Phượng Băng Cao bỗng nhiên giật mình tỉnh mộng, mồ hôi lạnh ứa ra mà tuôn xuống, thân thể còn hơi lạnh run. Hắn tinh tường hồi tưởng cảnh trong mơ, hiểu rõ bản thân lại mộng thấy mười năm trước ở trong cung gặp mặt cửu hoàng tử.
Mười năm, hắn túc thủ biên cương này đã mười năm, tự sau khi chuyện thái tử tạo phản phát sinh không bao lâu, tức truyền đến tứ di tạo phản quấy nhiễu biên cương, hắn lập tức thỉnh mệnh đi trước chinh phạt, nghĩ mượn việc ấy thoát khỏi tay cửu hoàng tử, chớp mắt, này kiếp quân lữ chinh chiến cũng gần mười năm.
Mười năm cũng không thể làm cho hắn lãng quên việc này, ngược lại, cũng không khiến cửu hoàng tử từ bỏ đối hắn chấp niệm, làm hắn cảm thấy bản thân đạ bị bức tiến tuyệt lộ,tình trạng không thể quay đầu lại.
Lau đi mồ hôi lạnh trên trán, Phượng Băng Cao chậm rãi bước xuống nhuyễn tháp (giường nhỏ êm ái), mặc vào áo khoác, vén cửa trướng bồng, đi tới phía trước xử lý quân vụ bản địa, đứng tại bàn trước mặt, nhìn chằm chằm đoạn bố kim hoàng để mở trên bàn, tính toán, đủ thập nhị.
Hắn rất hiểu bản thân tại sao mộng thấy cửu hoàng tử, nguyên nhân tại thập nhị đạo ngự lệnh tự kinh thành.
Nửa tháng gần đây, mỗi ngày đều có đưa tới một đạo thánh chỉ, nội dung thập phần giản đơn, chỉ ngắn gọn hai chữ “Tốc hồi” (mau quay về)
Theo hữu lực cứng cáp kia, bút tích trực thấu nhập bố xem ra, xác nhận từ cửu hoàng tử chính tay ngự bút…
A! Không! Nên đổi tên hắn là hoàng thượng.
Mười năm sẽ cải biến rất nhiều thứ, có thể cho người cường tráng già đi; cũng khiến người trẻ trưởng thành khỏe mạnh; chắc hẳn cũng làm cho cửu hoàng tử thiếu niên xưa kia trở thành nam tử tinh tráng.
Năm ấy sự kiện thái tử tạo phản phát sinh, cửu hoàng từ mới ngũ thập tuế (mười lăm tuổi), bây giờ đã là thành niên nam tử nhị thập ngũ tuế, hắn cũng như vậy, hai người trong thời gian đó sẽ thay đổi cái gì…
Kia thực sự không phải hắn có khả năng dự liệu.
Ước ba năm trước đây, tiên hoàng băng hà, cửu hoàng đế tức đế vị, lễ vật chúc mừng cùng thăm hỏi đưa tới, không có chữ gì khác, khiến hắn tưởng rằng năm tháng qua đi cùng khoảng cách ngăn trở, đã khiến cho y buông tha đối mình cố chấp, còn vì vậy mà tâm an không ngớt.
Nào ngờ hiện nay từng đạo thánh chỉ lại phá tan mộng đẹp của hắn, để hắn trở lại ác mộng mười năm trước kia, nội tâm cũng rối loạn bất an.
Tại sao qua nhiều năm như vậy, khi hắn cho rằng khả dĩ dần dần quên đi quá khứ lại đưa hắn triệu hồi kinh thành chứ?
Hắn thực sự không muốn tạm biệt thất sắc ngói lưu ly cùng tường hồng để đến kinh thành, nơi ấy có hồi ức đau thương hắn không muốn nhất.
Vỗ về đoạn hoàng kim thánh chỉ, Phượng Băng Cao lại hoài niệm…
Thật lâu, sa vào mà chẳng tỉnh…
“…Ta muốn gặp tướng quân…”
“Tướng quân đã an giấc, có việc ngày mai tái tấu.”
“Đây là tình báo khẩn cấp, trì hoãn không được, nhất định phải bẩm tướng quân.”
“Không được, tướng quân có lệnh, ban đêm không được quấy nhiễu.”
“Các ngươi rõ là hồ đồ, ta thực sự có việc gấp muốn bẩm báo tướng quân…”
Tiếng cải vã ngoài trướng cắt đứt mạch suy nghĩ của Phượng Băng Cao, hắn nhíu mày nghe bọn họ đối thoại.
“Trời ơi! Các ngươi nếu không để ta vào trong, đến lúc đó nhỡ tình báo đến từ kinh thành, tướng quân trách xuống ta cũng không dám đương nổi…”
Kinh thành?!
Chẳng lẽ kinh lý phát sinh đại sự gì đó?
“Vệ binh, để hắn vào.” Phượng Băng Cao vội lên tiếng, hạ lệnh cho qua.
“Vâng! Tướng quân. Thỉnh đại nhân.” Nghe mệnh lệnh, vệ binh lập tức thi hành.
“Ngươi là người phương nào? Vì sao tới đây? Có việc gì gấp bẩm báo?”
Ngồi ở thượng vị Phượng Băng Cao lãnh tĩnh hỏi, nhìn sử giả trước mặt có vẻ phong trần mệt mỏi.
“Ngài là Phượng tướng quân?!” Sứ giả nghi hoặc nhìn Phượng Băng Cao ngồi ở thượng vị, tựa như nghi vấn hắn tuổi còn trẻ như vậy, bề ngoài thanh tú sao oai phong chiến trường, danh dương tứ di tướng quân?
“Vô lễ! Ngươi dựa vào cái gì chất vấn thân phận ta?”
Nếu là lúc bình thường, Phượng Băng Cao luôn cười trừ, sẽ không cùng người tranh cãi, nhưng tại hắn chính là nguyên nhân làm mình tỉnh mộng vào lúc canh ba, muốn duy trì tác phong tao nhã là quá khó.
“Hạ quan thất lễ, chỉ là kinh ngạc tướng quân phong thái phiên phiên đại độ như vậy, không giống tướng quân bình thường xuất nhập chiến trường, cho nên mới mạo phạm, thỉnh tướng quân thứ lỗi.”
Sứ giả nhân uy thế kia làm cho hoảng sợ, lập tức luống cuống mà giải thích.
“Vô phóng, nói thẳng ra ý đồ của ngươi, không nên nhiều lời.”
Phượng Băng Cao hoãn hạ thần sắc, khẩu khí khôi phục bình ổn, âm thầm nhắc nhở bản thân chớ quá so đo tiểu tiết, tránh nhỡ đại sự.
“Vâng, vâng.” Sứ giả khôi phục lãnh tĩnh hồi đáp “Hạ quan chính là môn sinh hữu thừa tướng, quan phong điện các đại học sĩ Trầm Cúc Sinh, đặc phụng Mâu thân Vương chi mệnh, đến đây thỉnh Phượng tướng quân hồi kinh cứu mệnh.
“Cứu mệnh?! Cứu mệnh ai?!” Phượng Băng Cao kinh ngạc vội hỏi rõ ràng.
“Tướng phủ trên dưới hơn ba trăm mạng người.” Trầm Cúc Sinh nặng nề mà nói ra ngọn nguồn. “Đầu tháng này, hoàng thượng không biết vì sao nổi giận, hạ lệnh đem hữu thừa tướng một nhà ba trăm khẩu giam giữ, mặc cho chư vị thân vương cùng chúng thần trăm điều khuyên can cũng không nghe, khăng khăng muốn tru sát cửu tộc…”
“Hữu thừa tướng phạm vào đại tội gì?! Cư nhiên liên can cửu tộc?!” Phượng Băng Cao vừa sợ vừa vội, lo lắng hỏi.
Bào tỷ hắn — Phượng Băng Nhạn gả về làm dâu hữu thừa tướng, phủ thừa tướng cùng tướng quân phủ lúc đó quan hệ thông gia tốt đẹp, thừa tướng phu nhân chỉ sinh ba con, không sinh nữ nhi, nếu không thì hắn có lẽ đã sớm lấy nữ nhi nhà thừa tướng làm vợ.
Mà nay tướng phủ ba trăm nhân khẩu hãm ngục tù, vậy chẳng phải có nghĩa là bào tỷ hắn cũng chịu số kiếp ấy sao?
Đương nhiên làm hắn lòng nóng như lửa đốt.
“Vậy không ai hiểu rõ nguyên do trong đó, các thân vương cũng không dám phạm thượng đi hỏi hoàng thượng, sau đó chính Mâu thân vương dựa vào quan hệ đi thăm hỏi hữu thừa tướng, muốn hỏi hắn là vì sao chọc giận thánh uy, hảo tìm ra biện pháp giải cứu hắn, tiếc rằng hữu thừa tướng thế nào cũng không nói ra nguyên nhân, sau cùng Mâu thân vương khuyên bảo, chỉ nói trong thiên hạ có thể cứu hắn thoát nguy chỉ có Phượng tướng quân.”
“Ta?!” Phượng Băng Cao kinh ngạc hỏi lại.
“Đúng vậy! Cho nên hạ quan ngày đêm không ngừng bôn ba gấp rút lên đường, cấp báo tướng quân, chính là vì việc này.”
“Ta hiểu được…” Phượng Băng Cao nặng nề mà lắc đầu, tựa như suy tính tin tức vừa nghe nói. “Hữu thừa tướng có nói ra lý do vì sao chỉ có ta mới có thể cứu hắn thoát nguy?”
Thập nhị đạo thánh chỉ thúc giục hồi kinh, hữa thừa tướng bất minh bị giam vào tù…
Vì sao không phải ai khác, mà là hữu thừa tướng cùng tướng quân phủ có quan hệ thông gia?
Hai người trong lúc đó tựa như có gì liên hệ, chẳng lẽ…
Chẳng lẽ đây là một trong những thủ đoạn buộc hắn hồi kinh?
“Không, ngoài nói Phượng tướng quân có thể cứu hắn ra, hữu thừa tướng cũng không nói nguyên nhân khác.”
“Phải…” Phượng Băng Cao trong lòng rất hỗn loạn, nhất thời cũng để ý không ra manh mối gì, khóe mắt chăm chú nhìn Trầm Cúc Sinh kia dáng vẻ mệt mỏi vô cùng, lập tức áy náy nói “Ngươi bôn ba đi đường nhiều ngày như vậy, chắc là mệt lắm, ta cư nhiên còn kéo ngươi mà hỏi, thật là xin lỗi, ta lập tức phân phó người mang ngươi đi nghỉ ngơi.”
“Không có vấn đề gì, tướng quân.” Trầm Cúc Sinh mạnh mẽ xốc lại tinh thần “Chi cần có thế cứu hữu thừa tướng thoát nguy, hạ quan có mệt cũng đáng, có phải tướng quân dự định tức khắc lên đường hồi kinh?”
“Ta sẽ cân nhắc, nhưng việc này ta còn muốn suy xét kỹ càng, ngươi đi nghỉ đi! Sáng mai ta sẽ nói cho ngươi quyết định ra sao.” Dứt lời lập tức đưa tới vệ sĩ tiễn Trầm Cúc Sinh đi trướng bồng khác nghỉ ngơi, tỏ rõ không muốn bàn lại.
Thấy vậy, có dù cấp bách cũng vô ích, Trầm Cúc Sinh buộc lòng phải theo vệ sĩ rời khỏi, không dám hỏi nhiều.
Trong lều vải lại khôi phục yên lặng, chỉ có tiếng bước chân Phượng Băng Cao đi đi lại lại vang vọng.
“Vệ binh, đi tìm Lý phó quan tới gặp ta.”
Trầm ngâm chốc lát, Phượng Băng Cao quyết định tìm một người tin được để bàn bạc, sợ rằng bản thân cuối cùng làm bậy.
“Vâng, tướng quân.”
Sắc trời phía đông dần dần lộ ra ánh ban mai, kim quang rực rỡ chậm rãi phủ lên mặt đất, mang đến vạn vật sức sống, báo hiệu một ngày mới bắt đầu, nhưng trong lều tướng quân lại có cảm giác ánh mặt trời không tới được, bầu không khí lộ ra thập phần ngưng trọng, hai người đang ngồi đều không nói lời nào.
“Tu Viễn, theo ngươi nên xử trí chuyện này thế nào?”
Phượng Băng Cao hỏi Lý Tu Viễn ngồi ổ bên phải phía dưới hắn.
Lý Tu Viễn là huynh đệ với Phượng Băng Cao, nhỏ hơn hắn hai tuổi, mẫu thân hắn là nãi nương (vú em) của Phượng Băng Cao, hai người thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn vẫn đi theo bên cạnh Phượng Băng Cao, Nam chinh Bắc thảo, hết lòng bảo vệ Phượng Băng Cao, có thể nói là người Phượng Băng Cao tín nhiệm nhất.
“Tướng quân cần gì phải hỏi ta? Tin ngươi trong lòng đã có dự định, hỏi ta chẳng qua là muốn xác nhận lại mà thôi sao?”
Lý Tu Viễn lộ ra nụ cười, phá tan bầu không khí bế tắc.
“Cũng là ngươi hiểu rõ ta, xem ra, ngoại trừ hồi kinh diện thánh ra, không còn cách nào khác.”
Không khỏi thở dài thật sâu, nói thì dễ, nhưng vừa nghĩ đến chuyện hồi kinh khiến cho trong lòng hắn đầy lo lắng.
“Quả thực không có.” Lý Tu Viễn khẳng định trả lời. “Theo thuộc hạ thấy, hoàng thượng vì làm cho tướng quân hồi triều, có thể nói là bày thiên la địa võng quyết không cho ngươi tại ngoại, quân mệnh có điều không chịu cơ hội.”
“Ta cũng cho là như vậy, xem thập nhị đạo thánh chỉ thúc giục cũng nhìn ra quyết tâm của hoàng thượng, hắn nhất định mỗi ngày phái người truyền lại, cho đến ta hồi kinh mới thôi…” Phượng Băng Cao khóe môi lộ ra nụ cười khổ, nếu tính hoàng thượng không nhân mười năm ngăn cách có bao nhiêu thay đổi, theo mức độ hiểu rõ hắn xem ra, hoàng thượng quả thực là phải làm như vậy.
“Vốn lúc trước thánh chỉ từ kinh thành đến thúc giục tướng quân hồi triều, ta còn tưởng rằng là truyền đến tin tức gì xấu yêu cầu chinh chiến, mới khiến cho tướng quân cả ngày tâm thần không yên, nhưng lại không thấy ngươi tiết lộ bất kỳ manh mối gì, chúng quân sĩ cũng theo nhân tâm hoảng sợ, không ngừng chạy tới ta dò hỏi tin tức, còn tưởng ta cố tình che giấu không chịu tiết lộ, trách ta không có suy nghĩ chứ!”
Lý Tu Viễn làm ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, lúc này mới hiểu được nguyên nhân Phượng Băng Cao gần đây lúc nào cũng mặt ủ mày chau.
“Này còn chưa đủ phiền ta? Chuyện tình năm đó ngươi cũng hiểu rõ, lần này hồi kinh ta còn trốn được hoàng thượng đặc biệt ‘yêu mến’ sao? Nghĩ đến việc này thì ta đau đầu vạn phần, ngươi nói! Nên thế nào ứng đối?”
Khi cùng Lý Tu Viễn bên dưới nói chuyện, Phượng Băng Cao chung quy không hề e ngại nói thoải mái, không bằng thường ngày trước mặt thuộc hạ trên dưới gìn giữ.
“Đối thủ là hoàng thượng, ta xem là không có phần thắng, có thể tránh lúc này hay lúc đó. Nếu không, có thể tìm cái gì mượn cớ thoái thác không?”
Nhún nhún vai, Lý Tu Viễn làm dáng vẻ giơ hai tay đành chịu, đi xuống tiếp tục phân tích tình hình.
“Hoàng thượng chọn sau ba năm đăng cơ mới triệu ngươi hồi kinh, nhất định là vì tự mình bồi dưỡng thế lực trong triều. Xưa kia đăng cơ thế lực chưa hoàn toàn vững chắc, cho nên hắn không thể liều lĩnh đem tướng quân trấn giữ biên cương triệu hồi, để tránh khỏi đưa tới các đại thần phê phán, lúc này hắn nhất định là có thể đem làn sóng phản đối trong cung toàn bộ bài trừ, mới lập tức triệu tướng quân hồi triều, nếu ta đoán không sai, hữu thừa tướng không hiểu mạo phạm thánh uy thân hãm ngục tù nguyên nhân đại khái cũng là ở đây.”
“Khi Trầm Cúc Sinh nói hữu thừa tướng cho rằng chỉ có ta mới có thể cứu hắn thoát hiểm, ta đại khái đoán được hai việc lúc đó có liên quan.” Phượng Băng Cao tán thành suy đoán này. “Có thể là khi hoàng thượng dò hỏi ý kiến hữu thừa tướng, bị hữu thừa tướng phản đối, nhất thời tức giận, mới đưa hắn vào thiên lao, mà nguyên nhân tội liên can cửu tộc, hẳn là thủ đoạn bức ta hồi kinh.”
“Hoàng thượng vất vả tâm sức trù tính như vậy, tướng quân muốn chạy có lẽ rất khó a… Ta có thể biết nội dung thập nhị đạo thánh chỉ kia không?”
Lý Tu Viễn suy nghĩ cách thoát thân, nhưng thế nào cạn kiệt trí tuệ, cũng nghĩ không ra biện pháp cụ thể có tính khả thi.
“Tất cả đều chỉ viết ‘Tốc hồi’ hai chữ, bút phong lực đạo xuyên qua giấy, phảng phất biểu đạt tâm tình không hờn giận, nhìn ra được hoàng thượng rất mất hứng với hành động ta kháng chỉ chậm trễ không chịu hồi kinh.”
Phượng Băng Cao bất đắc dĩ cười khổ, ngay cả có Lý Tu Viễn giỏi về mưu lược đánh giá cũng nghĩ không ra biện pháp gì, xem ra hắn là chạy trời không khỏi nắng, có lẽ phải tuyệt vọng mà hiến dâng bản thân.
“Ta đây đoán hôm nay nhất định còn có thể có một đạo thánh chỉ đưa đến, hơn nữa nội dung nhất định sẽ nói đến chuyện hữu thừa tướng, làm cho ngươi không thể không lập tức lên đường, ngoan ngoãn hồi kinh, tự chui đầu vào lưới…”
Lý Tu Viễn khoa trương khoát khoát tay, tăng mạnh giọng điệu bản thân, lời nói chưa xong, cửa truyền đến thanh âm vệ binh thông báo…
“Tướng quân, thánh chỉ đến!”
“…Theo ta đi tiếp thánh chỉ.”
Quả nhiên, nói tới là tới. Phượng Băng Cao đấu tranh một hồi đứng dậy chuẩn bị tiếp chỉ, chán nản nhìn chằm chằm Lý Tu Viễn, tựa hồ có chút trách hắn miệng con quạ, chuyện xấu nói đặc biệt linh nghiệm.
Lý Tu Viễn làm vẻ vô tội nhún nhún vai, tỏ rõ mặc kệ chuyện của hắn, theo Phượng Băng Cao đứng dậy đi tới cửa lều tiếp thánh chỉ.
“Khâm công công, làm phiền ngươi lặn lội đường xe đến nơi hẻo lánh này, thực sự là vất vả rồi.” Mang theo dối trá ứng phó mỉm cười, Phượng Băng Cao bắt chuyện bước vào lều thanh y nam tử, trong lòng lại như mang tảng đá lớn, cảm thấy không xong rồi.
Hoàng thượng lại có thể phái người thân cận nhất bên cạnh hắn, từ nhỏ theo hắn chăm sóc sinh hoạt Khâm công công truyền thánh chỉ, xem ra đạo thánh chỉ này xác nhận tối hậu thư “Tướng quân nói quá lời, chỉ cần hoàng thượng có lệnh, chớ nói thiên lý bôn ba truyền thánh ý, cho dù muốn nô tài lên núi đao xuống chảo dầu, nô tài cũng không dám có chút câu oán hận.”
“Khâm công công tôn chỉ thực sự là khả kính.”
“Đa tạ tướng quân khen ngợi, nô tài là an phận mà thôi. Đây là hoàng thượng tự tay ra mật lệnh, dặn dò không được tuyên đọc, thỉnh tướng quân tự mình mở ra, sau khi xem hết cho nô tài một lời đáp, để nô tài trở về phục mệnh.”
“Vâng. Phượng Băng Cao tiếp chỉ.”
Tuy là rất không muốn, Phượng Băng Cao vẫn phải tiến lên tiếp nhận thánh chỉ, mở ra phong sáp, mở ra đoạn bố kim hoàng phiền toái vạn phần kia…
“Cao, đây là cơ hội cuối cùng, ngươi lập tức hồi kinh, trẫm mỗi ngày giết một người có liên quan tướng quân phủ trút giận, trước từ phủ thừa tướng hạ thủ, đến lúc ngươi chịu ngoan ngoãn hồi kinh mới thôi…”
Ôi! Cư nhiên dùng loại hạ sách này, xem ra hoàng thượng thực sự là tình thế bắt buộc…
Nguyên là đã rất phiền muộn lại càng thêm suy sụp.
“Tướng quân thấy rõ rồi chứ?”
“…Vâng…” đối đáp thập phần không tình nguyện, nếu như có thể Phượng Băng Cao thực là muốn chạy trốn qua giờ khắc này.
“Không biết tướng quân trả lời là?”
Không quay về được không?
Căn bản là không để cho hắn lựa chọn đường sống, còn có gì mà hỏi?
“Tốt lắm, vậy nô tài đi trước một bước trở về phục mệnh, thỉnh tướng quân chớ trì hoãn, hoàng thượng gần đây tính tình không tốt lắm, không hề nhẫn nại chờ… Về phần chọn người thay tướng quân trấn thủ, hoàng thượng có khẩu dụ, tùy ý tướng quân quyết định.”
Khâm công công cười tỏ vẻ hài lòng, lập tức xoay người chuẩn bị rời đi.
“Ta biết rồi, ta sẽ mau chóng an bài mọi thứ, tẫn tốc hồi kinh.”
Phượng Băng Cao tiễn Khâm công công ra lều, gọi binh lính đem tuấn mã nhanh nhất dắt đến.
“Nô tài phải chuẩn bị cho tốt cung nghênh tướng quân hồi triều.” Bước lên lưng ngựa, Khâm công công tức khắc hướng Nam lao đi.
Nhìn bóng dáng kia dần dần đi xa, ánh mặt trời vòng óng chiếu rọi, Phượng Băng Cao lại hệt như ngày tận thế đến nơi, lộ ra vẻ cam chịu, không tự chủ lẩm bẩm nói “Xem ra… Thực là tránh không khỏi…”