xót, hắn đem Phượng Băng Cao mang hướng ngự thư phòng đến cạnh nhuyễn tháp (giường nhỏ êm ái), song song ngồi xuống.
“Hoàng thượng, vậy không hợp lễ nghi, ngài chớ nên cùng thần ngồi ngang nhau…”
“Đừng có luôn miệng nói không hợp lễ nghi, không phù hợp lễ giáo, trẫm là thiên tử, ngay cả tự mình muốn cùng thần tử thoải mái trò chuyện cũng không được sao?”
Hoàng đế dùng lời nói chặn lại kháng nghị của Phượng Băng Cao, theo tính cách y tuyệt đối không đến mức ở trước mặt hắn khó chịu.
“……”
Nếu như thầm nghĩ thoải mái trò chuyện, cần gí kéo thắt lưng ôm ấp chứ?
Phượng Băng Cao mặc dù không đáp phục, nhưng trong lòng vẫn như trước chừng mực thoải mái, đành phải lặng im không nói, sau đó liên tục nhắc nhở bản thân: không được bị dụ, không được bị dụ.
Trong không khí bắt đầu tràn ngập mờ ám, Phượng Băng Cao không nói, hoàng đế cũng vui vẻ được nhìn thẳng vào khuôn mặt kia, mảy may chưa hề bày ra ý nguyện trọng tâm, hai tay không an phận bắt đầu tại thắt lưng Phượng Băng Cao trượt nhẹ nhàng, làm cho hắn trong lòng phát bực, không cách nào thờ ơ hoàng đế quấy rối.
“Ôi… Hoàng thượng, vi thần có thể hỏi một vấn đề không?” Phượng Băng Cao tiếng nói trong veo, đem chú ý của hoàng đế di chuyển tới đề tài trên, chính là trò chuyện sẽ an toàn hơn, chí ít có thể tránh được sự im lặng mập mờ bất minh.
“Ngươi cứ hỏi.” Hoàng đế cúi xuống cổ, nghe mí tóc Phượng Băng Cao truyền đến mùi hương thoang thoảng, nhạt mà thanh liệt, tựa như nội tâm thuần khiết vậy, làm hắn thập phần yêu thích.
“Hoàng thượng vì sao cấp bách triệu vi thần hồi kinh? Là có nhiệm vụ gì quan trọng sao? Hoặc là vi thần phạm lỗi lầm gì?”
Nếu hoàng đế không chủ động đề cập, vậy buộc lòng phải từ miệng hắn mở ra, sự tình lúc nào cũng phải đối mặt, không thể giả ngu lừa dối quá khứ.
“Ngươi thực sự không hiểu?”
Hoàng đế không tin, hắn biết Phượng Băng Cao cũng không phải là hạng người ngu muội, y kỹ lưỡng thận trọng, quan sát nhanh nhạy, giỏi về mưu lược, là người thông minh lĩnh ngộ tốt, làm sao không rõ hắn triệu y hồi kinh dụng ý ở đâu.
“Vâng! Thỉnh hoàng thượng cho biết rõ ràng.”
“Cao, ngươi còn nhớ trẫm mười năm trước tại tiền đình Đông cung đối với ngươi nói rõ không?”
Hảo! Cư nhiên cùng trẫm giả ngu, vậy chớ trách trẫm bức ngươi nhất nhất khai nhận, cho ngươi không chỗ nào lẩn trốn.
“…Còn nhớ…” Phượng Băng Cao cúi đầu lẩm bẩm trả lời, lộ ra thần sắc khổ tâm. “Muốn quên… cũng không thể quên được.”
Quá khứ kia sớm đã biến thành ác mộng, giày vò hắn suốt mười năm, làm sao quên đây?
“Vậy ngươi hẳn là rất rõ ràng trẫm vì sao triệu ngươi hồi kinh mới phải, ngươi chưa hề nghĩ qua chúng có liên quan sao?”
Hoàng đế nâng lấy cằm Phượng Băng Cao, không nỡ để vẻ u sầu lộ ra trên mặt hắn, nhưng nếu hắn không cố tình giả ngu khó hiểu, hoàng đế cũng không muốn nhắc đến hồi ức kinh khủng kia, làm cho hắn đau lòng.
“Không phải không nghĩ tới, chỉ là rất kinh ngạc hoàng thượng cố chấp mạnh mẽ như vậy, suy cho cùng, đã qua mười năm. Năm tháng tăng thêm như vậy có thể cải biến rất nhiều người và vật, có thể phủ lên rất nhiều dĩ vãng đau thương, nó có thể làm cho hoàng thượng từ thiếu niên thành nam tử cường tráng, làm cho tuổi trẻ của vi thần cũng theo đó mà chậm rãi biến mất, hoàng thượng vì sao vẫn lưu luyến tình nghĩa năm xưa chứ?”
Phượng Băng Cao đón lấy ánh nhìn hoàng đế, nhìn đôi mắt tràn ngập tự tin phóng đãng, không hề trốn chạy.
Nếu đã nói tới vấn đề vướng mắc mười năm, hắn nhân một phần trăm cơ hội cảm giác hai người trong lúc đó, đánh thức hoàng đế mê tư (suy nghĩ mê đắm).
Hai người bọn họ… đều là nam nhân, nói như thế nào cũng không đúng, thế nào có thể cầm sắt hòa minh, tình thể giao hòa chứ?
“Vi thần tuổi không còn trẻ, cũng không còn là trẻ con, cũng không phải là thiếu niên môi hồng răng trắng năm xưa, cũng không phải tuyệt sắc giai nhân khuynh quốc khuynh thành, chỉ là một võ phu đứng tuổi, thô lỗ dung tục, tầm thường vô cùng, không mong được hoàng thượng đặc biệt vinh sủng.”
Phượng Băng Cao lý trí mà tự hạ mình, mong có thể khuyên tỉnh hoàng đế, đừng lại cố chấp với hắn.
Nói cho cùng tuổi tác hắn như vậy, dung mạo hắn bình thường như vậy, dáng người không cân đối, tính cách cẩu thả, cũng không dịu dàng lại không quan tâm, tùy tiện tìm xem đều có, rốt cuộc điểm nào khiến hoàng thượng vì hắn cảm mến? Thật là làm hắn khó tin.
“Ngươi quá hạ thấp bản thân, cũng đánh giá sai trẫm. Trong mắt trẫm, ngươi thanh lệ giống như ngày xưa, trẫm nói qua, năm tháng đối với ngươi thập phần khoan dung, cũng không có lưu lại dấu vết tuổi tác, trái lại bỏ đi ngây ngô vô tri thay bằng muôn vàn thướt tha, cử chỉ biểu lộ nội hàm quang hoa, mà này, khiến trẫm mê muội sâu sắc, mười năm bất biến.”
Điều không phải không xúc động, Phượng Băng Cao cảm thấy nguyên là tâm không được gợn sóng lại dần dần nổi lên từng đợt lăn tăn, chậm rãi đánh tan vẻ yên bình, bắt đầu rung chuyển, nhưng mà…
Bất kể nguyên do là gì, bất kể trong đó tình cảm có hay không chân thành, hai nam tử làm sao được tán thành?
Thế nào làm gương cho hậu thế?
Lại thế nào ngăn chặn miệng đời lâu dài?
Mấy vấn đề này, hoàng đế có thể tùy thích không thèm quan tâm, nhưng hắn thân làm thần tử cụng không thể hồ đồ theo.
“…Hoàng thượng như vậy kiên trì muốn vi thần sao?”
“Mãi mãi không thay đổi.”
A! Nói có phần quá sớm, với tam cung lục viện, bảy mươi hai tần phi hoàng đế mà nói, mãi mãi, là một thỉnh cầu xa xỉ khó mà tin được, hoàng đế cho không nổi, mà hắn cũng chịu đựng không nổi, nên không nói mãi mãi mới phải.
Phượng Băng Cao khóe miệng hơi lộ ra tiếu ý, dường như cảm thán hoàng đế ngây thơ như trước.
“Ngài muốn gì? Muốn vi thần khuất ý hầu hạ sao? Hầu hạ ngài, thỏa mãn dục vọng của ngài, tại hậu cung của ngài, biến thành một trong những tần phi chờ đợi hoàng ân quyến sủng?”
Châm biếm ẩn trong lời nói ôn thuần, nhưng hoàng đế lại nhạy cảm nhận ra.
“Trẫm nếu muốn người như vậy đến chịu ơn mưa móc, trong hậu cung đều là rất rất nhiều, không cần thêm một người như ngươi, đừng đem trẫm cho rằng chỉ biết sống bản năng như dã thú, cũng đừng đem chính ngươi nói theo cách không chấp nhận được như thế, trẫm biết ngươi cùng những nữ tử ở hậu cung là không giống nhau.
Tức giận mà nắm chặt cánh tay Phượng Băng Cao, hoàng đế từ ánh mắt nuông chiều chuyển sang tức giận.
“Chỗ nào không giống? Cũng đều là hầu hạ hoàng thượng ngài, cũng đều ở hậu cung mênh mông đợi ngài ân trạch, không phải sao?”
Nhanh như vậy đã bị chọc giận?
Có thể thấy được hoàng đế tâm tư rất dễ đoán, Phượng Băng Cao ngoài mặt y nguyên cô đơn, đáy lòng lại âm thầm mỉm cười, xem ra tình hình cũng không phải nghiêng về một phía, hắn vẫn có cơ hội trốn thoát, miễn là chậm rãi dẫn dụ hoàng đế, kích hắn đáp ứng điều kiện, như vậy nói không chừng cũng có thể thoát khỏi hoàng đế quấy rầy.
Hoàng đế đánh giá sai rồi, năm tháng cùng hoàn cảnh đối một người chịu ảnh hưởng.
Chiến trường, có thể nói là vũ đài dữ tợn hiểm ác nhất trong cuộc sống, mỗi khi khơi mào, nhân loại rất rất hắc ám, khó coi, tàn bạo.
Thế nào người có thể kinh qua những trận đó mà duy trì nét hồn nhiên như trước còn tồn tại được?
Bây giờ Phượng Băng Cao đã không còn là thiếu gia chưa nếm mùi đời của tướng quân phủ xưa kia, trên chiến trường lãnh huyết vô tình thử thách, khiến cho hắn xem qua vô số cảnh sinh li tử biệt, sớm đã đem tâm tư đơn thuần kia chuyển thâm trầm, đủ kiên cường để đối mặt bất luận cái gì nơi chiến trường tàn khốc, vả lại rất biết vận dụng mánh khóe để đạt được ưu thế.
“Nhưng trẫm chỉ cần ngươi, không muốn các tần phi khác.” Hoàng đế cuống cuồng bảo chứng, nghe y ngụ ý, tựa như đã cùng hắn có tình ý, sao không khiến hắn vui mừng?
“Nói thì dễ, người xưa có câu ‘dĩ sắc sự nhân giả, sắc suy tắc ái thỉ’. Hiện nay hoàng thượng yêu mến vi thần, cho nên muốn đem vi thần độc chiếm bên người, tương lai thì sao? Khi năm tháng qua đi, tuổi xuân không còn, hoàng thượng có còn muốn vi thần không?”
Nói câu bi thương xúc động lòng người, chỉ là chưa có than thở khóc lóc, làm cho hoàng đế thấy yêu thương không thôi.
Theo Phượng Băng Cao tính kế, trước là tâm ý chiến, đầu tiên là không ngừng chọc giận hoàng đế, khiến hắn mất lý trí, giảm thiểu đề phòng, sau đó lại dùng chính sách ai binh, thủ đoạn trấn an, mềm hóa tâm hắn, mê hoặc suy nghĩ hắn, như vậy mới tiến hành kế hoạch tốt được.
“Sẽ không đâu, trẫm tuyệt đối sẽ không buông ái khanh, chỉ cần ngươi đồng ý đáp ứng, trẫm sẽ ban thưởng ngươi đại thần hậu tước, quyền thế của cải, cùng ngươi cộng hưởng thiên hạ, tuyệt không bạc đãi ngươi.”
Hoàng đế cho rằng hắn đã động tâm, cao hứng mà ôm hắn không tha.
“Có đúng không? Vi thần thật là cảm động, nhưng…”
Khéo léo dùng sức rời ra cánh tay hoàng đế, Phượng Băng Cao đứng dậy rời khỏi tọa tháp, ẩn dấu nội tâm dần dần bắt đầu phẫn nộ.
Sắc mê tâm khiếu! Phượng Băng Cao ở trong lòng tức giận mà mắng.
Vô duyên vô cớ ban thưởng nào là đại thần hậu tước, nói cái gì cộng hưởng thiên hạ, chẳng phải là muốn bại hoại triều cương, hủy đi mấy trăm năm cơ nghiệp của tổ tiên sao?
Giả sử hôm nay đối tượng không khải hắn, mà là một người không biết liêm sỉ gian nghịch chi thần, như vậy làm càn, nhất định tiểu nhân nắm quyền, dâm loạn triều chính, dẫn đến dân chúng lầm than, oán thanh nổi lên bốn phía…
Không được! Không nghĩ biện pháp khuyên can không được! Hắn cũng không muốn để tiếng xấu muôn đời, thành nghịch thần tặc tử mê hoặc quân vương dẫn đến vong quốc.