Phương Đại Trù

Chương 18: Tôm ngọt ngâm rượu cùng tâm sự

Mạc Phàm Đường bị yến tiệc phiền phức của Phương
Nhất Chước bức lộ diện, đồng thời cũng sảng khoái đáp ứng thu Thẩm Dũng
làm đồ đệ.

Mọi người ngồi xuống, Phương Nhất Chước để Thẩm Dũng
dâng trà bái sư, Mạc Phàm Đường sau khi tiếp nhận uống xong, rốt cuộc
cũng hoàn thành lễ bái sư.

Từ nay về sau, Thẩm Dũng mỗi ngày sẽ
ăn cơm chiều thật sớm, sau đó đến chỗ này của Mạc Phàm Đường, buổi tối
luyện công, luyện xong ngủ ba canh giờ, sáng sớm hôm sau lại quay về
Thẩm phủ, như vậy sẽ không làm mất thời gian, bắt đầu từ ngày hôm nay.

Tất cả mọi người nghĩ sắp xếp như thế tốt nhất, hoan hỉ vui mừng ngồi xuống ăn cơm.

Tay nghề Phương Nhất Chước tuyệt hảo, Mạc Đông Đông cùng Mạc Phàm Đường thoải mái ăn uống một trận, đến khi no căng.

Sau khi ăn xong, Phương Nhất Chước kéo Thẩm Dũng, nói nên trở về nhà cùng
cha mẹ nói một tiếng, sau đó thu xếp vài thứ, thời điểm ăn xong cơm tối
sẽ quay lại. Thấy Mạc Phàm Đường cùng Mạc Đông Đông nhìn chằm chằm mình, bốn con liên tục nhấp nháy, Phương Nhất Chước cười cười nói: “Ta sẽ đến làm cơm tối cho các ngươi.”

Mạc Đông Đông cùng Mạc Phàm Đường gật đầu lia lịa.

Thẩm Dũng bất đắc dĩ, lại là hai cái thùng cơm… Có điều đặt vào tay Phương
Nhất Chước, ai ai cũng có thể trở thành thùng cơm thì phải.

Rời
khỏi chỗ của Mạc Phàm Đường, hai người chậm rãi trở về nhà, Thẩm Dũng
thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Phương Nhất Chước, thấy tâm tình nàng
dường như rất tốt, trên mặt còn có ý cười, hơn nữa khuôn mặt vốn đã
trắng, hai mắt cũng lớn, tuy rằng không thể nói khuynh quốc khuynh
thành, thế nhưng đuôi lông mày khóe mắt rất dễ nhìn, nhất là đôi mắt.

Thẩm Dũng lén lút nhìn Phương Nhất Chước, bị nàng phát hiện, liền hỏi: “Làm sao vậy tướng công?”

“Không.” Thẩm Dũng vội vàng thu hồi ánh mắt, đưa tay gãi gãi quai hàm, nhỏ giọng nói thầm một câu: “À… Lần này, ít nhiều cũng nhờ ngươi.”

Phương Nhất Chước nghe xong, khẽ cười, nói: “Tướng công khách khí với ta làm gì.”

Thẩm Dũng nhìn nàng một chút, nghĩ qua vài ngày nữa…sẽ mua thêm cho nàng vài thứ tốt, để nàng vui vẻ một chút.

Hai người về tới phủ nha, cùng Thẩm Nhất Bác nói qua một tiếng, Thẩm Dũng
cũng không tỉ mỉ kể lại, chỉ là nói chính mình đã nhận Mạc Phàm Đường
làm sư phụ, sau đó mỗi ngày buổi tối sẽ đi đến chỗ hắn luyện võ công.

Thẩm Nhất Bác gật đầu, Thẩm Kiệt lại hơi buồn bực, chờ Thẩm Dũng đi rồi, hắn mới cảm khái nói: “Thiếu gia thật giỏi a, ta chí ít cũng bị sư phụ lăn
qua lăn lại gần nửa tháng mới được thu nhận, không nghĩ tới thiếu gia
lại được hắn thu nhận nhanh như vậy.

Thẩm Nhất Bác chỉ cười
cười, không nói thêm gì, nhưng thật ra khi nhìn bộ dạng của Thẩm Dũng
bước ra ngoài, hắn có chút giật mình —— tiểu tử này, thời điểm bước đi
trong ngực hiên ngang lên không ít, người cũng trầm ổn hơn trước, không
phải là đã thông suốt rồi chứ?

Buổi chiều, Phương Nhất Chước bắt Thẩm Dũng trở về phòng ngủ.

Thẩm Dũng bất đắc dĩ, “Ban ngày ban mặt, ngủ thế nào được?”

“Không được!” Phương Nhất Chước chăm chú nói, “Buổi tối ngươi còn phải thức đêm, bây giờ nhất định phải ngủ ngon!”

Thẩm Dũng không thể làm gì khác hơn là nằm vật xuống giường, để cho Phương Nhất Chước đắp chăn lên người.

Phương Nhất Chước nghĩ bỏ xuống mành liền rời đi, lại bị Thẩm Dũng đột nhiên
kéo tay lại, nói: “Nương tử, ngươi theo ta đi ngủ đi?”

Mặt Phương Nhất Chước đỏ lên, “Lớn như vậy người còn muốn có người ngủ cùng?”

Thẩm Dũng trở mình, tạo ra một khoảng trống trên giường, vỗ vỗ sang nhìn về phía nàng ý bảo nằm xuống.


Phương Nhất Chước ngồi xuống giúp hắn cởi bỏ dây cột tóc trên đầu xuống, nói: “Mình ngươi ngủ, ta đi chuẩn bị đồ ăn.”

“Ta cũng đi!” Thẩm Dũng muốn ngồi dậy, Phương Nhất Chước trừng mắt nhìn
hắn, Thẩm Dũng bĩu môi, bất đắc dĩ nằm trở lại như trước.

Phương Nhất Chước thấy hắn nghe lời, rất hài lòng, hỏi hắn: “Buổi tối muốn ăn cái gì?”

Thẩm Dũng lật mình chui vào bên trong chăn: “À… Muốn ăn tôm.”

“Ta nấu tôm ngọt ngâm rượu cho ngươi ăn được không?” Phương Nhất Chước nói, “Buổi tối khi luyện võ, có chút rượu, cũng bớt lạnh.”

Thẩm Dũng nhìn nàng, gật đầu, “Được.”

Sau đó, Phương Nhất Chước buông màn xuống cho hắn, xoay người ra ngoài cửa.

Thẩm Dũng vén màn giường lên một chút, nhìn Phương Nhất Chước đi ra ngoài,
đóng cửa lại, mới không cam tâm buông mành, tay nắm hình quả đấm chống
cằm thở dài, nha đầu kia cái gì cũng tốt, nhưng lại rất ngốc, cũng đã
nói rõ ràng như vậy, còn cái gì mập mờ nữa mà không hiểu. Có điều nghĩ
lại cũng đúng, Phương Nhất Chước chỉ là một khuê nữ, không phải các cô
nương trong phiêu hương viện, hơn nữa từ nhỏ lại mất mẹ, làm sao có khả
năng hiểu được những chuyện ấy… Nghĩ tới đây, Thẩm Dũng bắt đầu cân
nhắc—— bằng không, tìm một cơ hội cùng nàng nói qua một chút?

Thẩm Dũng ở bên trong ổ chăn miên man suy nghĩ cũng không biết Phương Nhất
Chước sau khi ra khỏi phòng, cũng không có đến phòng bếp, mà là đi đến
thư phòng của Thẩm Nhất Bác, nàng biết vừa rồi Thẩm Dũng chỉ cùng cha
nói chuyện bái võ sư, tuyệt đối không nói chính mình còn muốn bái một
thầy dạy văn.

“Cha.” Phương Nhất Chước đi tới cạnh cửa, nhìn vào bên trong thấy Thẩm Nhất Bác đang xem các vụ án, liền nhẹ nhàng gõ cửa.

Thẩm Nhất Bác thấy Phương Nhất Chước tới, khóe miệng hơi hơi tươi cười, nói: “Nhất chước a, vào đây.”

Phương Nhất Chước đi vào, thấy Thẩm Kiệt cũng ở đó, liền cười cười với hắn.

Thẩm Kiệt chào hỏi lại Phương Nhất Chước, biết nàng đại khái có chuyện riêng muốn nói với Thẩm Nhất Bác vì thế cáo từ đi ra trước.

Thẩm Nhất Bác để Phương Nhất Chước ngồi xuống bên cạnh bàn, cầm nước trà cùng
điểm tâm lại, ngồi đối diện nàng, tự tay bóc cam cho nàng: “Nhất chước
a, hai ngày nay khổ cực cho con, theo Dũng Nhi hối hả ngược xuôi.”

Phương Nhất Chước cười cười, lắc đầu, “Không có, con đi không được tướng công sẽ cõng con.”

Thẩm Dũng hơi sửng sốt, lập tức cười gật đầu, “Vậy là tốt rồi.”

Phương Nhất Chước tiếp nhận cam Thẩm Nhất Bác đưa qua, vừa bỏ vào miệng đã cảm thấy ngọt lịm trong miệng, sau khi ăn xong nói: “Cha.”

“Ừ?” Thẩm Nhất Bác cũng đoán được Phương Nhất Chước hẳn là có chuyện gì muốn nói với mình, liền đáp lời.

“À…” Phương Nhất Chước cân nhắc một chút, hỏi: “Có…biện pháp gì có thể học
được kiến thức, mà không cần cả ngày ngồi ở bên trong học đường học
thuộc lòng hay không?”

Thẩm Nhất Bác nghe xong đầu tiên là ngẩn
người, sau đó nhíu mi, cười gật đầu, nói: “A… Thế gian này, vạn vật nếu
có một nỗ lực mới có hồi báo, nếu không vất vả gian khổ học tập, làm sao có thể có đề tên bảng vàng?”

“Vậy… Người đọc sách trăm triệu
năm, chân chính có thể đề tên lên bảng vàng được mấy người?” Phương Nhất Chước nói, “Con nghĩ, đọc sách không phải là biện pháp duy nhất, ví dụ
như, con thấy có rất nhiều người có thể làm thơ, làm câu đối, thế nhưng
con thấy, những … người này cũng không có chỗ trọng dụng, học vấn này có hữu dụng không?”

“A.” Thẩm Nhất Bác lại nở nụ cười, liếc mắt
nhìn Phương Nhất Chước, nói: “Kiến thức của tiểu nha đầu, học vấn còn
phân ra hữu dụng vô dụng sao?”

Phương Nhất Chước nhếch miệng, vẫn hỏi như trước: “Vậy, phụ thân có biện pháp gì tốt hay không?”

Thẩm Nhất Bác nhìn Phương Nhất Chước một hồi, hỏi: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”

Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, nói: “Tướng công muốn học, thế nhưng
không muốn bị nhốt ở trong nhà học thuộc lòng. Con nghĩ, nếu như giam
giữ hắn, hắn không những không học vào mà tâm tình lại không thoải mái,
chi bằng không bắt ép hắn, để hắn học từng chút, tướng công rất thông
minh.”

Thẩm Nhất Bác nhìn Phương Nhất Chước một lúc lâu, cười
hỏi, “Nhất chước a, con đúng là một nha đầu cổ quái, Dũng Nhi từng là
một tên tiểu ác bá như thế, sao ở trong mắt con đều là ưu điểm?”

Phương Nhất Chước nháy mắt mấy cái, “Tướng công đích thật là có rất nhiều ưu điểm.”

Thẩm Nhất Bác cười khổ lắc đầu, “Vậy con nói xem, hắn ngoại trừ việc gây
chuyện thị phi và không làm chuyện đàng hoàng, còn có ưu điểm gì?”

Phương Nhất Chước nghe xong có chút mất hứng, nói: “Cha đừng nói không tốt như vậy, bộ dạng tướng công tốt, người cũng thông minh, đây đã là ưu điểm
rất lớn của một người, con thấy được bên trong tướng công thật sự tốt.”

Thẩm Nhất Bác bật cười, tự nói: một tiểu thư khuê các như con thì gặp qua
bao nhiêu người? Kỳ thực hắn không biết, Phương Nhất Chước đã bỏ đi một
câu: “Vào Nam ra Bắc, tam giáo cửu lưu*…”

*Tam giáo cửu lưu: Chỉ nhiều hạng người trong xã hội.

“Đúng, tướng mạo Dũng Nhi quả thật tốt, người cũng thông minh, thế nhưng người đẹp cũng không thể làm cơm ăn, thông minh không có kiến thức cũng không được.” Thẩm Nhất Bác nói, “Thông minh tài trí của hắn đều dùng để nghĩ
xem làm thế nào để phá phách gây chuyện rồi.”

“Cũng bởi vì thông minh của hắn không có chỗ dùng.” Phương Nhất Chước nói.

Thẩm Nhất Bác nghe xong sửng sốt, suy xét một chút, cảm thấy thú vị, hỏi: “Không có nơi để dùng?”

“Đúng là như vậy.” Phương Nhất Chước gật đầu, “Cũng giống như con, nếu để con thêu hoa, con nhất định sẽ làm không được nhưng nếu để làm thức ăn, con có thể nghiên cứu cả ngày, làm ra rất nhiều thứ tốt. Tướng công cũng
vậy, ép buộc hắn học thuộc lòng, hắn không thích, cho nên học hành cũng
không có thành tựu gì. Như cha xem vụ án Tĩnh Di sư thái lần trước,
tướng công không phải rất thông minh sao?”

Thẩm Nhất Bác suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có lý, liền hỏi: “Vậy Dũng Nhi muốn làm cái gì?”

Phương Nhất Chước nhìn trái phải một chút, nói: “Hiện tại còn chưa biết.”

Thẩm Nhất Bác suy nghĩ một hồi, nói: “Được rồi… Cũng không phải không có biện pháp.”

“Có biện pháp gì?” Hai mắt Phương Nhất Chước sáng lên, hỏi: “Thật sự có phu tử như vậy sao?”

“Ta có một lão bằng hữu.” Thẩm Nhất Bác nói, “Là bạn đồng môn với ta, năm đó cùng nhau đi thi, dù thi rớt nhưng cũng không tệ.”

Phương Nhất Chước nghe xong, nhăn mặt nhăn mũi, nói: “Cha sao có thể như vậy, tìm một người thi rớt về dạy tướng công?”

Thẩm Nhất Bác cười ha ha, nói, “Nha đầu ngốc, có thể thi đậu làm quan không
phải tất cả đều có học vấn, mà trong số những người thi rớt, không phải
không có người tài ba.”

Phương Nhất Chước nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng phải, liền hỏi: “Vậy người này thật sự có học vấn?”

“Hắn tên là Thương Mãn Vân, sống ở bên trong ngõ nhỏ đầu tiên phía nam Đông
Hạng phủ, có một sạp hàng xem tướng số, sáng sớm mỗi ngày hắn sẽ đến
quán trà Lục Vị để kể chuyện, buổi trưa mở hàng tướng số, buổi chiều lại đến miếu Dược Vương xem bệnh cho người nghèo.” Thẩm Nhất Bác cười nói,
“Ngươi không ngại thì dẫn Dũng Nhi xem một chút, có thể bái hắn làm thầy hay không.”

Phương Nhất Chước nghe xong cũng có hứng thú, liền
hỏi: “Hắn vừa là thầy tướng số, biết kể chuyện còn có thể xem bệnh, nên
cùng hắn học cái gì đây?”

Thẩm Nhất Bác thở dài, “Cái này sao…
Không bằng ngươi đi hỏi Dũng Nhi đi, tên tiểu tử ấy phỏng chừng có thể
nghĩ ra cái gì đó thích hợp.”

Phương Nhất Chước cười gật đầu, đứng lên, nói cảm ơn với Thẩm Nhất Bác, liền vui mừng đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, đã thấy Liên Nhi cùng Tiểu Thạch chạy tới, “Thiếu phu nhân~~ “

Phương Nhất Chước thấy hai người chạy đến đầu đầy mồ hôi, liền hỏi: “Làm sao vậy?”

Tiểu Thạch cùng Liên Nhi một trái một phải đứng ngay ngắn, mỗi người cầm một rổ nhỏ, nói muốn theo Phương Nhất Chước ra ngoài mua nguyên liệu nấu
ăn.

Phương Nhất Chước cười cười mang theo hai nha đầu ra khỏi
cửa. Ba người mua rất nhiều bưởi và tôm ngọt, còn mua thêm hai bình rượu hoa điêu*. Trở lại phòng bếp bắt đầu làm tôm ngọt ngâm rượu, vừa làm,
Phương Nhất Chước vừa suy nghĩ, nên để Thẩm Dũng học cái gì? Sẽ không có khả năng theo học tướng số đi.

*Rượu hoa điêu: rượu đựng trong chum sành có chạm trổ hoa văn, loại rượu quý của Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.

——————

Thẩm Dũng ở trên giường sau khi suy nghĩ một trận liền mơ mơ màng màng chìm
vào giấc ngủ, ngủ nửa mê nửa tỉnh liền cảm thấy bên cạnh có người, hắn
trong lòng vui vẻ, nghĩ không biết có phải Phương Nhất Chước làm xong
việc rồi không, liền duỗi tay bắt lấy tay đối phương, chà xát… Hử?! Thế
nào lại thô ráp như vậy? Không có cảm giác mềm mại như trước.

Đang buồn bực, trên ót lại bị gõ một cái, “Muốn chết, ngủ trưa còn có mộng xuân?”

Thẩm Dũng nghe quen tai, mở mắt ra lai vừa nhìn…

“Mẹ.” Thẩm Dũng ở trong chăn trở mình một cái: “Sao người lại tới đây.”

“Ai, ta hỏi ngươi trước, bụng của Nhất Chước tại sao vẫn chưa to ra?”

“Khụ khụ…” Thẩm Dũng suýt nữa bị nước bọt của chính mình làm sặc, giương mắt nhìn Thẩm phu nhân, hỏi: “Mẹ, người nói cái gì?”

“Nhất Chước không phải có hài tử rồi sao?” Thẩm phu nhân hỏi, “Ta đang đợi ôm cháu.”

“Chỗ nào có?” Thẩm Dũng lẩm bẩm một câu, “Cũng chưa viên phòng.”

“Cái gì?” Thẩm phu nhân mở to hai mắt nhảy dựng lên, hỏi: “Ngươi nói cái gì? Chưa viên phòng?”

Thẩm Dũng gãi gãi cằm, gật đầu: “Đúng vậy.”

“Ai nha.” Thẩm phu nhân duỗi tay nhéo tai hắn, “Bình thường ngươi lưu manh
phóng đãng vứt hết đi đâu rồi? Lớn như vậy có một nương tử nguyên vẹn
đặt bên người, thế nào lại không biết viên phòng.”

Thẩm Dũng mặt đỏ tới mang tai, xoa xoa lỗ tai: “Mẹ nói gì thế, Nhất Chước vẫn còn nhỏ.”

“Nhỏ cái gì?” Thẩm phu nhân trừng hắn, “Ta chưa đến hai mươi tuổi đã sinh ra ngươi!”

Thẩm Dũng xoa mũi, nhỏ giọng nói thầm một câu, “Ta không có tài năng biểu diễn như cha.”

Thẩm phu nhân thấy hắn bực bội liền nở nụ cười, chọc chọc ót hắn: “Ngươi vì
sao không viên phòng? Nhanh sinh một cháu trai cho ta.”

Thẩm Dũng thấy mẹ mình nói đến chuyện này, liền ngồi xếp bằng ở trên giường, nhìn mẹ hắn, nói: “Nhất chước hình như không muốn.”

“Nàng muốn hay không thì sao, nếu ngươi muốn thì làm sao thành?” Thẩm phu nhân khó hiểu.

Mặt Thẩm Dũng càng đỏ hơn, nói: “Chuyện không phải như vậy mà là…. dù sao chuyện này cũng phải là ngươi tình ta nguyện.”

“Phi.” Thẩm phu nhân trừng mắt, “Không tình nguyện thì nàng gả cho ngươi làm gì?”

Thẩm Dũng lại gãi gãi đầu, nghĩ cũng có lý, liền hỏi: “Con phải làm gì bây giờ?”

Thẩm phu nhân nhíu mi, hỏi: “Ngươi có muốn hay không?”

Thẩm Dũng mặt đỏ như trứng tôm, nhưng vẫn kiên trì gật đầu.

Thẩm phu nhân thấy thế lại vui vẻ, cười nói: “Bản thân ngươi muốn là tốt rồi, đến đây, ta nói với ngươi!”

Sau đó, Thẩm Dũng ghé tai lại gần, Thẩm phu nhân ghé vào lỗ tai hắn nói thầm một hồi, Thẩm Dũng nghe thấy đỏ mặt gật đầu.

Thẩm phu nhân đi rồi, Thẩm Dũng cũng không ngủ được, ở trên giường lật qua lật lại một hồi.

Thật vất vả mới tới thời điểm ăn cơm tối, Thẩm Dũng vội vàng rời giường, tâm sự nặng nề chạy ra khỏi phòng, chỉ thấy Liên Nhi cùng Tiểu Thạch mỗi
người nâng hai xiên gỗ tiến đến, trên xiên gỗ xuyên một loạt tôm ngọt

trong suốt hơi có màu đỏ.

“Thiếu gia.” Liên Nhi cùng Tiểu Thạch hành lễ với Thẩm Dũng.

Thẩm Dũng nhìn thức ăn trên tay các nàng một chút, hiếu kỳ hỏi: “Đây là cái gì?”

“Thiếu phu nhân làm, tôm ngọt ngâm rượu, ăn rất ngon.” Liên Nhi nói.

“Thật không.” Thẩm Dũng tinh thần tỉnh táo, vội vàng chạy đến phòng bếp.

Chạy đến cửa phòng bếp, thấy Phương Nhất Chước đang đặt thức ăn vào bên
trong hộp, Thẩm Dũng hơi do dự một chút… Theo phương pháp của mẹ hắn thì hắn phải không để ý mọi chuyện trước tiên xông lên hôn… Có điều là Thẩm Dũng có chút nương tay, suy nghĩ một chút, nghĩ cũng không thể không
làm, hắn cũng không tiếng động, xông lên, ôm.

“A!” Phương Nhất Chước cả kinh nhảy dựng lên, bắt lấy cánh tay Thẩm Dũng, vặn một cái.

“A… đau.” Thẩm Dũng đâu đến nỗi kêu lên, Phương Nhất Chước nghe thấy tiếng, xoay mặt nhìn hắn, “Tướng công, sao lại là ngươi?”

Thẩm Dũng xoa xoa đoạn cánh tay bị bẻ, nói: “Nương tử, tay ngươi sao lại mạnh như vậy?”

“Ai bảo ngươi tiến đến cũng không nói một lời, dọa chết người.” Phương Nhất Chước xoa xoa cánh tay cho hắn, Thẩm Dũng nhụt chí… Thiếu chút nữa đã
quên, công phu của Phương Nhất Chước còn hơn hắn nhiều.

“Đến đây, há miệng!” Phương Nhất Chước vừa xoa tay cho Thẩm Dũng vừa bỏ một con tôm vào trong miệng hắn.



“Ân!” Thẩm Dũng nhai một miếng, tựu cảm thấy không còn chuyện gì mất hứng nữa.

“Tôm này còn rất tươi, sau khi mua về, liền rửa sạch sẽ ngâm vào trong rượu
hoa điêu!” Phương Nhất Chước cười tủm tỉm nói, “Đem nước bưởi vắt ra,
cho thêm mật và đường, đun cho đến khi sánh lại, khi cho đũa vào quấy,
rút ra mà kéo sợi như tơ tằm thì đem tôm đã ngâm rượu cho vào bên trong
lăn, dùng ống trúc xuyên qua, ăn ngon không?”

“Ừ, rất ngon.”
Thẩm Dũng cảm thấy thịt tôm vừa thơm lại mềm, hơn nữa còn có hương vị
rượu hoa điêu, so với đi hát tửu còn thoải mái hơn.”

“Ta làm cho sư phụ và Đông Đông một ít, buổi tối đem đi.” Phương Nhất Chước bắt đầu dọn dẹp

Thẩm Dũng vừa ăn vừa hỏi, “Buổi tối ngươi cũng đi sao?”

“Tất nhiên.” Phương Nhất Chước gật đầu, “Ngươi đi một mình ta lo lắng.”

“Vừa rồi…” Thẩm Dũng ăn tôm, do dự nói: “Mẹ nói muốn có cháu ôm.”

Phương Nhất Chước mặt đỏ lên, tiếp tục pha nước đường, “Ừ.”

“Ngươi… Nghĩ sao?” Thẩm Dũng hỏi nàng.

“Được.” Phương Nhất Chước gật đầu.

“Được cái gì?” Thẩm Dũng đến gần hỏi: “Nếu như nói vậy hai ta…”

Phương Nhất Chước không ra tiếng.

Thẩm Dũng cọ cọ nàng, hỏi: “Được không?”

Phương Nhất Chước nhìn hắn một chút, lắc đầu.

“Không chịu?” Thẩm Dũng hỏi.

Phương Nhất Chước lại lắc đầu.

“Vì sao?” Thẩm Dũng truy hỏi.

Phương Nhất Chước dường như hơi khó nói, Thẩm Dũng thấy nàng là có tâm sự, suy nghĩ một chút, nói: “Thôi… Không vội.”

Phương Nhất Chước giương mắt nhìn hắn.

Thẩm Dũng bỏ một con tôm vào miệng nàng, nói: “Ta chờ ngươi, chờ ngươi nghĩ
thông suốt, không bức ngươi, dù sao ngươi vẫn còn nhỏ.”

Phương
Nhất Chước nhai nhai tôm nở nụ cười, Thẩm Dũng thấy nàng cười, liền chăm chú hỏi, “Nương tử… Vì sao không chịu, có thể nói cho ta biết không?”

Phương Nhất Chước mở to mắt nhìn, thành thật nói, “Ta nghĩ đến cha mẹ ta… Có chút sợ.”

Thẩm Dũng sửng sốt một lát, lại bỏ thêm một con tôm vào miệng Phương Nhất Chước, nói: “Ta đã hiểu.”