Phượng Hậu

Chương 25

Editeur: MrSuxi232

“Tướng quân, người có khỏe không? Sao không nghỉ ngơi?” Nhìn thân ảnh gầy gò của Phượng Băng Cao đứng lặng hồi lâu trân thành, Lý Tu Viễn không khỏi cảm thấy không nỡ, thân thể khỏa mạnh ban đầu sai khi kinh qua vài lần nghênh chiến, đã ngày càng gầy đi, đứng trên đầu gió, thân thể mỏng manh tựa như gió có thể thổi bay, thực khiến người khác lo lắng.

Hoàng đế mà ở đây, không phải nhất định sẽ vô cùng đau lòng sao? Lý Tu Viễn thầm nghĩ.

“Tu Viễn, ta vẫn ổn.” Phượng Băng Cao xoay người nhìn hắn, trên mặt dù có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần vẫn dồi dào. ” Ta chỉ là tới đây yên tĩnh,muốn nghĩ một số chuyện.”

Hai người cùng bước tới bờ thành, nhìn về phía xa có thể thấy thấp thoáng quân đội Lâu Khuyết.

Mặt mang theo vẻ bất đắc dĩ, Phượng Băng Cao lo lắng nói:” Vùng phương bắc dân sinh sống không phải ít, vị trí Lâu Khuyết quốc là yếu điểm trên trục giao thông liên lạc, lữ khách vãng lai tấp nập, thủ đô cũng được xem là phồn hoa, đất đai giáp biên giới tuy cằn cỗi, dân cư vẫn sống được, an cư vui vẻ sinh hoạt. Vì sao lại nghĩ chỗ của người khác tốt, khơi mào chiến tranh khiến lòng dân lo sợ rồi sẽ được gì chứ?”

Lý Tu Viễn đáp:” Lòng người bao giờ cũng tham không bao giờ biết đủ, luôn muốn tốt hơn, Thiên triều ta được ưu ái, đất đai màu mỡ, khí hậu ôn hòa, lại có minh quân tại vị, thực lực cường thịnh, nhưng vầng dương chính ngọ, đương nhiên khiến người thèm muốn, tướng quân người cần gì suy nghĩ nhiều? Hay là nên đi nghỉ đi!”

“…Ta thật có chút mệt mỏi, Tu Viễn.” Phượng Băng Cao tao nhã cười, nhưng lại có phần khiến lòng người chua xót.

“Không chỉ mình người a, quân ta mười ngày nay tinh thần mệt mỏi, thật muốn qua mau đến những ngày thoải mái.”

Tựa như khi tuyết đầu mùa mới vừa hạ, y cùng Hoàng đế hai người cuộn tròn trong chăn ấm ôm nhau, không màng thế sự, không có những chuyện phiền não, hai người chỉ dựa sát vào nhau, trên đời như không gì hạnh phúc bằng. Phượng Băng Cao ấm áp hồi tưởng.

Lý Tu Viễn cố ý làm loạn, dùng giọng điệu nhẹ nhàng, có phần muốn đùa y cười:”Đây thực sự là lời của Phượng đại tướng quân? Ta nhớ rõ trước đây ngươi vẫn còn ồn ào đòi phải về biên cương thủ đến già! Trước sau chỉ mới khoảng chừng nửa năm, thế sao lại khẩn trương a? Chẳng lẽ là tác dụng lớn lao của tình yêu?”

Hắn vạn phần chờ mong thấy Phượng Băng Cao ửng đỏ hai gò má, khuô mặt xinh đẹp tái đi vì buồn bực, xấu hổ.

Nhưng ngoài dự đoán, Phượng Băng Cao lại lộ ra lúm đồng tiến đầy thâm tình, nhãn thần cũng long lanh ôn nhu, đẹp đến chói mắt, huyễn hoặc lòng người.

“Đúng là…trước kia, là trước kia a, ta không muốn so đo những chuyện vụn vắt, đối với Hoàng đế, ta chỉ có hai chữ “nhất tâm”. Mà thôi ta cũng không mong nữa, bây giờ,thầm nghĩ lại những ngày vui vẻ bên hắn, đời này có lẽ không còn gì hối tiếc                                   .”

“!” Lý Tu Viễn cứng họng nửa ngày, thế nào cũng không nói ra được.

Hắn vạn lần không ngờ tới nghe thấy Phượng Băng Cao tự nói những lời này, đây thực là tướng quân trời sinh tính đạm bạc ôn nho, không hề biết tới chữ “tình”?!

Quả thực so với thiên hạ hồng vũ còn ngạc nhiên hơn.

Liếc Lý Tu Viễn một cái, nhìn bộ dạng hắn, Phượng Băng Cao không nhịn được cười. ” Sao thế? Mèo ăn mất lưỡi rồi a?”

“Không…Chỉ bị ngươi dọa thôi, rất khó tin những lời này từ miệng ngươi nói ra, ngươi không phải là người không nói chuyện tư tình nhi nữ sao?”

Phượng Băng Cao thoáng ngượng ngùng cười, “Coi ngươi là huynh đệ trong nhà mới nói những lời này, nếu không có rạch miệng ta cũng không nôn ra nửa chữ.”

“Vậy đó là vinh hạnh của ta.” Dừng một chút, Lý Tu Viễn ánh mắt xấu xa hỏi:”Ngay cả Hoàng đế cũng không nói?”

Da mặt Phượng Băng Cao vẫn chống đỡ, không chịu đỏ lên, không để hắn đạt được quỷ kế, cố ý lãnh tĩnh nói:” Tùy tình hình mà quyết định.”

Lý Tu Viễn thở dài:”Ai~~~ vậy Hoàng đế kia là sao lĩnh hội a? Ta thật thông cảm cho hắn a~~”

“Không nói những chuyện này nữa, nói chuyện đứng đắn đi.” Phượng Băng Cao vội chuyển chủ đề, trở lại trọng tâm câu chuyện.


“Mấy ngày liên tiếp, chúng ta bại trận, liên tục chiến bại, hiện nay đã thối lui đến Lệ Đồng quan, nếu thành bị phá, có thể tiến vào chỗ trọng yếu trong quan nội, phải bảo vệ cho được trạm này. Từ địa thế thành trên cao nhìn xuống, tuy rằng có thể dễ dàng quan sát tình hình địch nhưng cũng dễ bị cô lập, có thể bị quân địch bao vây, chúng ta cố thủ bên trong, trong thời gian ngắn thì không thành vấn đề, nhưng nếu quân địch dùng chiến thuật đánh lâu dài, thì sẽ thập phần bất lợi, dù sao lương thực trong thành cũng hữu hạn, cũng chỉ cầm cự không được bao lâu, về mặt ấy, ngươi có ý gì không?”

Nếu Phượng Băng Cao đã không muốn nhiều lời, Lý Tu Viễn cũng không muốn chết mà tiếp tục chọc y, dù sao tình cảm cũng là chuyện riêng tư của hai người, người ngoài như hắn có thể cổ vũ, nhưng dù sao cũng không nên can thiệp quá sâu, nếu xử lý không tốt, sẽ có thể mang họa sát thân. Loại xử thế này chính là đại quy tắc để lập thân, nhớ kỹ, phải nhớ kỹ, Lý Tu Viễn thức thời thu hồi ý đùa giỡn, nghiêm túc đưa ra ý kiến. “Theo ý ta, tốt nhất là ngoại ứng nội hợp, trước sau giáp công hai mặt, nếu có thể cho quân từ hậu phương quân địch đánh vào, quân chủ lực trong thành phối hợp chặt chẽ, song phương giáp công, chia rẽ đội ngũ quân địch, có thể thắng nhờ đánh bất ngờ, một lần đánh tan tác quân đội Lâu Khuyết.” “Cái nhìn của ngươi không sai, thế nhưng nên cân nhắc binh sĩ quân ta, trước đây vài lần nghênh chiến đã tổn hại không ít kỵ binh, nếu lại phải chia binh lực ra làm hai để xuất trận, gây khủng hoảng, nhưng ngược lại có thể dễ bị khống chế, lại tổn thất càng nhiều binh lực.”

“Đúng vậy.” Lý Tu Viễn trầm tư tính toán tình hình đôi bên. “Vài lần giao chiến trước, quân ta tuy thất bại, nhưng vẫn anh dũng chiến đấu, Lâu Khuyết cũng tổn hại không ít binh sĩ, hai bên hiện nay quân lực cũng sàn sàn nhau, nhưng bất lợi của ta chính là Lâu Khuyết dường như thập phần nắm rõ quân tình điều động của ta…tướng quân, người không phải có mật hàm muốn Mâu vương gia phải chú ý bộ binh sao? Kết quả thế nào?”

“Vẫn chưa biết, Mâu vương gia còn chưa phái người hồi báo.”

Phượng Băng Cao mang theo ưu sắc, ngữ khí cũng trầm xuống:”Ta lại bẩm báo tình hình không tốt lên Hoàng đế, sợ hắn kích động tự thân dẫn binh tới, dựa vào tính tình lỗ mãng nóng nảy của hắn, ta tự mình xuất binh đã khiến hắn buồn bực, nếu biết ta thất bại, còn không vội mà chạy đến chiến trường sao? Ta không thể để hắn tự mình mạo hiểm, mang binh dấn thân giết địch.”

“Thế nhưng nếu muốn điều động quân tiếp viện, không phải cần lệnh của hoàng thượng sao? Ngươi không cho hoàng thượng biết rõ quân tình căng thẳng, hắn làm sao đồng ý tăng thêm binh lực? Binh quyền ngươi nắm một nửa, hoàng thượng cũng nắm một nửa, tình huống này, ngươi muốn Mâu vương gia làm sao giấu diếm hoàng thượng điều động viện binh? Hơn nữa, ta nghĩ không nên che giấu hoàng thượng, nếu hắn sau này biết được ngươi lúc lâm nguy không cho hắn biết tình hình thực tế, như vậy sẽ càng nổi trận lôi đình, tức giận không thôi.”

Phượng Băng Cao không khỏi cười khổ, “Sự tình đã đến nước này, không thể làm gì khác đành tin tưởng năng lực xử lý của Mâu vương gia, tóm lại, trước thủ thành theo dõi tình hình, cũng để binh lính nhân cơ hội dưỡng thương nghỉ ngơi, sau đó đợi tin từ kinh thành rồi sẽ quyết định bước tiếp theo!”

“Cũng chỉ có thể làm thế!” Lý Tu Viễn tán thành.

Nhìn về phương xa, Phượng Băng Cao tâm tư đã sớm rời khỏi cuộc nói chuyện, lại vướng vít nhớ tới hoàng đế, nhớ nhung thân hình hắn. Trên mặt không nhịn được lộ ra thần sắc nhớ nhung ôn nhu, đôi mắt cũng vì thế mà phát ra quang mang mị người, thập phần rung động lòng người.

Y đã nếm vị ngọt của ái tình, cũng nếm trải nỗi khổ khi tương tư, nhưng nhớ thương khổ sở hòa cùng quyến luyến ngọt ngào, bảo y nhớ cũng khổ, không nhớ cũng khổ, toàn tâm nhìn về phía xa chìm đắm, vừa nhức nhối nhưng cũng thật ngọt ngào.

Nhìn Phượng Băng Cao bất giác lộ ra phong thái xinh đẹp, Lý Tu Viễn tâm thần khẽ động, cư nhiên khuôn mặt lại phiếm hồng, liền vội vã lui ra.

Trong lòng hắn nổi lên ước ao, không nhịn được mà nghĩ bản thân mình có nên hay không tìm một người bầu bạn, hảo hảo bình yên, sống những ngày hạnh phúc.

Long Liệt tuyền thờ ơ ngồi nhìn nữ nhân đang khóc rả rích bên dưới, dần dần mất kiên nhẫn, nếu không phải vẫn còn trên đại điện, muốn trước tiến điều tra rõ chân tướng sự việc, muốn chúng thần tâm phục khẩu phục mà triệt hậu cung phi tần, thì đã sớm tùy tiện định án, gọi người kéo xuống, đỡ phải tiếp tục chướng mắt.

“Ô ô…hoàng thượng, nô tì thật oan uổng! Chuyện bán quân tình một chút cũng không biết,người đừng tin lời gièm pha…Nô tì bị kẻ gian lợi dụng, là bị lừa a…Ô ô…nô tì đối với hoàng thượng một lòng trung thành, tận tâm hầu hạ, có nhật nguyệt chứng giám, người nhất định phải tin nô tì…Nô tì là trong sạch a, ô ô…”

Hợp phi quỳ gối trên Nghị Sự điện khóc  lóc cả nửa ngày, trang điểm chú tâm chỉnh sửa nay đã lem luốc, đem tất cả dáng vẻ trước nay vứt đi, có thể thấy trong bụng thực đã cực luống cuống, chỉ cần thoát thân bình an, sẽ bất chấp thủ đoạn.

Nàng thanh âm khàn khàn, trâm rơi tóc xõa, lệ rơi đẫm áo, gần như bất tỉnh, nhưng vẫn kêu gào thảm thiết không ngừng.

“…Mong hoàng thượng niệm tình. thần thiếp đã từng hầu hạ chăm sóc người…thần thiếp ngu dốt…thần thiếp từ nay sẽ an phận ở hậu cung dụng tâm hầu hạ hoàng thượng cùng hoàng hậu, bưng trà rót nước, hầu hạ hai bên, không dám nửa lời đố kỵ…xin hoàng thượng gia ân…ô ô…”

Mấy đại thần thân thuộc với Hợp phi cũng quỳ xuống cầu xin khai ân, nói cho cùng Hợp phi lần này phạm trọng tội, nếu tính đến những người trước kia nhờ Hợp phi mà thăng tiến cũng không thoát được tôi, df không phải tru di cửu tộc cũng không thể tránh khỏi họa lao tù.

“Các khanh đều nghe nô tài này cùng Hợp phi nói, mọi người cho rằng nên giải quyết thế nào?”

Long Liệt Tuyền lãnh diện, ngữ khí không kiên nhẫn thăm dò ý kiến chúng thần, không mảy may vì Hợp phi khóc lóc mà lay động ý chí.

Chúng thần nhìn hoàng đế thái độ lãnh đạm mà chậm chạp không dám hưởng ứng, mỗi người trong lòng đều thầm đoán tâm ý thực của hoàng đế.

Muốn thay Hợp phi cầu xin, nhưng cũng sợ “lửa cháy lan” đến mình, ảnh hưởng đến an nguy của bản thân, nếu không giúp, lại thấy không nỡ, cuối cùng bất lực nhìn Hợp phi toàn gia bị đe dọa.

Trong thời gian ngắn, chúng thần ta nhìn ngươi, ngươi trông ta, chần chừ, cuối cùng không ai dám mở miệng.

“Nói! Thường ngày khi vào triều các khanh không phải rất nhiều ý kiến sao? Thế sao bây giờ trẫm muốn hỏi ý kiến các khanh thì không ai dám mở miệng?”


Ánh mắt nghiêm nghị quét qua chúng thần, chỉ đích danh:” Thạch Chiêu Cường, Triệu Khả Nho, các ngươi trước nay đều muốn khoe khoang đề cao thanh liên chính trực? Việc này có nên hay không nể tình riêng?! Lâm Đồng Dương, Cố Nghị, hình bộ do các ngươi phụ trách, việc này chiếu theo quốc pháp nên phán quyết thế nào?! Tề Mạnh Tường, Vương Thanh Khánh, nội vụ bộ hai ngươi quản, chuyện này thế nào, cư nhiên có người có thể trà trộn vào cung làm gian tế?! Trần Đãi, ngươi là chưởng lý cơ mật của Binh bộ? Lại cho hoạn quan tùy ý ra vào?! Tả Kình Chí, Tiêu Diệu Minh, hai ngươi thân là tả hữu thừa tướng, trên nhận thánh ý, dưới quản lục bộ, giám sát thuộc hạ như thế? Nền móng triều đình quan liêu quy củ mục nát vô năng, chẳng trách một kẻ tầm thường có thể náo loạn cung đình, quốc gia rối ren!”

Những câu chất vấn như tên bắn vào lòng các quan, khắp điện triều thần xấu hổ quỳ mọp trên đất, không dám mở miệng xin tha tội.

Mắng xong quần thấn, lửa giận Long Liệt Tuyền chuyển sang Hợp phi:”Ngươi! Nguyên nhân cuối cùng vì ghen ghét đố kỵ mà bán nước? Có biết khiến mấy vạn bách tính trôi giạt khắp nơi, mấy vạn binh sĩ hy sinh máu chảy thành sông?! Còn mặt mũi xin gia ân?! Trẫm phải đem ngươi phanh thây vạn đoạn, an ủi bách tính trong thiên hạ mới phải!”

Vẻ mặt phẫn nộ, lời nói đầy sát ý khiến Hợp phi ngất xỉu tại chỗ, vô lực chống đỡ.

Sau khi thống khoái mắng chửi một trận, Long Liệt Tuyền hướng mũi dùi về phía Mật thân vương:” Hoàng thúc, người nhận ủy thác từ di chiếu của tiên hoàng, thân là giám quốc, nghĩ nên xử lý việc này thế nào?”

Mật thân vương sắc mặt trắng bệch, vẻ mệt nhọc hiện rõ, vô pháp can gián hoàng đế uy nghiêm kia, cũng hiểu rõ hoàng đế tuy không nổi giận chê trách hắn thất trách, cũng chỉ vì nể hắn là bậc trưởng bối, cũng không hề có ý nghe theo lời hắn.

“…Hoàng thượng muốn xử trí thế nào?” Một lúc sau, Mật thân vương mới từ tốn hỏi vặn lại.

Nghe vậy, Long Liệt Tuyền thập phần hài lòng, biết sẽ không còn ai dám phản đối quyết định của hắn.

“Trẫm muốn triệt hậu cũng phi tần.”

Lời vừa nói ra, chúng thần đều kinh ngạc.

Không rõ sao hoàng đế không nhân cớ hội này diệt sạch phe đối lập, mà lại nói ra lời hoang đường?

Từ trước đến nay chỉ nghe hoàng đế tăng quy mô hậu cung, nạp thêm mỹ nhân trong thiên hạ, chưa từng nghe nói dỡ bỏ hậu cung phi tần, cuối cùng là có dụng ý gì?

Duy Mật thân vương trong lòng hiểu rõ mục đích thực sự của Hoàng đế, nhưng cũng bất đắc dĩ vô kế khả thi, không thể làm gì ngoài dùng tình, mong có thể khuyên bảo hoàng đế đừng đi ngược đạo lý, làm chuyện trái luân thường.

Lão lệ hai hàng, Mật thân vương run rẩy quỳ xuống thình cầu:”Thỉnh hoàng thượng nghe thần thúc khuyên một câu, tuyệt đối không thể triệt hậu cung phi tần a! Người nếu cứ khăng khăng làm vậy, huyết thống Thiên Triều là sao kế tục? Tương lai quốc gia sau này còn gì?”

Các quan thoáng chốc minh bạch, ban đầu Hoàng đế vì củng cố địa vị của Phượng hậu, còn muốn đem hậu cung phi tần đuổi đi…

Đây thực là sằng bậy cực điểm, trên đời có chuyện hoang đường như vậy sao?

Nói vậy nhưng không ai dám phản đối, tự mình còn khó chu toàn, không nên can thiệp vào chuyện riêng của hoàng đế.

“Ý trẫm đã quyết, không cần bàn nữa! Việc này giao nội vụ bộ xử lý, hạn mười ngày phải xong. Người nguyện ý xuất cung, cấp cho ngân lượng, nếu khăng khăng ở lại, hết thảy cách xuống làm cung nữ, phân bổ công việc. Về phần Hợp phi, Trần thị gia tài toàn bộ xung vào quốc khố, cả nhà cửu tộc toàn bộ xung quân đày ở Giá châu, biếm làm thường dân, đời đời không được làm quan, cũng không cho ra khỏi Giá châu một bước, coi như cảnh cáo. Trần Đãi còn không biết tạ ân lui ra sao!”

Hợp phi vừa tỉnh, nghe được đoạn sau, khóc lóc nửa ngày, cuối cùng chống đỡ không nổi lại bất tỉnh nhân sự, Long Liệt Tuyền kiên nhẫn đã hết, lập tức kêu người đuổi nàng về Trần phủ.

Hợp phi từ đó không bước vào cung nửa bước, sau này tại Giá châu hoang vu càn cỗi sống qua ngày, sa vào trầm cảm, phẫn nộ uất ức kết thúc cuộc đời. Đây là nói về sau này, tấu trình không hề nói qua.

An bài xong chuyện Hợp phi, Long Liệt Tuyền đem sự chú ý quay lại đám quan lại, nghiêm khắc quở trách một phen, sau đó mới trấn an, khiến chúng thần khuất phục, nơm nớp lo sợ mà đón nhận hoàng ân, tận lực thuần phục hoàng đế.

Từ nay về sau, chính là một mảnh cảnh tượng thanh minh, Thiên triều càng thêm cường thịnh, bước vào thời kỳ cường thịnh nhất trong lịch sử.

Sau khi hạ triều, Long Liệt Tuyền trong lòng vui mừng hớn hở triệu kiến Mâu Thân vương, hết lời khen  ngợi, ban thưởng vàng bạc châu báu, cuối cùng khâm mệnh y thế chỗ giám quốc, xử lý triều chính, lại vội vội vàng vàng mà dẫn đại quân chạy tới Lệ Đồng quan, chuẩn bị đón Phượng hậu trở về.

Chúng thần tại Khánh Trình môn tống tiễn, cùng tề chúc hoàng thượng võ vận đại triển.

Xen lẫn trong tiếng chúc tụng vài tiếng kêu rên kỳ lạ, chỉ thấy mấy vị đại thần gắt gao bắt Mâu thân vương, không cho y bỏ chạy.

“Chết tiệt! Ta không muốn làm giám quốc! Ta không nhận cái chức mệt chết này!”

“Buông ta ra! Ta muốn đi gọi hoàng thượng thu hồi thánh chỉ!”

“Ai u! Ta thật xấu số ~~~!Tu Cần, nhanh đi kêu hoàng thượng quay về!”

“Trời ơi ~~~ai cứu ta a~~~!!”

Giữa những tiếng kêu, chỉ thấy Mâu thâm vương bị đưa trở lại cung, tren mặt lộ rõ hai hàng lệ, ai oán thân mình bị trói như cá nằm trên thớt, hung hăng mắng hoàng đế, lại kêu gào.

Ai ~~~ nên vì giọt lệ của người “đã có tuổi” mà đồng tình với hắn, không phải sao?