Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Chương 75: Tôn nhất sống lại, nước mắt của bạch mộc

“A! Quả là trí phách của biểu đệ, thực sự rất thông minh! Xem chừng, là phải xuống nước vớt lên rồi!”

Đằng Tú cởi áo, lộ ra các bắp thịt cường tráng, vu nữ liền xấu hổ, e thẹn cúi đầu!

“Vu nữ, tôi cần cô giúp!”

Đằng Tú liếc ả một cái, đối với nữ nhân rụt rè, hoàn toàn ngó lơ!

“Ách…! À!”

Vu nữ vội vàng đáp, ở xung quanh hồ nước giăng một tấm lưới kết giới.

Đằng Tú cúi người lục tìm trong nước, phạm vi hoạt động vô cùng lớn, dưới nước liên tục bị khuấy động tạo thành gợn sóng, trí phách thực sự chịu không nổi, vèo một cái bay ra khỏi mặt nước, khi đang bay về khoảng không không cẩn thận chạm vào tấm lưới vô hình. Lưới này cùng cái trước không giống nhau, phảng phất có tính dính rất mạnh, nó lập tức bị hút về phía trên không thể động đậy!

Vu nữ đem lưới thu nhỏ lại, gở trí phách phía trên xuống, vừa dùng ánh mắt tán thưởng quan sát, vừa hướng Đằng Tú trầm ngâm nói: “Đệ đệ anh nhất định rất ưu tú! Trong bảy phách của cậu ta ‘Tâm, Sắc, Trí, Tình, Lực, Đảm, Linh’, ngoại trừ tiểu sắc phách là yếu ớt, những cái khác đều rất mạnh mẽ!”

Đằng Tú thản nhiên cười một cái: “Cậu ta là người mạnh nhất trong những người tôi từng gặp!”

“Thật khó tin!” Vu nữ khen ngợi: “Bảy phách của cậu ta mạnh như thế, thần thái hồn, hành động hồn, ngôn ngữ hồn, ba hồn đó lại rất thành thật! Thật là làm cho người ta tò mò, bình thường cậu ta rốt cuộc là một người như thế nào?”

“Chính là bởi vì ba hồn quá hiền lành, cho nên ngày thường thoạt nhìn là một đứa cứng nhắc, là cái tên muộn tao, trêu chọc nó cũng vô cùng thú vị!” Đằng Tú cười đến ấm áp, trong giọng nói lộ ra tình cảm anh em sâu đậm của bọn họ, điều này làm vu nữ rất hâm mộ!

(muộn tao: kiểu người trong nóng ngoài lạnh, bề ngoài thì bình thường nhưng bên trong rất ba trấm:3)

“Hắc?” Vu nữ dùng loại ánh mắt đặc thù đánh giá hắn, tiếp theo, hâm mộ dần biến thành một loại âm khí, tà ác nói: “Trước khi cứu anh, tôi cũng cần phải để ý thật tốt hồn phách của anh, so với người khác chắc khủng bố hơn!” Lúc này, oán niệm ả rất nặng, hai ngón trỏ đan xen nhau, lúc trước khi Đằng Tú sống lại, sao lại không hảo hảo chú ý trạng thái hồn phách của anh ta chứa! Phải tranh thủ cơ hội a!

Oán niệm sâu nặng… … Oán niệm sâu nặng…

“Này! Đừng oán niệm sâu như vậy, thấy dáng vẻ hồn phách của tôi, cô sẽ hối hận! Trời sáng mau quá, bây giờ làm cho Tôn Nhất sống lại đi!” Đằng Tú bất đắc dĩ nói.

Xung quanh vu nữ vẫn là một mảnh âm u, vén vạt áo lên liền bước vào ôn tuyền, vung tay, tiểu kết giới hình cầu chứa ba hồn bảy phách cách đó không xa bay tới, rơi vào đôi tay nhỏ nhắn của ả. Vu nữ dùng linh lực hóa giải kết giới, cũng đem hồn phách vững vàng khóa trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng đẩy vào trong cơ thể Tôn Nhất.

Không bao lâu, trên mặt của hắn dần dần khôi phục huyết sắc, cơ thể trở nên mềm mại. Chỉ là, vẫn lạnh buốt như cũ…


Vu nữ gở cái lọ chứa nước mắt Bạch Mộc bên hông xuống, nước chảy nhỏ giọt, chậm rãi thấm vào trong cơ thể hắn. Nước mắt này thật thần kỳ, nháy mắt khi vừa chạm vào thân thể Tôn Nhất thì không chút lãng phí hấp thu hết, nửa bình nước mắt toàn bộ tiêu hao, cơ thể Tôn Nhất dần trở nên ấm áp, cả người cũng bắt đầu tốt lên, hắn mở mắt, con ngươi đen kịt lạnh như băng chuyên chú nhìn đôi mắt đang quan sát mình, nhưng toàn thân vu nữ chật vật, còn thấy trên mặt cô ta dính vệt máu đỏ sẫm!

Mi hơi nhíu, lạnh lùng ngồi dậy, đối với người không quen biết, hắn luôn không muốn để ý nhiều.

Mờ mịt nhìn khắp bốn phía, đầu lông mày Tôn Nhất càng nhăn lại.

“Đây là chỗ nào? Tại sao anh lại ở chỗ này?”

Câu này hiển nhiên là đang hỏi Đằng Tú, vu nữ lại ngu ngốc trả lời: “Tầng hầm ngầm của thần xã, tôi vừa cứu cậu, đương nhiên là ở chỗ này!” Đôi mi thanh tú nhíu lại, có chút khó chịu, thái độ người này cũng quá lãnh đạm rồi!

?! Trong đầu Tôn Nhất thoáng chốc lóe ra một dấu chấm hỏi và dấu chấm than thật to! Nhìn nữ nhân cả người một bộ ki-mô-nô ướt nhẹp, lại liên tưởng tới vị trí hiện tại của mình một chút cùng hoàn cảnh trước khi hôn mê, trực giác nói cho hắn biết, nữ nhân vừa mới nói cứu mình phải là một vu nữ!

Hắn máy móc nói cảm ơn: “Cám ơn!”

“Cảm ơn?” Vu nữ ngạc nhiên, không phải cậu ta nên nên dùng càng nhiều lời, và thái độ thật thân thiết, đến biểu đạt cám ơn sao?

Đột nhiên, Tôn Nhất tựa hồ nhớ ra cái gì đó, hỏi: “Bạch Mộc đâu?”

“Tiểu u linh hiện tại rất an toàn! Em ấy một mực bên ngoài chờ tin tức của cậu đó!” Đằng Tú cười nhạt, Tôn Nhất lúc này mới yên tâm.

Đằng Tú mặc quần áo tử tế, bước đi trong nước tới bên cạnh Tôn Nhất, giống như chiếu cố tiểu hài tử, đưa tay đem nút áo rộng mở của Tôn Nhất cài lại, quay đầu hướng vu nữ nói: “Bây giờ, cô thấy được tính tình đệ đệ tôi rồi đi!”

“Đúng là một người nhàm chán!”

“…” Tôn Nhất chẳng hiểu gì, đầu óc mơ hồ!

Đằng Tú vì đệ đệ cải lại khuy áo cưới cùng, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: “Cẩn thận một chút, dù sao cũng không nên để lộ cảnh xuân ra ngoài, người bên cạnh chính là một xử nữ lang, vô luận là sắc dục, vẫn là trong tính cách đều rất hung hãn!”

“Mấy cái đó liên quan gì tôi!” Tôn Nhất đẩy Đằng Tú ra, rời khỏi ôn tuyền, ly khai cái địa phương quỷ quái này!

Cơ thể chuyển động, thì phát hiện bả vai đau đến lợi hại, lúc này mới nhớ tới trước đó bị thương nặng, sờ lấy bả vai, có chút kỳ quái, không phải xương cốt đều đã bể nát sao? Thế nào ngoại trừ có chút đau nhức bên ngoài, vận động cũng không bị hạn chế!

Đằng Tú nhìn ra nỗi băn khoăn hắn, cười nói: “Nghe một người tự xưng là niên đệ nói, trước đó anh và cậu dường như được bác sĩ ba ba của cậu ta điều trị qua!”


“Anh cũng bị thương?” Mặt Tôn Nhất ngạc nhiên!

“Ừ! Cùng vị trí của cậu không khác mấy!” Đằng Tú kéo áo lộ ra bả vai, phía trên có vết khâu dử tợn, “Bất quá, anh so với cậu nhận được nước mắt của Bạch Mộc sớm hơn, cho nên vết thương khôi phục rất nhanh! Nếu không, e rằng bây giờ còn không cách nào cử động!”

“Cùng nước mắt Bạch Mộc có quan hệ gì?” Tôn Nhất nghi vấn!

“Nước mắt của em ấy hình như có tác dụng thần kì, một câu hai câu nói không hết, chúng ta đi ra ngoài trước đi! Một hồi anh từ từ nói cho ngươi nghe!” Đằng Tú chăm sóc chu đáo, nâng Tôn Nhất dậy, đem hắn mang ra khỏi ôn tuyền!

Trong sân phía trên đống đổ nát, Bạch Mộc sớm đã tỉnh lại, lúc này, trời đã mờ mờ, bốn phía đã không thể thấy rất rõ ràng.

Lương Tử ngủ bên cạnh cậu, do gió đêm rất lạnh, cô bé không tự chủ rút vào trong lòng Bạch Mộc.

Bạch Mộc lẳng lặng nhìn một mảnh phế tích, trong lòng chán nản, nhớ nhung học trưởng khiến tinh thần cậu rất suy sụp!

Đúng lúc này, phế tích đối diện có động tĩnh! Bạch Mộc nín thở tĩnh khí, chăm chú nhìn nơi phát ra tiếng động, trong lòng vô cùng khẩn trương, chẳng lẽ bọn họ đã xong chuyện?

Lúc này, cậu tâm hoảng ý loạn, thấp thỏm bất an, hy vọng lập tức được nghe thấy tin học trưởng đã hồi phục, vừa sợ sẽ là tin dữ!

Tâm trạng ngổn ngang, vu nữ từ bên trong chui ra, ngay sau đó là Đằng Tú.

Sau khi Đằng Tú ra ngoài, đưa tay kéo người phía dưới, Bạch Mộc rốt cuộc cũng thấy được khuôn mặt anh tuấn của Tôn Nhất, từ bên dưới đống gạch vụn hiện ra.

Tâm trạng Bạch Mộc thoáng cái, cơ thể trong nháy mắt cứng đờ, ngay sau đó, mấy tế bào não cũng bừng lên, trong lòng chợt cảm thấy một trận ủy khuất, hô to một tiếng: “Học trưởng…” Bay lên trước khóc lóc.

Bịch!

Tôn Nhất vẫn chưa hoàn toàn bò ra ngoài, nửa người mới chui ra, bị Bạch Mộc một phát lao đến, một nửa cơ thể thật vất vả leo lên, thoáng cái đã rơi xuống.

Bạch Mộc cũng bị sức lực của bản thân ngã vào trong, sít sao ôm lấy thân thể nhớ nhung đêm ngày, ở bên trong thang gác liên tiếp lăn mấy vòng.

Cộc cộc cộc…

Hai cơ thể thật vất vả mới ngừng lại được.

Trên người Tôn Nhất có thương tích, mặc dù ở nhà Tốn Khuê Lang đã được ba của cậu ta khâu lại rất tốt, nhưng dù sao thương tổn tới xương cốt, nội thương vẫn còn rất nghiêm trọng. Lúc này, hắn nhịn xuống đau nhức, cẩn thận quan sát Bạch Mộc, trong mắt nồng đậm tình ái sau bao nhiêu xa cách.

Bạch Mộc không chú ý đến, lòng quá lo lắng cho học trưởng làm cho cậu cảm thấy dày vò gấp bội. Bây giờ, học trưởng chân chân thật thật nằm ở trước mắt mình, còn được gắt gao ôm vào trong ngực, trong lòng Bạch Mộc chỉ cảm thấy một trận khó chịu, đem Tôn Nhất ôm thật chặt, vùi đầu trên vai hắn lạc giọng thống khổ!

Cậu khóc tê tâm liệt phế, cảm giác tủi thân từ rất lâu dâng trào.

“Học trưởng! Anh thật đáng ghét, em cho là anh sẽ chết mất! Rất sợ!” Bạch Mộc khóc thảm hề hề, một đống nước mắt, nước mũi.

Tôn Nhất cũng ôm chặt lấy, chuyện đã xảy ra đêm hôm đó ở Tuyệt địa ô nha rành rành ở trước mắt, loại đau đớn khi nghĩ rằng đã mất đi Bạch Mộc, vẫn còn khắc sâu trong lòng, giống như rơi vào vực sâu vạn trượng, khiến người ta cực kỳ tuyệt vọng!