“Hoang đường! Trên đời nào có đạo lý phong nam tử làm hoàng hậu?”
Tiếng quát gay gắt từ Huyên Trữ điện truyền ra, tiếp đó vang lên tiếng đồ vật vỡ vụn, hòa lẫn với tiếng quát mắng, cung nữ hầu hạ đứng bên ngoài đều run rẩy toàn thân, e sợ chủ tử gọi các nàng vào trong làm mục tiêu phát tiết cơn giận.
“Bẩm Hợp phi nương nương, việc này vô cùng chính xác, nô tài quyết không dám lừa dối nương nương, thánh chỉ đã ban hành thiên hạ, mà lại rất khéo léo tránh được vấn đề giới tính, chỉ đề ngày mồng một giờ mão lấy vợ Phượng thị làm Hậu, hoàn toàn không nhắc tới người được lấy là Phượng Băng Cao, bách tính căn bản là một chút cũng không biết, việc hoàng thượng sẽ phong nam tử làm Hậu.”
“Lâm công công, Phượng Băng Cao này là người ra sao? Bản cung thế nào chưa thấy qua?” Hợp phi quắc mắt lạnh lùng hỏi.
“Hợp phi nương nương, Phượng tướng quân trấn thủ Thanh Châu mười năm, rất ít khi hồi triều, nương nương đương nhiên chưa từng gặp qua. Kỳ nhân, uy danh lan xa, là tướng quân xuất nhập chiến trường, là đại tướng dũng mãnh thiện chiến tài ba, khiến tứ di lai triều nhập cống, không dám xâm phạm thánh uy Đại Thiên triều chúng ta, có thể nói công tại triều đình, là người trung nghĩa ái quốc.”
“Nói xằng! Người trung nghĩa ái quốc lại dùng nam sắc mê hoặc thánh thượng? Hắn dùng thủ đoạn đê tiện hạ lưu gì để làm xáo trộn tâm trí hoàng thượng, khiến hoàng thượng làm ra chuyện hoang đường này khiến thiên hạ chê cười.”
Hợp phi đứng lên chỉ vào Lâm công công lớn tiếng tức giận mắng, toàn bộ dáng vẻ không còn tao nhã uyển chuyển như lúc thường.
“Bẩm Hợp phi nương nương, Phượng tướng quân trấn giữ Thanh Châu mười năm, luôn luôn giữ vững cương vị, cũng không tự tiện rời đi, theo lý mà nói đã mười năm chưa từng gặp qua hoàng thượng, nên không thể đơn thuần là dùng mỹ sắc mê hoặc hoàng thượng như vậy. Phượng tướng quân có thể nói là bị hoàng thượng cấp bách triệu hồi, mà không bao lâu đã hạ chiếu sắc lập làm Hậu, thân vương cùng chúng thần cũng hô hào dị nghị, vậy nguyên do trong đó rất khả nghi.”
“Khả nghi? Có cái gì khả nghi? Ngoại trừ hắn không biết dùng yêu pháp gì đem mê hoặc tâm hoàng thượng, bản cung nghĩ không ra còn có cái gì đáng hoài nghi.”
Hợp phi cực kỳ phẫn nộ lộ ra vẻ mặt khinh thường. “Bản cung thật vất vả từ một tú nữ nhỏ bé thăng tiến đến địa vị hiện nay, chỉ kém một bước thì có thể ngồi lên hậu tọa, giờ đây lại có thể bị một người thô tục mãng phu nhanh chân đến trước, bảo bản cung làm sao hạ giọng được đây? Lẽ nào bản cung yểu điệu như vậy mà thua kém một nam nhân thô lỗ?”
“Hợp phi nương nương, nguôi giận, nguôi giận, người phải tỉnh táo lại suy nghĩ đối sách, cũng đừng việc nhỏ không nhịn mà làm loạn việc lớn, phá hủy toàn bộ kế hoạch, vạn nhất chọc giận hoàng thượng… Có thể không xong đâu a!”
Lâm công công nhỏ giọng khuyên, cũng ra hiệu cung nữ đem cửa điện đóng kín, để tránh âm thanh tiết lộ, làm cho các phi tần khác nghe thấy, bẩm báo trước hoàng thượng, đến lúc đó, chớ nói Hợp phi nương nương có chuyện, bọn nô tài hầu hạ cũng thoát không khỏi có liên quan.
“Hoàng thượng muốn phong nam nhân làm hoàng hậu, nô tài chết bầm ngươi còn nói bản cung phải bình tĩnh?!” Hợp phi mất kiểm soát mà cầm bình hoa hướng Lâm công công đập bể. “Bản cung cần phải đến trước mặt hoàng thượng nói rõ, hắn làm như vậy bảo bản cung thân là nữ nhân lập trường ở đâu? Bản cung làm sao đứng giữa nội đình? Chẳng phải khiến các phi tần khác chê cười?”
“Hợp phi nương nương, trăm triệu lần không thể!” Lâm công công né được bình hoa, thần sắc hoảng hốt mà khuyên.
“Hoàng thượng tính cách thập phần khó đoán, ngộ nhỡ phạm phải cấm kỵ, chính là liên lụy rất nhiều, ngay cả gia tộc của nương nương cũng trốn không thoát, nương nương cũng đừng quên ba năm trước đây kết cục của thái tử phi.”
Hoàng đế ghét nhất bị hậu cung phi tần gây chuyện sinh sự, hoặc là can thiệp triều chính, người phạm phải tội ấy, nhẹ thì trục xuất cung đình, nặng thì tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, là điểm hoàng đế thập phần kiêng kỵ.
Lâm công công nhớ tới ba năm trước đây, tiên hoàng vừa băng hà, sau khi tân đế đăng cơ, nguyên là thái tử phi nên ngồi trên vị trí hoàng hậu, nhưng do sinh lòng đố kị các phi tần khác trước mặt hoàng đế mà bị phế truất, toàn gia tịch thu gia sản đày ra biên ải, kết quả vô cùng nghèo túng thảm thương. Từ đó về sau, các phi tần an phận thủ thường mà đợi ở hậu cung, không người dám đặt chuyện sinh sự, cũng không dám tranh sủng đấu vị, vị trí trung cung cũng vì vậy mà tiếp tục trì hoãn.
“!” Giống như cảnh tỉnh, Hợp phi thoáng chốc tỉnh táo lại, thất vọng ngồi xuống.
“Nói đúng, năm đó bản cung vừa được sủng ái lên làm Hợp tần, đối với cách hoàng thượng cư xử tuyệt tình như vậy đứng bên cạnh người mà cảm thấy sợ hãi trong lòng, sợ rằng ngày nào đó đến phiên bản cung chịu số phận này, cũng không dám xem thường, thấp thỏm suy đoán thượng ý, hầu hạ thánh thượng thật vất vả mới được địa vị hôm nay, bản cung làm sao quên?”
“Nương nương là vì tức giận công tâm, mới có thể rối loạn tâm thần lý trí, may mà nơi đây đều là người một nhà, không đến mức truyền ra ngoài…” Nói rồi lại nói, Lâm công công ngầm đảo mắt qua cung nữ đứng cạnh.
“Các ngươ cũng nghe rõ, nếu như đối thoại hôm nay tiết lộ ra nửa chữ, bản cung hủy đi xương cốt các ngươi, lóc thịt các ngươi, cho các ngươi sống không bằng chết, nghe thấy không?” Hợp phi lạnh lùng nhắc nhở.
“Nương nương tha mạng, các nô tỳ tuyệt không dám tiết lộ nửa chữ.” Chúng cung nữ nhất tề quỳ xuống cầu xin tha thứ.
“Nghĩ các ngươi cũng không có cam đảm đó, ra ngoài đi! Không cần các ngươi hầu hạ.” Hợp phi xua đuổi các cung nữ rời khỏi, quay lại hỏi Lâm công công: “Theo ngươi thấy, bản cung nên làm như thế nào? Thực sự theo ý hoàng thượng, để Phượng Băng Cao kia ngồi trên hậu tọa hay sao?”
“Đương nhiên, người tán thành ý chỉ của hoàng thượng, trước bảo trụ địa vị bản thân, đợi Phượng tướng quân kia tiến nhập hậu cung, đến lúc đó sẽ…”
Lâm công công tiến về trước, tại bên tai Hợp phi thầm thì.
“Ân… Ân… Nói có lý…” Hợp phi liên tiếp gật đầu.
“Một nam nhân không thể sinh hạ long thai có thể thành gì? Đến khi nương nương mang thai hoàng tử, mà hoàng thượng lại chán ghét Phượng tướng quân, còn sợ không thể hảo hảo đối phó hắn sao?”
Lâm công công kết thúc câu nói, thối lui ba bước, đắc ý nham hiểm mà trộm cười.
“Ngươi nói có lý. Hừ! Bản cung quyết không dễ dàng buông tha, một ngày nào đó, không thể không bước lên hậu tọa.
Hợp phi lộ ra thần tình hung ác, căm hận mà lập lời thề.
Hoàng cung nội uyển phồn hoa tráng lệ dấy lên một hồi bão táp không nhỏ, ở đây sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt đấu nhau, Phượng Băng Cao cho dù trăm điều không muốn, nhưng cũng ắt phải cuốn vào trong đó.
Thời gian như nước chảy không ngừng trôi đi, rất nhanh, lại đến ngày lành hoàng đế cưới tân hậu.
Giờ mão vừa đến, nghi đội nghênh thú liền khua chiêng gõ trống, trùng trùng điệp điệp mà xuất phát về phía tướng quân phủ, bách tính sắp hàng hai bên đường hân hoan chúc mừng, không hề biết hoàng đế sắp lấy nam tử làm Hậu, ven đường còn có không ít bách tính say sưa ca tụng không ngớt, nói hoàng đế hảo nhãn quang, hảo phúc khí, có thể lấy Phượng thị nữ tử làm hậu.
Phượng thị nhất tộc, đã được bách tính sùng kính cùng yêu mến, mọi người đều cảm động bọn họ nỗ lực gắng sức bảo vệ biên cương, này đây tự đáy lòng mà chúc phúc hôn sự này, vui mừng tán thành Phượng thị nữ tử trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ.
Nhưng, giữa bầu không khí tưng bừng náo nhiệt, có một chút quỷ dị làm người khác cảm thấy kỳ quái, vốn nên hân hoan chúc mừng mà tướng quân phủ lại yên lặng khác thường vô cùng, chẳng những không giăng đèn kết hoa, ngay cả đại môn cũng khép kín, cũng không có đám người chúc mừng qua lại như thoi đưa.
Đây là vì sao chứ?
Có người nghi hoặc, nhưng do tất cả mọi người chìm trong hỉ yến, ý niệm trong đầu chỉ là chợt lóe rồi biến mất, hoàn toàn không chú ý tới hiện nay tướng quân phủ ngoài Phượng tướng quân nhiều năm phòng giữ biên cương, chỉ có một thiên kim tiểu thư nhiều năm trước đã gã cho phủ thừa tướng, còn Phượng thị nữ tử nào khác sắc phong hoàng hậu?
Tướng quân phủ nội viện, cảnh như nhau, người cũng như nhau.
“Binh, binh, binh!” Lý Tu Viễn vẫn ra sức đập cửa phòng, miệng kêu gào người trong phòng im lặng không lên tiếng. “Tướng quân, ngươi chính là hết hy vọng rồi! Mau ra đây đối mặt hiện thực, nghi đội nghênh thú đã đến đại môn tướng quân phủ, ngươi tại giờ tỵ không thể không lên kiệu hoa, còn kém một khắc nữa thôi, ngươi mau ra đây đi! Tướng quân!”
Lý Tu Viễn tạm dừng một chút liếm liếm đôi môi khô ráo, tiện thể phẩy phẩy hai tay cứng đờ sưng đỏ, hắn từ giờ mão canh ba bắt đầu gọi cửa, gọi cho đến bây giờ, Phượng Băng Cao vẫn còn đem thân mình nhốt ở trong phòng không chịu đi ra, cũng không chịu trả lời.
Thật là, người cũng lớn tuổi rồi, còn dùng chiêu của đứa trẻ ba tuổi, chỉ biết đóng cửa trốn tránh hiện thực. Lý Tu Viễn lầm bầm than phiền, sau đó cam chịu số phận tiếp tục khuyên nhủ.
“Tướng quân, tất cả hoàng thân quốc thích cùng bách quan lúc này đều tại bên trong hoàng thành đợi loan kiệu tiến cung, nếu ngươi không tiến cung thành hôn đúng giờ, tính mạng bọn họ có thể cũng không bảo toàn! Tình thế nghiêm trọng, hoàng thượng không thể đùa giỡn như vậy, hắn dám lấy tính mạng bách quan uy hiếp ngươi, hắn sẽ thực sự hạ lệnh tàn sát, ngươi cũng đừng vào lúc này làm mình làm mẩy a! Mau ra đây! Tướng quân!”
Lý Tu Viễn dùng hết khí lực mà hô to, thở hồng hộc dựa cửa tạm nghỉ, sau đó lại gọi: “Ngươi nếu không ra, đừng trách ta phá cửa mà vào a! Tướng quân! Nghe thấy không?”
Hạ tối hậu thư, Lý Tu Viễn định hắn nếu không mở cửa thì sử dụng cách sau cùng, phá cửa mà vào.
Đợi ba giây, vẫn không phản ứng…
Hảo! Vậy đừng trách ta thô bạo… Lý Tu Viễn giơ chân lên chuẩn bị dùng sức mà đạp…
“Ngươi ầm ĩ muốn chết.” Phượng Băng Cao vẻ mặt lạnh lùng mở cửa ra, nhìn Lý Tu Viễn kia giơ chân. “Cái chân này muốn làm gì? Đạp hỏng cửa phòng ta ngươi có đền được không? Đây chính là dùng thượng đẳng hương sam tỉ mỉ điêu chế, làm hỏng ngươi định tìm cái gì giống như vậy đền cho ta?”
“Ta van ngươi! Bây giờ đừng thảo luận nhũng việc này có được không?” Lý Tu Viễn nhìn Phượng Băng Cao vẫn mặc tố bào. “Ngươi sao còn mặc y phục này trên người? Hoàng thượng phái người đưa tới giá thường (y phục xuất giá) đâu? Ngươi ném đi đâu rồi?”
“Ai thèm mặc giá thường đó chót kia? Cũng không phải thực sự tân giá nương, thể diện đã chết, ta nói không mặc sẽ không mặc.”
Phượng Băng Cao biểu cảm kiên quyết, căm tức nhìn Lý Tu Viễn không thể tin được hắn thật muốn mình mặc giá thường kia, vậy há lại không phải cố ý cho mình khó xử sao?
“Nhưng, hoàng thượng phái người đưa tới, nếu không mặc, bảo hoàng thượng mặt mũi để đâu? Khi tiến hành điển nghi tế tổ tại Triều Thiên điện thì thế nào? Ngươi sẽ mặc cái này trên người sao? Vậy không được, tướng quân ngươi hay là ủy khuất một chút đi! Đừng làm cho chúng ta khó xử.”
“Cái gì cũng bảo ta ủy khuất! Lẽ nào ta còn chưa đủ ủy khuất sao? Đường đường nam tử hán đỉnh thiên lập địa lại phải gả cho hoàng đế cùng là nam tử, chuyện hoang đường như vậy các ngươi sao còn bình tâm đối đãi? Bảo ta sau này lấy cái gì phục chúng? Làm sao soái lĩnh?
Phượng Băng Cao cuối cùng bùng nổ bất mãn.
Hắn từng rèn luyện công phu kiềm chế, tình hình phát sinh rất ít có thể khiến hắn kích động tức giận, lúc này, quả nhiên là không thể nhịn được nữa, cũng chỉ có đột nhiên phản đạn thôi.
“Mọi người ích kỷ như vậy, đẩy ta một mình vào miệng hùm, hoàn toàn không chút tình nghĩa, đều chờ xem ta Tiêu Ký đại tướng quân mất mặt, đem ta cười nhạo, không chút băn khoăn đến ý nguyện của ta…”
“Tướng quân lời này thực sự không công bằng, ai dám nhìn tướng quân cười nhạo? Mọi người chính là miễn cưỡng vui cười, ký đồng ý biểu. Huống hồ, chuyện hôm nay tướng quân cũng phải chịu nửa phần trách nhiệm, nếu ngươi không liên lụy bách quan trước, sao dẫn đến hoàng thượng dùng thủ đoạn này bức hôn chứ? Phải rơi vào khốn cảnh như vậy chỉ tại ngươi cho rằng chuyện quá vẹn toàn, chắc chắn hoàng thượng làm không được đòi hỏi của ngươi. Kết quả đâu? Hoàng thượng đã sớm thấy rõ cái gì lừa gạt trong mắt ngươi, tính được ngươi sẽ tự chui đầu vào lưới, ha ha! Quả nhiên không sai, hiện tại đã đi vào tử lộ rồi!”
Lý Tu Viễn có chút bất đồng, hợp tình hợp lý mà phân tích, không thiên vị bên nào.
“Ta biết ngươi lúc này chỉ biết hưng tai nhạc họa, thật là không giống ai. Ngay lúc đó tình hình khiến ta không thể không quyết định như vậy, nếu không thì ngươi thật nghĩ ta rất thích sao?” Phượng Băng Cao vẫn bất lực giải thích.
“Tướng quân, tính cách của ngươi thông suốt cởi mở, luôn luôn thập phần lạc quan, vả lại khéo bày mưu lập kế, mánh khóe gần đây tốt lắm, làm sao đối với việc này canh cánh trong lòng như vậy? Hoàng thượng đối với người cố chấp cũng không phải chuyện một hai ngày, có thể duy trì mười năm lâu như vậy, phần cố chấp kia đương nhiên mãnh liệt a! Ngươi nên sớm đoán sẽ có cục diện ngày hôm này chứ?”
Lý Tu Viễn vô cùng khó hiểu, mấy ngày qua Phượng Băng Cao biểu hiện rất dị thường, cùng vẻ điềm tĩnh núi sập trước mặt cũng không biến sắc có khác biệt rất lớn, hắn lộ ra nôn nóng bất an, vẻ chừng mực hoàn toàn biết mất.
“…Tình thế nghiêm trọng mức độ vượt quá dự liệu, Tu Viễn.” Phượng Băng Cao ép buộc bản thân tĩnh hạ tâm thần, “Vốn tưởng rằng có thể bức lui hoàng thượng, vậy mà hắn tất cả đều an bài được rồi, cũng chỉ chờ ta tự nạp mình, thấy rõ hắn lo lắng thập phần chu đáo. Ta lần này tiến cung một đường lui cũng không thấy, chẳng khác nào công khai cùng hoàng thượng quan hệ nghịch thiên, cũng như thừa nhận tình cảm cùng hoàng thượng… Nhưng ta không khẳng định mình có thể tiếp nhận hoàng thượng hay không? Nam nhân cùng nam nhân… Ta không rõ…”
“Tướng quân…” Lý Tu Viễn lúc này hoàn toàn sáng tỏ nội tâm Phượng Băng Cao cuối cùng là đấu tranh cái gì, không khỏi có chút thương tiếc dâng lên, suy cho cùng dáng vẻ khẽ nhíu mày thật sự vô cùng… Ân… Ách… Hảo… Điềm đạm đáng yêu!
Tuy là một đại nam nhân không thích hợp dùng từ như vậy, nhưng Lý Tu Viễn bần cùng từ ngữ hiện lên trong đầu cũng chỉ có cách biểu đạt này, buộc lòng phải dùng cho Phượng Băng Cao.
Lúc đầu hắn sợ hãi không phải là lời nói của người đời, cũng không phải mọi người khinh thường nói xấu, lại càng không là ánh mắt khinh thường của triều thần… Mà là phần tình cảm trong lòng mình.
Thời gian ngăn cách quá dài, khoảng cách hai bên cũng rất xa, lại giữa lúc vội vàng bỗng nhiên bị hoàng đế làm cho dao động, Phượng Băng Cao chưa rõ ý nghĩ trong lòng, không cách nào trong thời gian ngắn như vậy quyết định có hay không hưởng ứng tình cảm của hoàng đế.
“Từ xưa tới nay, ta cuối cùng cho là mình đối nam tử thập phần nhạt nhẽo, cũng không cùng nam tử như mình có dục vọng mãnh liệt, đối với tương lai có hay không nghênh thú tân giá nương cũng không trông đợi lắm, chỉ cho là nếu như đúng thời cơ, vậy thành hôn cũng không vội… Thế nhưng, khi ta bị hoàng đế cường liệt như vậy, nhãn thần có lửa, cư nhiên lại cho rằng cả đời như vậy cũng không sao, ta có vấn đề đúng không?”
“Không phải tướng quân có vấn đề, mà là tướng quân bị tâm ý cố chấp chân thành kia làm cho cảm động, có chút muốn tiếp nhận tình cảm của hoàng thượng.”
Tướng quân luôn luôn thông minh trí tuệ, khi giải quyết vấn đề tình cảm bản thân thì lại có thể đần như vậy? Lý Tu Viễn không khỏi nghĩ Phượng Băng Cao như vậy thập phần khả ái, làm cho người ta không nhịn được muốn chăm sóc chở che.
“Là như thế này sao…” Phượng Băng Cao cũng không khẳng định gì.
“Tướng quân, ngươi có thể cho hoàng thượng cùng mình một cơ hội, chung sống lâu ngày, có lẽ sẽ nhận ra ngươi thật sự nghĩ gì, dựa vào ngươi thông minh có thể làm rõ phần tâm tư chưa nhận ra, tìm được phương hướng đúng đắn.”
“Ngươi đối ta tự tin như vậy?” Nhìn tùy tùng hơn hai mươi năm thật là hảo huynh đệ, Phượng Băng Cao lộ ra tiếu ý.
“Đương nhiên! Ngươi chính là công vô bất thắng, chiến vô bất khắc Tiêu Ký đại tướng quân! Sao có thể tự coi nhẹ mình?!”
Lý Tu Viễn cố tình dùng sức vỗ vỗ vai hắn, nhưng không cách nào lay động nửa phần, không khỏi có chút buồn tẻ, theo đó cũng biết võ công hai người chênh lệch mức nào.
“Ta đây đương nhiên không thể phụ lòng kỳ vọng của ngươi a!” Phượng Băng Cao hiểu nên làm thế nào.
Cảm tình quả chính là do tâm bắt đầu bồi dưỡng, quyết theo các bước của mình mà tiến hành, chậm rãi ghi nhận tâm ý, không để cho hoàng đế dắt mũi, làm theo ý hắn, mặc hắn điều khiển.
Nếu hoàng đế có quá kiều thê, vậy hắn cũng có trương lương kế, chưa biết ai thắng ai, chưa đến cuối cùng, Phượng Băng Cao quyết định buông tay một lần.
Nhìn Phượng Băng Cao nhãn thần trong suốt, Lý Tu Viễn không khỏi có chút đồng tình với hoàng đế, theo cá tính tướng quân mà suy đoán, hoàng đế muốn đêm nay động phòng hoa chúc sau nhiều đêm khao khát e rằng có phần khó khăn, thể nào cũng có kịch chiến xảy ra…
Lý Tu Viễn lập tức quyết định đêm nay dọ xét hoàng thành.
Ân… Có thể tìm người chịu tội thay, bất hạnh bị phát hiện, đẩy ra trước gánh tội, để ngừa bản thân chết không có chỗ chôn.
Có rồi! Lý Tu Viễn chủ ý suy nghĩ nhớ tới người có điều kiện tốt nhất.
Hắn khẳng định phi thường có hứng thú quan chiến mới phải… Đêm nay có thể chơi vui a!