Phương Đại Trù

Chương 47: Lá sen gói thịt gà cùng người gây lửa

Khi Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước trở về, đã thấy trong nha môn có rất nhiều người, phần lớn đều bị thương, Thẩm Nhất Bác đưa bọn họ đến tập trung trong sân của nha môn, tìm lang trung tới chữa thương trị bỏng cho mọi người.

Tiểu Kết Ba, Liên Nhi và Tiểu Thạch chạy khắp nơi để giặt khăn tay cho mọi người rửa mặt.

Phương Nhất Chước kéo Thẩm Dũng vào trong phòng, chuẩn bị bồn nước, đi lấy nước nóng đến để Thẩm Dũng rửa mặt chải đầu.

Khi Thẩm Dũng cởi bỏ y phục, Phương Nhất Chước mới phát hiện, “Nha!”

“Sao thế?” Thẩm Dũng thấy nàng hoảng sợ liền hỏi.

“Bị bỏng tróc da rồi!” Phương Nhất Chước bây giờ mới chú ý tới trên cánh
tay Thẩm Dũng có vết bỏng, liền vội vàng kéo hắn ngồi xuống, dùng nước
lạnh lau cho hắn, sau đó chạy ra chỗ lang trung lấy một ít thuốc trị
bỏng vào, rồi vừa cẩn thận bôi thuốc cho Thẩm Dũng, vừa đau lòng nói,
“Tại sao lúc nãy không nói nha.”

Thẩm Dũng cười cười, “Vừa nãy không thấy đau, hơn nữa chỉ là bị bỏng một chút, không có gì đâu.”

Phương Nhất Chước liếc mắt trừng hắn một cái, dùng băng gạc cẩn thận băng bó
vết thương, một bên căn dặn, “Không được để vết thương dính nước biết
chưa?”

Thẩm Dũng có chút bất đắc dĩ, “Nương tử à, không dính nước thì tắm thế nào được?”

Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, nói: “Vậy để ta giúp ngươi rửa.”

“A?” Thẩm Dũng nhìn chằm chằm Phương Nhất Chước, “Như vậy sao…”

“Ừ.” Mặt Phương Nhất Chước đỏ hồng gật đầu, rồi bảo hắn cởi đồ ra, Thẩm Dũng xấu hổ cởi quần áo, chỉ còn lại chiếc quần cộc, nhảy vào bên trong
thùng nước.

Phương Nhất Chước nhắc hắn giơ cao tay, không cho cánh tay chạm vào nước, còn mình thì cầm lấy khăn, cẩn thận lau người cho hắn.

Thẩm Dũng thấy lỗ tai Phương Nhất Chước đỏ bừng, khăn trên tay nàng xoa rất
nhẹ, không nhịn được liền nói, “Nương tử … mạnh tay lên một chút, giống
như mèo cào, thật ngứa chết.””À…” Phương Nhất Chước gật đầu, cố sức dùng khăn tay chà xát.

“A… Nương tử, nàng định giết người sao?” Thẩm Dũng bị đau trong miệng hô to.

Phương Nhất Chước trừng hắn, “Ngươi sao lại khó hầu hạ như vậy!”

Thẩm Dũng cười, “Bằng không nàng cũng vào trong này, hai chúng ta cùng nhau… á.”

Thẩm Dũng bắt đầu đùa giỡn, còn chưa nói dứt lời, đã bị Phương Nhất Chước bấm một cái, đau mà chỉ biết nhe răng.

“Lại nói bậy.” Phương Nhất Chước nhỏ giọng nói thầm, “Có điều, tướng công ngươi sao lại cứu được Lưu công tử?”

Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, nói: “Nói cũng khéo, ta vừa chạy đến chợ thì
thấy một đại thẩm vừa chạy ra nói Lưu Mậu còn ở trong cửa hàng chưa có
đi ra, ta liền chạy vào cứu hắn, hắn bị cái tủ chặn không động đậy được, nhưng cũng may là chưa bị thiêu.”

“Tướng công thật tốt.” Phương Nhất Chước thả tóc của Thẩm Dũng ra, bắt đầu giúp hắn gội đầu, nhẹ
giọng nói, “Vừa rồi mọi người đều nói, ngươi cứu được rất nhiều người.”

“Có gì đâu chứ.” Thẩm Dũng hơi ngượng ngùng nói: “Thấy được thì cứu thôi, không lẽ nhìn người ta chết cháy.”

“Nhưng chính ngươi cũng bị thương.” Phương Nhất Chước cầm lấy tóc Thẩm Dũng chà chà xát xát, giống như là giặt quần áo.

Thẩm Dũng nhìn Phương Nhất Chước cười, “Nương tử, chà lưng cho ta nữa.”

“Ừ.” Phương Nhất Chước để Thẩm Dũng ghé người vào vách bồn tắm, vừa chà lưng cho hắn, vừa hỏi: “Tướng công, ngươi đã từng nghe thấy chuyện cầu lửa
từ trên trời rơi xuống chưa?”

“Không có, không biết phụ thân đã
nghe thấy bao giờ chưa, kiến thức của phụ thân rộng rãi, có lẽ sẽ biết
được.” Thẩm Dũng ghé vào thùng tắm lẩm bẩm, “Muốn làm ra một quả cầu lửa kỳ thật rất giản đơn, chỉ cần một vòng gỗ rồi quấn vải tẩm dầu chung
quanh, khi châm lửa cháy lên sẽ giống như cầu lửa, sau đó ném vào bên
trong chợ. Hậu quả của vụ cháy lần này thật vô cùng thảm trọng, không
biết là kẻ nào không muốn sống mà cũng không biết xấu hổ lại làm ra
những chuyện ác độc thế này!”

“Đúng thế.” Phương Nhất Chước nói, rồi rút ở đáy bồn tắm ra một cái nút, để nước theo ống dẫn nước chảy
đi, sau đó lại dùng nước ấm đã để sẵn bên cạnh, dội cho Thẩm Dũng, dội
vài lần cuối cùng cũng sạch.


Thẩm Dũng từ trong thùng tắm đi ra, Phương Nhất Chước đỏ mặt lau người cho hắn, dùng khăn khô mềm cẩn thận
lau đi nước còn đọng trên cánh tay bả vai hắn, tóc thì dùng dây bao lên, lát nữa mới lau.

Trong phòng vốn tích tụ hơi nước rất dày dần
dần tiêu tán, bọt nước trước ngực Thẩm Dũng chậm rãi chảy xuống, mặt
Phương Nhất Chước lại đỏ thêm vài phần, Thẩm Dũng nhìn Phương Nhất
Chước, nhịn không được bật cười.

Phương Nhất Chước lau xong cánh tay cho Thẩm Dũng, khi lau đến cổ, Thẩm Dũng ghé lại hôn nàng, bầu
không khí ám muội, khiến lòng Phương Nhất Chước hoảng hốt, nhét khăn tay cho hắn rồi bỏ chạy.

“Nương tử, không lau nữa sao?” Thẩm Dũng thấy nàng chạy đi thì vội vã hỏi.

Phương Nhất Chước chạy đến phía sau bình phong, nhỏ giọng nói: “Ngươi tự lau
đi, không được làm ướt vết thương, ta chuẩn bị quần áo cho ngươi.”

Thẩm Dũng lắc đầu, cầm lấy khăn bắt đầu lau người.

Phương Nhất Chước lục tung tủ, tìm ra một bộ quần áo.

Đây là bộ quần áo kiểu văn sinh công tử duy nhất của Thẩm Dũng có màu
trắng, thoạt nhìn vô cùng trắng trong thuần khiết, nhưng lúc trước chỉ
có một màu tuyết trắng, bởi vậy nhìn hơi cứng nhắc. Sau đó Phương Dao
tặng cho Phương Nhất Chước một bức địa lan đặc biệt đẹp, Phương Nhất
Chước theo hình vẽ, dùng chỉ kim tuyến và chỉ tơ đen tỉ mỉ thêu vài đóa
địa lan lên trên vạt áo, sau đó lại dùng chỉ bạc thêu một một đường viền quanh bộ quần áo, khiến bộ quần áo này nhìn tinh xảo hơn nhiều, vóc
người Thẩm Dũng cao lớn khôi ngô, cho dù mặc quần áo trắng cũng sẽ không mang vẻ suy nhược, nhất định rất tuấn lãng tiêu sái.

Phương Nhất Chước cầm áo lót và bộ quần áo kia, chạy ra khỏi bình phong, vui vẻ nói: “Tướng công, mặc cái này!”



Nói còn chưa dứt lời, Phương Nhất Chước liền ngây ngẩn cả người, Thẩm Dũng ở phía sau bình phong, không mặc gì cả, đang ở dùng khăn khô lau người,
mà Phương Nhất Chước đi ra khỏi, vừa vặn nhìn thấy…

“Nương tử, lau phía sau lưng cho ta.” Thẩm Dũng nói, lại đứng lên đi về phía Phương Nhất Chước.

Phương Nhất Chước giơ tay dùng quần áo đánh hắn, Thẩm Dũng bắt được quần áo,
thấy nàng muốn chạy, liền cười lắc đầu, nói: “Nàng xấu hổ cái gì, hai
chúng ta là phu thê, nhìn thấy thì có làm sao.”

Phương Nhất
Chước là lần đầu gặp tình huống này nên mới luống cuống bỏ chạy, thấy
Thẩm Dũng không đuổi theo, liền liếc mắt nhìn lại, cũng chỉ thấy Thẩm
Dũng bắt đầu nghiêm chỉnh mặc quần áo, miệng lầm bẩm nói, “Ta đều đã để
nàng xem hết, nàng chừng nào mới cho ta thấy đây?”

Mặt Phương Nhất Chước càng đỏ hơn, ý tứ kia thật không tốt nha.

Đang xấu hổ, thì nghe thấy có người gõ cửa, “Thiếu gia.”

Thẩm Dũng nghe thấy tiếng Tiểu Kết Ba, liền hỏi; “Làm sao vậy?”

“Lão gia hỏi ngài có rảnh rỗi không, có một số việc muốn thiếu gia đến xem xét.”

Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh trả lời, “Rảnh rỗi!”

Phương Nhất Chước tiến đến giúp Thẩm Dũng mặc quần áo, Thẩm Dũng thấy nàng tóc nàng rối loạn, thì đưa tay chỉnh một chút, còn tranh thủ hôn một cái
lên má nàng, lỗ tai Phương Nhất Chước nóng bừng, Thẩm Dũng càng tiến lại gần, hôn lên quai hàm nàng.

Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, cũng hôn trả lại một cái, trên mặt mang theo ý cười, còn có chút ngượng ngùng.

Thẩm Dũng thấy thú vị, nha đầu kia tuy rằng e lệ, có điều cũng không phải
khó chịu, bảo nàng nhìn của mình nàng cũng nhìn, hôn nàng, nàng cũng đáp lại.

“Đi.” Phương Nhất Chước lau qua tóc cho Thẩm Dũng, bởi vì
chưa có khô, nên trước cứ thả ra, hai người chắp tay nhau đi đến đại
sảnh, tìm Thẩm Nhất Bác.

Thẩm Nhất Bác lúc này đang ở bên trong
thư phòng, tay cầm một đống thư lớn, trên bàn đặt một tờ giấy dầu, bên
trên có thứ gì đó đen đen, không biết là cái gì.

“Phụ thân.” Phương Nhất Chước kéo Thẩm Dũng đi vào.

“Tới rồi à?” Thẩm Nhất Bác buông sách, ngẩng đầu nhìn, thấy Thẩm Dũng một
thân quần áo trắng, sáng ngời, đâu còn dánh vẻ của tiểu ác bá hay sinh
sự gây họa trước kia, rõ ràng còn giống một công tử tri thức lễ nghĩa
hơn, ông trời cũng coi như có mắt.

Thẩm Dũng bởi vì tóc không có vấn lên, nên hơi mất tự nhiên, túm túm ở phía sau, hỏi Thẩm Nhất Bác:
“Phụ thân, có chuyện gì thế?”

“À, ta gọi các ngươi đến nhìn vài
thứ.” Thẩm Nhất Bác nói, chỉ chỉ thứ đen đen trong bọc giấy dầu ở trên
bàn, hỏi: “Có nhìn ra cái gì không?”

Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước nhìn thoáng qua, không thấy được đầu mối gì, hình như là vật gì đó bị đốt cháy.

Thẩm Dũng duỗi tay cầm lên, nhìn một chút, chỉ thấy là một quả trứng sắt lớn bằng nắm tay, bên trên có một lỗ thủng, một đầu nối với sợi dây sắt.

“Đây là cái gì nha?” Phương Nhất Chước cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Thẩm Nhất Bác nói, “Vật này phát hiện được ở bên trong đống phế tích(đống đổ nát), toàn bộ đều bị cháy đen, hầu như trong cửa hàng bị cháy nào cũng
có.”

“Có thật không?” Thẩm Dũng cầm quả cầu sắt kia, duỗi tay chọc vào bên trong cái lỗ thủng, đột nhiên nói, “Ôi chao?”

“Làm sao vậy?” Phương Nhất Chước hỏi.

Thẩm Dũng rút ngón tay ra, lại thấy bên trên đầu ngón tay đều là tro rơm rạ
màu đen, liền gọi Tiểu Kết Ba, “Đi phòng bếp lấy cho ta một ít rơm rạ và dầu hỏa đến đây.”

Tiểu Kết Ba gật đầu chạy vội đi, chỉ chốc lát sau đã đem rơm rạ lại.

Thẩm Dũng đem rơm rạ chia nhỏ, nhét vào bên trong cầu sắt qua lỗ thủng, sau
đó rắc dầu hỏa lên, dùng lửa đốt vào bên trong, rồi cầm lấy đầu dây
xích.

“A!” Phương Nhất Chước chỉ, “Là một quả cầu lửa!”

“Nếu như cầm ở đầu dây xích này rồi ném đi, có thể đi rất xa!” Thẩm Dũng cầm lấy đầu dây xích vung tay ném mạnh ra bãi đất trống, cầu lửa kia liền
bay đi.

“Nói như vậy, dẫn đốt chợ chính là những quả cầu sắt này gây ra sao?” Phương Nhất Chước giật mình hỏi.

Thẩm Dũng nhún nhún vai, bảo Tiểu Kết Ba dùng đất chôn quả cầu đi, rồi quay lại nhìn Thẩm Nhất Bác.

Thẩm Nhất Bác gật đầu, nói: “Bên trong những quả cầu sắt này trống không.
Tẩm dầu hỏa vào, ném cầu sắt này vào trong đám lửa, dầu hỏa bắn ra
ngoài, tất nhiên là đám cháy càng lớn!”

“Là có người cố ý phóng hỏa sao?” Phương Nhất Chước mở to hai mắt, “Nghĩ ra biện pháp này, đúng thật là ác độc.”

“Ừ.” Thẩm Nhất Bác cũng gật đầu, nhìn Thẩm Dũng, “Ngày mai ngươi đi điều tra một chút, hỏi xem những người ở chợ lúc đó, có thấy những quả cầu này
hay không.”

Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước đều gật đầu.

Lúc này, sắc trời cũng không sớm, Thẩm Nhất Bác bảo hai người về phòng nghỉ ngơi trước rồi mai hãy tính.

Đến giờ ăn cơm, Phương Nhất Chước làm thật nhiều bánh bao, một phần là để
Thẩm phu mang đến Trường Nhạc am bố thí, mặt khác làm một ít bánh bao
nhân thịt mà Thẩm Dũng thích ăn. Còn phân chia không ít cho những người ở lại phủ nha chữa thương. Mọi người liên tục tán thưởng tay nghề của
Phương Nhất Chước.

Ăn xong, Thẩm Dũng ngồi ở trên bàn trong phòng nâng sách học bài, đều là sách hắn tìm được ở trong thư phòng của Thẩm Nhất Bác.

Phương Nhất Chước trước tiên là thu dọn phòng bếp, sau đó thu dọn sân, cuối
cùng là thu dọn trong phòng, cầm cái khăn lau vừa lau vừa suy nghĩ có
nên đi ngủ hay không.

Lúc đầu Thẩm Dũng có chút buồn bực, nhưng sau suy nghĩ cẩn thận, lại cười hỏi, “Nương tử, sao còn không đi ngủ a?”

“À… Ta rất bận, tướng công ngươi ngủ trước đi.”

“Ta làm sao có thể ngủ trước được?” Thẩm Dũng mỉm cười, “Nàng không phải nói đêm nay sẽ theo ta viên phòng sao?”

“Ách…” Phương Nhất Chước vò vò khăn lau, nói: “Tướng công, cánh tay ngươi bị thương, không có tiện.”

“Không có việc gì, viên phòng không cần đến cánh tay.” Thẩm Dũng thờ ơ nói.

Phương Nhất Chước buông khăn lau, chậm rãi đi lại, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế.

Thẩm Dũng duỗi tay sờ sờ cằm nàng, đem người mình ép sát lại gần bày ra bộ dạng lưu manh, cười gọi, “Tiểu nương tử.”

Phương Nhất Chước mặt đỏ, đẩy đẩy hắn ra.

Thẩm Dũng tiến đến ngồi lên giường, vẫy tay với nàng.

Phương Nhất Chước cũng đi đến bên mép giường ngồi xuống.

Thẩm Dũng vỗ vỗ vị trí bên người, ý bảo nàng ngồi gần lại.

Phương Nhất Chước nghe lời, cũng tiến lại gần ngồi xuống bên cạnh hắn.

Thẩm Dũng duỗi tay nắm vai Phương Nhất Chước, hỏi: “Nương tử, biết vì sao không được tự nhiên không?”

Phương Nhất Chước lắc đầu.

“Hai ta còn chưa có uống rượu giao bôi đâu, ta cũng chưa vén khăn voan, như
thế đã viên phòng, nàng ngại ngùng là khó tránh khỏi.”

Phương Nhất Chước cúi đầu không nói.

“Bằng không, chúng ta chọn một ngày lành, làm lại lễ động phòng được không? Ta cũng nên quỳ lạy trước bài vị của cha mẹ nàng.”

Phương Nhất Chước nghe xong sửng sốt, nắm lấy cánh tay Thẩm Dũng gật đầu.

“Vậy nàng nói xem hôm nào đây?” Thẩm Dũng miết quai hàm của nàng.

“Tùy ngươi chọn lựa.” Phương Nhất Chước nói, “Ngày nào cũng tốt.”

“Đến lúc đó không cho phép nàng trốn chạy nữa.” Thẩm Dũng cười trêu chọc.

“Sẽ không.” Phương Nhất Chước lắc đầu, dựa vào cánh tay Thẩm Dũng, “Lần này ngươi nói cái gì ta cũng sẽ không phản đối.”

“Ừ.” Thẩm Dũng vén chăn lên rồi nằm xuống, “Hôm nay rất xui xẻo, chết và bị
thương người nhiều như vậy? Chúng ta phải tìm một ngày vui, viên phòng
thật tốt, sau đó nàng sẽ sinh cho ta vài tiểu hài tử.”

Phương Nhất Chước cười hắn, “Ngươi chính là hài tử rồi, còn sinh hài tử nữa sao?”

“Nói lung tung.” Thẩm Dũng xốc chăn lên đem nàng kéo vào trong, ổ chăn: “Ta không phải hài tử, vừa nãy nàng đã xem qua rồi!”

“Nha!” Phương Nhất Chước đạp hắn, “Không biết xấu hổ.”

“Không biết xấu hổ mới cho nàng xem!” Thẩm Dũng bổ nhào về phía Phương Nhất
Chước, hai người vui cười một hồi, Thẩm Dũng thấy cơ thể lại có biến
động, chỉ sợ kiềm chế không nổi nên không náo loạn nữa, thổi tắt đèn,
rồi ôm Phương Nhất Chước ngủ.

Thẩm Dũng ngủ thẳng đến nửa đêm,
đột nhiên nghe thấy âm thanh “cục cục”, hình như là tiếng kêu của gà Lô
Hoa. Hắn sửng sốt, vô thức quay sang nhìn Phương Nhất Chước một chút,
thấy nàng ngủ rất say, liền nhẹ nhàng vén màn lên, nhìn ra bên ngoài,
quả nhiên thấy ngoài cửa có một bóng người.

Đột nhiên Thẩm Dũng
thấy bóng dáng của người đến có chút quen thuộc, liền nhẹ nhàng mà ngồi
dậy, đi xuống giường, cầm lấy giầy, hắn sợ đánh thức Phương Nhất Chước,
cho nên không dám xỏ, chân trần đi ra cửa. Thẩm Dũng không mở cửa chính, bởi vì cửa này đã cũ rồi, chỉ cần kéo ra là có tiếng cọt kẹt, nên hắn
đi ra từ cửa sổ.

Giương mắt nhìn, quả nhiên đứng ở cửa chính là lão đạo sĩ đã lâu không gặp.

“Lão đạo!” Thẩm Dũng nhẹ nhàng khép lại cửa sổ, gọi hắn một tiếng, “Sao ngài lại tới đây? Ta nói, ở đây tốt xấu gì cũng là nha môn, sao có thể dễ
dàng đi vào được được?”

Trên tay lão đạo cầm một cái bánh bao
thịt, vừa cắn vừa nói: “Nha dịch trong nha môn của các ngươi quá vô
dụng, nếu như gặp phải một cao thủ, làm sao có thể cản được.”

Thẩm Dũng ngồi xổm xuống mang giày, hỏi hắn: “Sao ngài lại đột nhiên tới?”

Lão đạo nhìn Thẩm Dũng đi giày, mỉm cười: “Ngươi thật đúng là yêu thương Nhất Chước a.”

“Tất nhiên.” Thẩm Dũng đi giày xong, chờ lão đạo tiếp tục nói.

“Ta bắt được rất nhiều gà rừng, đều là gà tốt, ngày mai ngươi để Nhất Chước nấu, ăn nhiều một chút.” Lão đạo phân phó.

“À, được!” Thẩm Dũng gật đầu, “Làm phiền ngươi rồi.”


Lão đạo đè thấp giọng hỏi, “Ta nghe nói có cháy, ngươi còn đi cứu người?”

Thẩm Dũng gật đầu, “Ngài cũng nghe nói chuyện này sao?”

“Đúng vậy.” Lão đạo lại hỏi.”Ngươi và Nhất Chước có làm sao không?”

“Không có.” Thẩm Dũng lắc đầu.

“Vậy là tốt rồi.” Lão đạo nói, vẫy vẫy tay với Thẩm Dũng, “Ta dạy cho ngươi một bộ quyền cước, ngươi nhớ kỹ!”

“A? Được!” Thẩm Dũng gật đầu, ngồi xổm trên bậc thang nhìn, lão đạo bắt đầu đánh một bài quyền, lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi, nhưng
khí lực sinh ra lại không nhỏ chút nào, Thẩm Dũng thiếu chút nữa cao
giọng khen ngợi.

Lão đạo đánh hai lần, sau đó để Thẩm Dũng đánh
lại một lần, thấy hắn đã nhớ được cơ bản, liền đưa cho hắn một quyển
quyền phổ, “Mỗi ngày đều phải luyện tập, công phu của ngươi còn chưa có
được, phải cố gắng hơn nữa!”

“À, được.” Thẩm Dũng cầm quyền phổ cũng không biết chuyện gì xảy ra, tự hỏi sao lão đạo hôm nay lại đến dạy công phu?

“Được rồi, có phải ngươi có quen biết một thư sinh, gọi là Lưu Mậu hay không?” Lão đạo đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy!” Thẩm Dũng vội vàng gật đầu, “Sao ngài biết?”

“Ha hả.” Lão đạo cười cười, “Ngươi cảm thấy hắn thế nào?”

Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, “Cũng không phải quá quen, chỉ là một thư sinh, có điều rất thông minh!”

Lão đạo gật đầu, “Ngươi nhớ kỹ, người này ngươi có thể kết giao, làm bằng hữu, sau này hắn sẽ giúp được ngươi!”

Thẩm Dũng nghe mà cảm thấy kỳ quái, tự nói lão đạo cùng thần thần linh tương thông chắc, sự tình sau này cũng có thể biết sao?

“Ta đi đây.” Lão đạo xoay người muốn đi, Thẩm Dũng lại ngăn cản hắn, “Ai,
ngài không nhìn Nhất Chước sao? Nàng thường xuyên nhắc tới ngài.”

“Ách… Hiện giờ không phải lúc!” Lão đạo lắc đầu, nói: “Qua chuyện lần này đã, ngươi cũng đừng nhắc đến chuyện của ta, nếu không trong lòng nàng lại
nghi ngờ.”

“Được.” Thẩm Dũng gật đầu, tiễn lão đạo ra khỏi cửa, nhoáng cái đã không thấy bóng dáng.

Thẩm Dũng thở dài, nhìn mấy con gà Hoa Lô để ở trong sân, lắc lắc đầu, trở về phòng.

Trên giường ngủ, Phương Nhất Chước xoay người, mơ mơ màng màng hỏi, “Tướng công…”

“Ừ, nương tử, ta vừa dậy đi nhà xí khiến ngươi tỉnh sao?” Thẩm Dũng đắp chăn lại cho nàng.

“Không…” Phương Nhất Chước lắc đầu, dựa vào cánh tay Thẩm Dũng, rất nhanh lại ngủ thật say.

Thẩm Dũng lại hoàn toàn không buồn ngủ, Lưu Mậu có thể hỗ trợ cho mình? Còn sau đó? Lão đạo sĩ này… đến tột cùng là biết cái gì?



Thẩm Dũng miên man suy nghĩ một đêm, sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, phát
hiện đã là buổi trưa, Phương Nhất Chước sớm đã rời giường rồi.

Thay đổi quần áo ra khỏi phòng, Thẩm Dũng thấy Tiểu Kết Ba, Tiểu Thạch và Liên Nhi vừa hoan hỉ chạy vừa ôm một đống lá sen lớn.

Thẩm Dũng gọi lại ba người, “Đi chỗ nào?”

“Thiếu gia, Thiếu phu nhân nói muốn làm lá sen gói thịt gà!”

“Ồ?” Thẩm Dũng vừa nghe đến ăn tinh thần lập tức tỉnh táo, theo ba người chạy đến phòng bếp.

Phương Nhất Chước đã đem gà rừng để trong mà lão đạo đem tới xử lý sạch sẽ,
cắt thành từng khối từng khối, thịt gà vàng óng, thịt nhiều da mỏng, vừa nhìn đã biết là gà rừng lâu năm.

“Tướng công, tỉnh rồi sao?” Phương Nhất Chước thấy Thẩm Dũng cười hỏi.

“Ừ.” Thẩm Dũng đi vào ôm lấy nàng, lại thấy Tiểu Thạch và Liên Nhi che mắt nói, “Mắc cỡ chết được.”

Phương Nhất Chước đem lá sen rửa sạch, trải lên trên bàn, ở mặt trên của lá
rắc gia vị, hành tỏi gừng, muối, rượu, đường… lại đem thịt gà đã cắt
miếng bỏ vào trong, dùng lá sen gói lại, sau đó cho vào nồi chưng… Không lâu sau, hương thơm đã tỏa ra bốn phía.

“A!” Thẩm Dũng đói đến nỗi bụng réo liên hồi, hít sâu mấy hơi, tham lam nuốt nước miếng.

Phương Nhất Chước đem thịt gà chưng ở trong nồi lấy ra, xới cơm, sau đó chuẩn
bị thêm một đĩa tương, gọi mọi người cùng nhau ngồi xuống ăn. Gà kia
đúng là gà tốt, vừa mềm lại vừa thơm, cộng thêm tay nghề của Phương Nhất Chước, lá sen gói thịt gà này ngon đến độ khiến mọi người đều không nỡ
lòng ăn hết.

Phương Nhất Chước xới thêm cơm cho Thẩm Dũng, nói: “Tướng công, ăn no một chút, lát nữa chúng ta đi ra ngoài tra án!”

“Ừ! Tốt!” Thẩm Dũng gật đầu, trong lòng lại hơi khó hiểu, Nhất Chước không hỏi xem, gà rừng này là từ đâu tới sao?”