Editeur: MrSuxi232
Cát vàng tung bay, tuyết lạnh rơi nhè nhẹ, đại quân tiến vào cánh đồng hoang vu, cảnh vật bốn phía thật nhàm chán, một khoảng không gian mênh mông, cây cỏ cằn cỗi chìm trong sương giá, bên cạnh vài cọng cỏ tươi lại xen kẽ những cây cỏ khô héo, còn không hề có dân cư sinh sống, mà mặt trời bây giờ đang ở chính ngọ, ánh nắng chiếu khắp nơi, xua đi hàn khí, mang lại chút ấm áp.
Phượng Băng Cao kéo cương, dừng ngựa, lệnh thị tòng đưa bản đồ, quan sát chốc lát, quay lại phân phó:”Lý phó tướng, gọi Trầm phó tướng dẫn quân tiên phong đi lên phía trước năm mươi dặm dò xét xem có quân địch không, chỗ đó có một khe núi hẹp, dễ thủ khó công, thực thích hợp để đại quân ở lại.” Dừng một chút, lại dặn thêm:” Nếu phát hiện thân ảnh quân địch, không được đả thảo kinh xà, mau chóng hồi báo”
“Tuân lệnh!” Lý Tu Viễn thúc ngựa tới tiền quân phía trước phân phó quân lệnh.
“Truyền lệnh xuống dưới, đại quân tạm thời nghỉ lại đây, mặt khác, trù phòng mau chuẩn bị thức ăn, vừa dùng bữa vừa chờ tin của tiền quân.”
“Vâng! Tướng quân.”
Phượng Băng Cao xoay mình xuống ngựa, thị tòng bên cạnh lập tức tiến lên nhận dây cương, dắt ngựa đi chăm sóc. Quân lính nhộn nhịp dựng lều bạt, chuẩn bị nghỉ ngơi dùng bữa. Phượng Băng Cao vừa bước vào lều, lập tức thân thể vô lực ngã xuống nệm lông, thần thái mệt mỏi.
Lát sau, Lý Tu Viễn xốc màn tiến vào, thấy Phượng Băng Cao mệt mỏi, không khỏi lo âu, vội tiến lên hỏi:
“Tướng quân, sắc mặt người rất xấu, có sao không?”
Mở mắt nhìn người vừa đến, sau khép mắt lại, ngắn gọn nói:”Không sao.”
“Thật không…” Cũng không phải hôm nay mới thấy y như vậy, sao có thể vì hai chữ kia mà bỏ qua, Lý Tu Viễn ngồi xuống, chờ câu trả lời rõ ràng.
Phượng Băng Cao trở mình, không muốn nói tiếp, lâu sau đó, mới phun ra một câu:”…Thân thể hơi đau một chút, không sao đâu.”
Thân thể hơi đau? Trước nay bôn ba trên lưng ngựa ba ngày ba đêm, vẫn có thể vui vẻ nói cười, sắc mặt không đổi, bây giờ nói thân thể hơi đau?!
Không nghe nhầm chứ?
Từ lúc đại quân đi đến nay dã hơn nửa tháng, mặc dù không phải điều kiện thoải mái, nhưng tướng quân y năng lực, từng trải có thừa, mà vậy cũng không tính đi…
Bất quá, nếu cẩn thận nhớ lại, dường như đại quân ngày ấy khởi hành, hình dáng tướng quân có phần kỳ quái a, còn như đang cố bảo vệ một bộ phần nào đó, yên ngựa còn lót thêm tấm nệm dày…Bằng sự lanh lợi, Lý Tu Viễn làm sao không biết nguyên nhân tạo thành cái thân thể toàn thân đau nhức, ngay tức khắc đại ngộ.
A ha! Ta biết rồi! Tướng quân nhất định đã cùng với Hoàng đế làm chuyện tốt a! Thực là, cũng không cần giấu cả ta như vậy a!
“Ác nga~~ Ta biết sao người lại toàn thân đau nhức a!” Thần tình ám muội mà trêu chọc. “Cuối cùng cũng làm rồi?”
“Ngươi, đồ thô lỗ chết tiệt! Cái gì mà đã làm rồi? Thật hạ lưu!” Phượng Băng Cao vội mắng, sau đó nhịn không được bất giác đỏ mặt.
“Ai ai! Tướng quân không phải xấu hổ, mạt tướng có thể hiểu được mà.”
“Không muốn nói với ngươi nữa!”
“Đừng thẹn quá hóa giận a!” Lý Tu Viễn liều mạng tiếp tục trêu chọc y. “Như vậy đi! Ta sẽ nói đại quân đi chậm lại để săn sóc cơ thể đau nhức của tướng quân…” -“Câm miệng, còn nói nữa ta sẽ phái ngươi đi chăm ngựa!” Phượng băng Cao ngồi phắt dậy, hầm hầm nhìn Lý Tu Viễn.
“Vâng, vâng! Tướng quân hạ lệnh ai dám không nghe chứ!” Lý Tu Viễn thông minh đáp qua loa, theo sát khí của Phượng Băng Cao, chỉ có lập tức đáp ứng y, Lý Tu Viễn cũng rất rõ điểm ấy, tận dụng triệt để.
“Đừng làm loạn, ra ngoài ăn cơm đi!” Phượng Băng Cao vội lảng sang chuyện khác, chỉnh lại y phục, chuẩn bị đi ra.
“Ai~~Tướng quân, đừng vội a! Nghỉ ngơi thêm đi! Để thân thể hảo~~ hảo a~~~ nghỉ đi nha! Ăn cơm là chuyện nhỏ, để ta thay người…”
Phượng Băng Cao vẫn không quay đầu lại. bước ra khỏi lều vải, nghe thấy ngụ ý kia, không khỏi ngượng ngùng nhưng đành mặc kệ.
Ra khỏi lều, hướng về phía binh lính đang tuần tra gật đầu, Phượng Băng Cao vừa đi vừa xem xét tình hình.
Chiến trường, có thể nói là địa ngục nhân gian, là nơi tàn bạo nhất, chỉ có thể chọn sống hay là chết.
Nếu có thể, y cũng không muốn thanh niên trai tráng phải ra chiến trường, nhưng không thể làm được, y vẫn phải ra chiến trường giết giặc, trải qua mấy lần sinh tử, điều duy nhất có thể làm chỉ là để thương vong giảm đến mức thấp nhất, binh lính có thể trở về đoàn tụ với gia đình, mặc dù biết ước vọng đó cũng quá xa vời, nhưng y chỉ còn cách làm hết sức mình.
Phượng Băng Cao trong lòng vô cùng nặng nề, bất lực biểu hiện ra ngoài, đành phỉa nặn ra tiếu ý, cố gắng động viên binh sĩ.
“Khuôn mặt xinh đẹp hơn người như vậy, da thịt trắng trẻo, thật có thể lãnh binh đánh trận sao?”
Một câu hỏi khinh thường truyền đến, khiến mọi người chú ý, Phượng Băng Cao nhìn về phía chủ nhân câu nói.
“Cho một kẻ tay chân vô lực gánh vác trọng trách, nhìn như đàn bà lãnh binh đánh giặc, thực khiến người không thể tin tưởng, chiến tranh mà coi như trò đùa, không khéo sẽ hy sinh vô ích, tiểu tử bạch diện thư sinh ngươi nên chuẩn bị đi!” Một nam tử tráng kiện, sắc mặt ngăm đen từ đoàn người bước ra hò hét dẹp đường.
“Này chỉ ở trên triều đình khua môi múa mép, chỉ là khoe khoang có thể được thăng cấp, trên chiến trướng phải một mất một còn, máu huyết sục sôi, thương thật đao thật mà liều mạng giết địch, ngươi thể trạng yếu đuối, được nuông chiều sao có thể chứ? Nếu không chịu nổi thì mau cút về kinh đi, đừng để nhiều người hy sinh vô ích!”
Chúng binh sĩ bắt đầu nhao nhao bàn luận, cho rằng đại hán nói không phải không có lý, lòng quân bắt đầu dao động.
Lần này đại quân xuất trận là chiêu mộ từ những vùng phụ cận kinh thành, không phải là thuộc hạ cũ của Phượng Băng Cao, tụ nhiên không rõ Phượng Băng Cao có bao nhiêu năng lực, dựa vào bề ngoài thanh tú cùng tuổi tác còn trẻ, quả thực còn nhiều nghi ngại.
“Lớn mật! Cư nhiên dám đối tướng quân vô lễ như vậy!” Thị tòng bên Phượng Băng Cao quát.
“Không sao, cứ đê hắn nói hết.”
Phượng Băng Cao tràn đầy hứng thú mỉm cười, có chút kỳ vọng những lời tiếp theo.
Trong quân long xà hỗn tạp, binh sĩ đến từ bốn phương tám hướng, khó tránh khỏi tốt xấu lẫn lộn, muốn đạt được nhân tâm, phải có khả năng trấn áp kẻ khác.
Cầm binh hơn mười năm, y cũng hiểu rõ nếu lúc này mang quyền thế đè ép người khác, chỉ đưa tới binh sĩ bất mãn, mang mầm họa sĩ khí ly tán, quân tâm hỗn loạn, đào ngũ là tất yếu, có nói gì cũng vô dụng.
“Ta là người thô lỗ, chỉ biết nói thật, chỉ cần nhắm đến ta, đừng liên lụy huynh đệ ta.” Đại hán khí độ hiên ngang, hét lớn một tiếng.” Chỉ cần ngươi thắng song quyền của ta, ta sẽ tin ngươi có bản lĩnh thật sự, từ nay về sau nguyện ý ra sức cho ngươi, nếu không thể thắng ta, ngươi lập tức cút đi, đổi một tướng quân khác có năng lực hơn.”
Bàn tay to lớn vung lên, gió thổi vù vù, dáng điệu đầy uy lực.
“Hảo! Thực thẳng thắn!” Phượng Băng Cao chuẩn bị tiếp chiêu.
Thị quan lo lắng che trước người Phượng Băng Cao, quát bảo dừng lại.” Mau lui lại! Không được động thủ với tướng quân! Cẩn thận ta xử ngươi theo quân pháp!”
“Trầm Phú, ngươi tránh ra, ta sẽ chỉ giáo cho vị huynh đệ lỗ mãng này cái gì gọi là không thể trông mặt mà bắt hình dong!”
Phượng Băng Cao khí nhàn tâm tịnh, thoải mái đứng yên, không hề thủ thế, chỉ mỉm cười nhìn đại hán, thần thái như vậy khiến đại hán bất giác đề phòng, cẩn thận dò xét thời cơ xuất chiêu.
“Thế nào? Sao không tấn công? Không phải chỉ biết mạnh miệng chứ?” Phượng Băng Cao trêu chọc.
“Tiếp chiêu!” Đại hán quát lên, bất ngờ chuyển thế tấn công.
Trong chốc lát, nắm tay to lớn như bão táp lao tới Phượng Băng Cao, mọi người đều cảm nhận được kình lực, liền lui lại vài bước, e sợ kình lực tỏa ra, vẫn thấy Phượng Băng Cao thần thái như cũ, không hề bị ảnh hưởng.
Chốc lát, đại hán đánh tới trước Phượng Băng Cao, y hơi chớp động thân thể, hai tay đánh tới, khéo léo xử kình, bốn tay chạm nhau, lập tức ngăn cản được thế công, nhưng thân hình vẫn đứng yên tại chỗ, phong thái phiêu nhiên, trái hẳn với đại hán, lực đạo mạnh mẽ không còn, cả người bịch bịch gục xuống.
Tức khắc phân rõ cao thấp.
Mọi người bật ra lời tán tụng, lập tức minh bạch tướng quân thiếu niên này võ nghệ hơn người, không phải chỉ là “gối thêu hoa”, lập tức thu hồi suy nghĩ khinh miệt, không dám khinh thường.
Đại hán to lớn chưa từ bỏ ý định, cố sức vãn hồi thể diện, đứng dập, tiếp tục phát quyền như vũ bão đánh tới.
Phượng Băng Cao không hề nao núng mà tiếp chiêu, còn thuận miệng chỉ điểm:”…Nắm đấm của ngươi kình lực uy mãnh có thừa, nhưng không linh hoạt, khó có thể thắng…Vả lại còn không biết biến hóa, chỉ rập khuôn, vậy mà khinh địch…Lỵyện võ tối kỵ xung trận lại lỗ mãng, ngươi hiện nay bây giờ lại không tỉnh táo, chỉ biết mãnh công, dẫn đến hạ bàn lơi lỏng, khắp nơi đều có sơ hở…Công phu như vậy, muốn khiêu chiện với bản tướng quân, còn phải luyện mười năm nữa!”
Lời nói vừa dứt, Phượng Băng Cao đổ người về trước, cổ tay một duỗi một kéo, nhấc chân đá một cước, đại hán lần nữa đổ xuống đất.
Chúng binh sĩ trợn to mắt, lặng người nhìn chằm chằm—đại hán mồ hôi chảy ròng ròng, nắm trên mặt đất nặng nhọc thở đến không dậy nổi, Phượng Băng Cao y phục không dính tý bụi, thần định khí nhàn đứng bên đại hán.
Khắp nơi yên tĩnh, chỉ nghe gió thổi bên tai, sương tuyết nhẹ nhàng thổi.
“Đã phục chưa?” Phượng Băng Cao nhẹ nhàng hỏi.
“Ba!” Chúng binh sĩ không hẹn mà cùng phục xuống mặt đất, đồng thanh nói:”Phục! Thuộc hạ thề từ nay thành tâm cống hiến hết sức lực cho tướng quân.”
“Hảo, chúng quân đồng lòng. Huynh đệ một nhà mà đánh nhau, một chút cũng không nên, chuyện hôm nay không được phép tái phạm. trái lệnh, trảm!” Phượng Băng Cao chỉnh lại tư thế, nghiêm giọng nói.
“Tuân lệnh! Tướng quân!”
“Đứng lên đi! Trong quân doanh, mọi người đều vì nước tận trung, không cần câu lệ lễ tiết, chỉ cần không trái với lễ nghi phép tắc.”
Phượng Băng Cao hạ giọng, hòa nhã nói:” Qua mấy ngày này, tất cả phải ra chiến trường giết địch, tránh khỏi trong lòng nặng nề, nhưng quốc gia bách tính đều phải nhờ các huynh đệ bảo hộ, chỉ mình ta không thể làm được, thỉnh mọi người hợp tác với ta, chung sức tieu diệt kẻ thù, bảo vệ yên bình của mọi nhà, cường thịnh của quốc gia.”
“Vâng! Tướng quân! Bọn thuộc hạ tuân mệnh tướng quân, thế sống chết bảo vệ đất nước!”
“Hảo, hảo, mau đi nghỉ ngơi dùng bữa đi!”
Phượng Băng Cao ra hiệu cho mọi người lui đi, dặn thị quan mang đồ ăn đến lều, rồi quay người về lều.
Chiến sự hết sức căng thẳng, chẳng mấy chốc sẽ nổ ra, không biết Hoàng đế ở kinh thành bây giờ thế nào.
Nhớ đến điểm này, nhu tình lập tức lộ ra…Khóe môi không nhịn được khẽ nhếch lên…
Tỉnh lại không thấy mình, chắc là hắn sẽ nổi trận lôi đình, tức giận quát mắng a? Như vậy thì đứng mũi chịu sào, hứng hết cơn thịnh nộ sẽ là các thân vương cùng chúng đại thần…
Thực là, phải bắt hắn sửa đổi tính cách mới được, nếu không chúng thần đều mỗi ngày kinh hoàng, lo sợ xem sắc mặt hắn mà sống qua ngày, không phải là phúc của quốc gia a…
Tâm tư Phượng Băng Cao vượt núi băng đèo, bay trở về kinh, lưu luyến Hoàng đế mãnh liệt như lửa, hỉ nộ bất ngờ…Chờ ta, Liệt Tuyền, chờ ta khải hoàn trở về…Mang theo suy tưởng ngọt ngào, Phượng Băng Cao nhìn xa xa về phía kinh đô, âm thầm hứa hẹn.
Biên cảnh phương Bắc, hai bên gần giao chiến, chiến hỏa ngầm nhen nhóm, tại kinh đô, bốn phía Khánh Trùng môn, Hoàng đế mang theo cấm vệ quân cùng thân vương, chúng thần tử đang lo lắng bàn luận, khí thế khẩn trương. Bách tính trong kinh thành trăm họ đều đóng chặt cửa, lén lút quan sát, trong lòng lo sợ không ngớt, lo lắng suy đoán đây có phải là biểu hiện Thiên triều phồn thịnh sắp diệt vong? Nếu không sao Hoàng đế lại vô cớ suất binh áp bức quan lại?
“gối thêu hoa”: chỉ có vẻ bề ngoài