Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Chương 6: Chạy không thoát trói buộc

Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng vẫn sợ hãi trốn dưới bàn.

Cuộn tròn thân thể, nhút nhát nói: “Học trưởng, tôi cũng không biết tối qua tại sao lại ngủ ở trên giường anh nữa, nhưng mà tôi cam đoan chưa làm gì với anh hết á, với lại, tuyệt đối đây không phải là tự nguyện, tôi không biết vì cái gì, chính là không thể rời khỏi cái giường kia.” Nói năng lộn xộn, cũng không biết mình nói cái gì! Ánh mắt của Tôn Nhất càng lấp lánh hữu thần càng không dám nhìn thẳng, mà là nhìn chằm chằm mặt tường bên cạnh!

Trong lòng lặng lẽ cầu nguyện: Học trưởng a! Ngài nghìn vạn lần không nên cuồng phong bạo vũ, quyền cước tương gia! Cùng lắm thì tôi để cho anh ngủ thêm một giấc nữa!

Hồi lâu…

Không có động tĩnh.

Bạch Mộc lấy làm khó hiểu, học trưởng không phải là nên lửa giận ngập trời mà đem cậu bắt đi, sau đó sẽ bóp cổ cậu đến khi gân xanh nổi lên, hung hăng cho hả giận sao? Sao nửa ngày vẫn không thấy anh ta nhào tới?

Buồn bực nhìn về phía giường, lúc này mới phát hiện học trưởng đã sớm không ở trên giường!

Á? Người đâu rồi?

Quay đầu nhìn chung quanh, ánh mắt cuối cùng tìm được thân ảnh của học trưởng, thấy hắn đang đi về hướng ngoài cửa.

Ôi chao? Anh ta không tức giận thật sao? Gãi đầu một cái, trong lòng khó hiểu!

“Meo meo!”

Ngoài cửa đột ngột vang lên tiếng mèo kêu khả ái, Bạch Mộc lần theo thanh âm liếc về hướng cánh cửa, chỉ thấy một con mèo nhỏ đen tuyền theo cửa tò vò chui vào!

Hắc? Cái kia cư nhiên là hang mèo?

A…

Bạch Mộc giống như bị sét đánh, che lỗ tai, khóe miệng co quắp, một bộ biểu tình ngây ngốc.

Bỗng, một cổ lực lượng cường đại lôi kéo cơ thể Bạch Mộc, giống như một khối nam châm to lớn, đem cậu từ dưới bàn lôi ra, kéo cậu hướng về phía cửa!

Lúc này, Tôn Nhất đã đứng dậy đi về phía cửa, cơ thể Bạch Mộc theo tốc độ bước đi của Tôn Nhất hướng phía ngoài di chuyển.

“Why? Đây là tình huống gì a?” Bạch Mộc lớn tiếng kêu.

Hai chân theo bản năng đạp đạp, cố gắng đem người trì về phía sau, muốn thoát khỏi cổ lực đạo này, thế nhưng, đây rốt cuộc là tình huống gì? Vì sao cơ thể không khống chế được, vẫn tiếp tục di chuyển về trước.

Tôn Nhất ra khỏi phòng, cơ thể Bạch Mộc cũng hướng cửa di chuyển theo. Đột nhiên, đầu cậu  nặng nề đụng vào khung cửa trước mặt, “A!” Bạch Mộc đau đến nhe răng nhếch miệng.

Tôn Nhất ở trong phòng khách dừng lại một chút, trong nháy mắt Bạch Mộc thừa dịp cơ thể đình trệ, hai tay gắt gao nắm khung cửa. Nửa giây sau, Tôn Nhất lại tiếp tục đi về hướng toilet, cả người Bạch Mộc lần nữa tùy theo di động, cậu lại lớn tiếng kêu la: “Không muốn a! Cứu mạng, mau cứu mạng a….”


Nhưng, lực đạo này cũng quá mạnh mẽ đi! Chân Bạch Mộc đã bắt đầu cách mặt đất, hơn nữa còn hướng về phía thân thể Tôn Nhất bay tới, cả người thành hình chữ “Nhất”.

Mà Tôn Nhất cách đó không xa dường như căn bản không nghe được cậu cầu cứu, kéo ra cửa nhà tắm, thân ảnh hắn biến mất ở cửa, hai tay của Bạch Mộc cũng tách khỏi khung cửa, toàn bộ cơ thể xông về toilet!

“Loảng xoảng!” Một tiếng, cậu rất nhanh bay vào trong phòng tắm, nặng nề đụng vào gạch men sứ ốp trên tường!

Trời đất quay cuồng….. Chim nhỏ bay bay….

Bạch Mộc trợn mắt té xuống đất!

Qua hai phút, tỉnh lại, loạng choạng từ dưới đất bò lên, xoa đầu…

Ai! Một cục thật lớn!

Học trưởng Tôn Nhất đang hướng đứng trước gương đánh răng, miệng đều là bọt trắng như tuyết!

Bạch Mộc tức giận, đứng ở phía sau Tôn Nhất, một bên căm tức dậm chân, một bên giương nanh múa vuốt rống: “Học trưởng! Tại sao anh có thể thấy chết mà không cứu? Đúng là không có nhân tính! Mệt tôi còn sùng bái anh lâu như thế!”

Phát tiết cả buổi, lại mờ mịt phát hiện, Tôn Nhất căn bản không để ý tới cậu, vẫn như cũ đứng ở nơi đó, khom người nghiêm túc đánh răng!

“Này! Học trưởng!” Vỗ vỗ phía sau lưng hắn, “Tôi đây mắng anh đó, không tức sao?” Hoang mang hỏi hắn.

Vẫn còn đang đánh răng.

Bạch Mộc khó hiểu, “Học trưởng?” Ghé sát tai hắn một lần nữa hô hoán, chẳng qua là âm thanh lần này trở nên mềm mại một chút.

Đánh răng!

“Học trưởng!” Lá gan bắt đầu lớn hơn, không những thanh âm đề cao quãng tám, ngay cả động tác cũng huơ tay múa chân!

Đang tự đắc ý, học trưởng sẽ không phải là sợ mình chứ!

Đột nhiên, thân thể cậu toàn bộ bay lên! Xoay vòng, càng lúc càng nhanh càng lúc càng nhanh.

“A! Tại sao có thể như vậy? Người cứu mạng a!”

Bạch Mộc đang ở trên trần nhà bay loạn, lúc này  đầu óc choáng váng mới phát hiện, khéo miệng học trưởng liên tục lộ nụ cười xấu xa.

Cậu bừng tỉnh đại ngộ, kêu to: “Học trưởng! Anh đã sớm tỉnh, còn đùa bỡn tôi lâu như vậy! Oa a a!” Bạch Mộc giận đến phát điên!


Tôn Nhất ý cười càng sâu, cánh môi hơi run, hình như nhớ tới việc gì đó, hai ngón tay hướng về phía Bạch Mộc đã bị xoay đến chóng mặt chỉ một cái! Thoáng chốc cậu từ không trung rớt xuống!

Bịch! Té xuống trên mặt đất! (Có phải anh công này đầu trn tới h hơi ác rồi hk?)

Do lực đạo quá mạnh nên trạng thái thân thể linh hồn, biến thành một miếng thịt tròn, hồi lâu mới khôi phục nguyên dạng!

“Đau quá!” Bạch Mộc vô lực xụi lơ che cả người đau nhức, ngồi dậy, đánh vào bồn tắm bên cạnh, oa oa khóc lớn: “Học trưởng thật vô lương tâm a! Tại sao có thể khi dễ một u linh nhỏ yếu như tôi vậy chứ, ô ô ô…”

Tôn Nhất hình như căn bản không để ý thế tiến công bằng nước mắt của cậu, rửa mặt xong, lãnh đạm đi ra ngoài cửa.

Lúc này, Bạch Mộc đang ngồi dưới đất, cơ thể lần nữa di chuyển, liên tục chuyển động theo hướng đi Tôn Nhất.

Bạch Mộc ngừng khóc, hô lớn: “Học trưởng đừng giỡn với tôi nữa!”

Vì bản thân không bị ức hiếp, cậu quyết định chủ động vọt tới bên người Tôn Nhất, nhanh chóng đứng lên nhẹ nhàng bay qua!

Cạch! Thời điểm học trưởng trở lại phòng ngủ thuận tay đóng cửa lại, Bạch Mộc một lần nữa hung hăng đụng vào cánh cửa.

Chim nhỏ lần nữa ở trên đầu lượn vòng…. Chiêm chiếp….

“Oa oa oa!” Vò đầu bức tóc!

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ghé vào một góc, ngửa mặt lên trời tìm kiếm thân ảnh của học trưởng, thấy hắn đang ở trước gương thay quần áo!

Hai mắt Bạch Mộc tức khắc phóng xuất quang mang lóng lánh, tựa như một con chó Nhật ngồi xổm trước cổng, xuyên qua kẽ hở nhìn chằm chằm dáng người tráng kiện mà hoàn mỹ kia, nước miếng đều nhanh chảy ra!

Đối với tiểu u linh mê trai chảy nước miếng trốn ở ngoài cửa kia, Tôn Nhất cũng coi như‘không nhìn thấy’, mặc dù dư quang khoé mắt thấy rất rõ ràng!

Như không có chuyện gì xảy ra mặc quần áo vào, sửa sang xong thắt lưng, đeo cặp sách lên, kéo cửa, lướt qua Bạch Mộc si dại trên đất, đi ra ngoài.

Bạch Mộc lúc này mới nhớ tới, cậu chính là phải ly khai học trưởng đi đầu thai, ngày hôm qua cậu giống như bị một sức mạnh gì đó kéo trở lại, đó là lực lượng gì?

Bay lên, quyết định thử rời đi thêm lần nữa.

Theo thanh âm Tôn Nhất đóng cửa vang lên, Bạch Mộc cũng nhẹ nhàng ly khai khỏi biệt thự!

“Yeah!” Bạch Mộc trên không trung tung hô, cậu cuối cùng thoát khỏi cái tòa nhà kinh khủng đó!

Hôm nay là thứ hai, là ngày có lịch học kín nhất, Tôn Nhất đi tới bảng trạm xe ven đường, chờ xe buýt đến.

Buổi sáng mùa hè, ánh nắng hết sức dịu nhẹ, sức sống tự nhiên, chiếu khắp trên mỗi một người đi đường.

Bạch Mộc thích thú ở bên cạnh Tôn Nhất lăn xăn qua lại, tinh lực dồi dào, giống như hoạt bát vĩnh viễn tồn tại cũng không bao giờ cạn kiệt!

Cậu nhảy nhót, trước mặt Tôn Nhất vẫy tay, làm ra dáng dấp tạm biệt: “Học trưởng! Tôi phải đi! Anh phải phù hộ tôi đầu thai làm người tốt nha!”

Tôn Nhất nhướng mi, trên mặt mang nụ cười trêu chọc hướng cậu phất tay một cái, chế nhạo nói: “Chúc cậu đầu thai đến nhà người có tiền!”

“Tôi biết học trưởng tốt nhất mà! Chúc anh tốt lành!” Bạch Mộc được một tấc lại muốn tiến một thước, trước bay bay, ở trên mặt Tôn Nhất hôn một cái, sau đó, rất nhanh, bay đi mất, hò hét cười: “Liền phạm tội lần này! Em thích anh học trưởng, kiếp sau em nhất định đầu thai thành con gái để gả cho anh, phải chờ em đó!”

Vui sướng bay lượn trên không trung một vòng thật là lớn, lúc này mới dạt dào khoái trá rời đi!

Nhưng mà, cậu có điểm đắc ý quên tình hình, lúc cậu cho là có thể bình an rời đi, lực lượng khổng lồ ấy lần nữa phát huy tác dụng. Hơn thế nữa, Bạch Mộc thấy được học trưởng sớm đã ngờ tới kết quả này mà xấu xa mỉm cười!