Editeur: MrSuxi232
Mặt trời gay gắt trên đầu, bên dưới, mặt đất nóng hừng hực, tiếng chém giết của binh sĩ cũng ầm ĩ khắp nơi.
Quân Thiên triều cùng Lâu Khuyết chém giết nhau, xông trận giết địch mắt đỏ lên như phát cuồng, cầm đao đâm về phía người phục sức khác với phe mình, tiếng chém giết nổi lên bốn phía, máu chảy thành sông, trước mắt bày ra cảnh địa phủ hết sức sinh động.
Kỵ binh ở tiền phương cầm thương xông trận, chỗ nào đi qua, mỗi lần thương hạ xuống, người chết vô kể, bộ binh ở sau phá trận, giống như sấm rung chớp giật, thế như vũ bão chém giết quân địch.
Nơi hai bên giao chiến, xác chết khắp nơi.
Nét mặt dữ tợn, ý chí bất khuất, khí lực vững vàng, tất cả đều theo đường thương mà về với cát bụi, anh linh thất vong lưu lạc, nhưng cuộc chiến vẫn tiếp tục quyết liệt, đạp lên thi thể của ta lẫn địch, binh sĩ vẫn như cũ anh dùng tiến lên phía trước giết địch, tranh đoạt một mất một còn.
Dựa vào trường thương trong tay, sống cũng chỉ dựa vào cây thương này, nếu không thể khiến quân địch ngã xuống, cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn máu từ thân thể mình tuôn trào, sinh mệnh tiêu tán, bởi vậy vừa vào chiến trường, liền chỉ có thể vứt đi nhân tính trở thành A Tu La, lấy giết chóc làm nghiệp.
Chiến hỏa tiếp tục thiêu đốt, từng đợt từng đợt tiến công, hai bên đều đưa ra hết quân tinh nhuệ chủa mình, cầu thắng lợi cuối cùng.
Lý Tu Viễn ngưng thần quan sát diễn biến trên chiến trường, không ngừng truyền lệnh thay đổi đội hình tấn công, cũng điều chỉnh binh lực tiến công, binh lính luân phiên thay đổi, tranh thủ điều tức, điều hòa sức lực chiến đấu.
“Lý phó tướng, hữu quân đã bị quân địch đánh tan.” Khoái mã của tướng bên hữu quân cấp báo.
“Điều kỵ binh ở hậu trung dực (cánh quân ở giữa, phía sau) tiến lên yểm hộ, áp dụng chiến thuật “nha binh tát tinh”, ba đến năm người thành một tốp, thập kỵ thành một đội, hỗ trợ nhau thành thế gọng kìm, vừa che chở thương binh rút lui vừa tấn công, đồng thời đem quân chủ lực điều đến cánh tả, phân tán binh lực quân địch bên cánh hữu.” Lý Tu Viễn quan sát một lúc, lập tức hạ lệnh.
“Tuân lệnh!” người đưa tin lập tức giục ngựa đi truyền lệnh.
Lý Tu Viễn nhìn chiến trường chém giết trước mặt, những cảnh này hắn cũng chẳng hề xa lạ, còn như đã thấm vào huyết mạch, nhưng chiến tranh lại khiến trong lòng hắn khiếp sợ, vô cùng ức chế, chủ yếu là vì không có thân ảnh quen thuộc đứng trước hắn như mọi lần!
Nhìn chiến trường qua vai Phượng Băng Cao, tuy rằng tình cảnh vẫn “truật mục kinh tâm” (khiến người nhìn vào kinh sợ), nhưng trong lòng không hề sợ hãi, có lẽ là vì hiểu rõ tấm lưng thẳng tắp đằng trước kia, cùng ý chí kiên nghị, chiến thuật trác tuyệt, chắc chắn lý trí sẽ tỉnh táo dẫn dắt toàn quân thắng lợi!
Bất luận là ai khi biết Phượng Băng Cao cũng sẽ kính yêu y, phục tùng y, bởi vì sự tôn nghiêm của y, biết chắc y sẽ thắng.
Khóe miệng Lý Tu Viễn hơi cong lên, thầm nghĩ: ngay cả bản thân mình cũng không ngoại lệ. Nếu không khuất phục trước ý chí của tướng quân, hắn sao có thể đứng ở tiền phương một mình lĩnh quân?
Thế nhưng sau khi đứng ở tiền quân, hắn mới cảm nhận được Phượng Băng Cao đã phải đối mặt với thử thách và áp lực như thế nào.
Phải lãnh tĩnh mà nhìn binh sĩ xông pha chiến đấu, cảm nhận nhiệt huyết oanh liệt tuôn chảy, phải tính toán sách lược tấn công để toàn quân không lâm vào cảnh khốn cùng, bỏ mạng nơi chiến trường, lại còn phải cứng rắn anh minh quyết đoán, không chút do dự hy sinh bản thân vì tập thể, để toàn quân dành được thắng lợi cuối cùng.
Hắn rốt cuộc đã có thể hiểu vì sao Phượng Băng Cao vì sao lại quyết định như vậy, nhưng cũng vì thế lại càng khiến hắn hiểu rõ mình vĩnh viễn không thể trở thành một tướng quân oai phong hiển hách.
Bởi vì, hắn không đủ loại khí phách gan dạ này, hắn vĩnh viễn không cách gì thoát khỏi tình cảm cá nhân, chỉ vì gắng đạt được thắng lợi của toàn quân, cũng không thể trơ mắt nhìn chiến trường tưới máu tươi của mọi người mà không chút động lòng.
Nghĩ đến điểm này, Lý Tu Viễn không khỏi cảm thấy chán ghét chiến tranh.
Hắn bắt đầu hoài nghi hành động giết chóc quy mô này đến cuối cùng có ý nghĩa gì?
Là vì mục đích sinh tồn?
Là vì bảo vệ quyền lợi?
Còn vì của cải phú quý?
Hay vì quyền thế quân lâm thiên hạ?
Tất cả những cái đó, thật có đáng để dùng vũ lực đoạt lấy, dùng sinh mệnh đổi lại, dùng huyết nhục xây đắp?
Chẳng lẽ không nhận thức được cuộc sống bình thường mới là hạnh phúc của nhân sinh sao?
“Báo! Cứu viện hữu quân khiến trung quân binh lực yếu đi, quân địch lợi dụng thời cơ đổi chiến thuật, giống như đục gỗ, từ từ công kích vào, đột phá trận địa của trung quân ta, hiện tại trận địa quân ta đang nhanh chóng tan rã, thỉnh Lý phó tướng lập tức cứu viện.” Tướng trung quân giục ngựa báo nguy.
“Báo! Quân địch cánh tả dùng máy bắn tên, một lần bắn được mười phát, tầm bắn rất xa, lực sát thương lớn, quân ta tử thương nặng nề, trận địa tán loạn! Thỉnh lập tức hỗ trợ!” Tướng cánh tả bị thương báo nguy.
“Ta đã biết.” Lý Tu Viễn đề thương lên ngựa, trên lưng mang cung đao, đầu đội chiến khôi.
“Đem thương binh rút vào nội thành, hạ lệnh tập trung toàn bộ binh lực, đã đến lúc quyết định, ngoại trừ trông chờ tướng quân đắc thủ, hiện nay cũng chỉ có thể liều mạng chiến đấu, tất cả hãy cùng ta đi đến cuối cùng…”
Dừng một lát, Lý Tu Viễn lấy hơi, bình thản đối mặt tướng lĩnh binh sĩ xung quanh, hòa nhã nói:”Ta không muốn nhìn chúng huynh đệ hy sinh vô ích, máu nhuộm sa trường chắc chắn là điều không thể tránh khỏi, nếu như có người muốn lâm trận rút lui, ta cũng không ngăn trở, thậm chí còn vui vẻ tán thành, nên hiểu đó không phải là nhát gan hèn nhát, mà là hiểu mình. Mỗi người đều có quyền tiếp tục sống, dù sao cũng không thể cưỡng ép các ngươi hy sinh vì người khác,vì nước nhà, không tiếc dâng hiến sinh mệnh, tình cảm đương nhiên rất đáng ngưỡng mộ, thế nhưng vì bản thân mình, vì người thân mà bảo toàn tính mệnh cũng không phải là hành động nhục nhã, cho nên phải hiểu rõ bản thân mình có thật tâm muốn ra chiến trường không, nếu có chút không chắc, vậy thì đừng đi chịu chết, hảo hảo bảo toàn sinh mệnh trân quý của mình, muốn cống hiến vì nước nhà không chỉ có cách ra chiến trường, còn có rất nhiều cách khác tốt hơn để đền đáp quốc gia.”
Mọi người dò xét nhìn, không hiểu Lý phó tướng vì sao vào lúc này lại nói ra chuyện làm lung lạc sĩ khí?
“Phó tướng, người không tin quyết tâm hy sinh của chúng tôi?!”
“Chúng tôi thề cùng tướng quân cùng tiến cùng lùi, cùng tồn cùng vong!”
“Người sao có thể nói như vậy chứ? Phó tướng?!”
“Chẳng lẽ người muốn bỏ lại các huynh đệ một mình trên chiến trường?!”
“Phó tướng! Chúng tôi lâm trận bỏ chạy, vậy làm sao xứng đáng với các huynh đệ đã tử trận?!”
“Người muốn chúng tôi làm việc bất nghĩa sao?! Mắt thấy kẻ khác hy sinh nhưng chúng tôi lại sống?!”
“Mọi người đừng ấm ĩ!” Lý Tu Viễn hét lớn, lộ ra biểu tình đau xót. ” Ta biết khi vừa nói ra, chắc chắn sẽ có sự bất mãn, nhưng đối với mọi người thực đúng là xuất phát từ tấm lòng, thật tâm muốn cho huynh đệ hồi hương đoàn tụ với gia đình, được hưởng hạnh phúc, ta cũng không muốn đưa mọi người đến tử lộ, các ngươi có hiểu không?”
“Tuy biết tâm ý của phó tướng, nhưng chúng tôi vẫn như cũ không muốn bỏ mặc huynh đệ.”
“Phó tướng không cần khuyên nữa, như người quên mình dũng cảm tiến lên nghênh địch, chúng tôi cũng là cam tâm tình nguyện bảo vệ bách tính trăm họ.”
“Chúng tôi thấy chết không sờn, chí khí đã quyết phó tướng không cần bận tâm!”
“Các ngươi…” Lý Tu Viễn vừa rồi vừa xúc động vừa đau xót, lén thở dài, tiếc cho những binh sĩ như thế này mà phải bỏ mạng nơi sa trường, hỏi ai có thể nhẫn tâm?
Biết rõ có khuyên cũng không được, nhưng cũng nỗ lực hết mình, không hổ với lương tâm.
“Hảo! Chúng ta nghênh địch!”
Chỉnh đốn quân đội tiến lên phía trước, nghênh đón trận đánh cuối cùng…