Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Chương 41: Đoạt ái: đằng tú vs tôn nhất

Đằng Tú ngồi ở mép giường, yên lặng ôn hòa nhìn Tôn Nhất, như thường ngày, khóe miệng hơi giơ lên, lộ ra nụ cười mê người.

Bên này, Tôn Nhất ánh mắt âm sâu, sát khí trên người toả ra bốn phía, tiểu kết đèn bên cạnh lúc này vô cùng sáng tỏ, hết thảy trong phòng đều thấy chân chân thật thật, Không Thái núp ở trong đèn, đầu nhỏ lộ ra, khiếp khiếp ngắm nhìn trận chiến hỏa khói mù mịt vô hình này!

Hai người im lặng hồi lâu, từ trong con ngươi Tôn Nhất Đằng Tú đọc được cái gì đó không đúng, trong lòng âm thầm nghĩ: Lẽ nào biểu đệ cũng thích Bạch Mộc? Sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng, tươi cười mới vừa rồi từ từ trở nên nghiêm túc. Cuối cùng bình thản mở miệng nói: “Tôn Nhất, hôm nay có việc, anh đang định thương lượng với cậu, đem Bạch Mộc đưa cho anh làm thức thần đi!”

Khuôn mặt Tôn Nhất cứng đờ, ý thức giống như bị máy bay ném bom quét qua, liên tiếp nổ vang! Vốn cho rằng Đằng Tú đối Bạch Mộc chẳng qua là nhất thời hưng khởi, không nghĩ tới anh ta lại muốn em ấy làm thức thần mang theo bên mình?

Trong chăn, Bạch Mộc cũng kinh ngạc không thôi, đối với phương thức biểu đạt thẳng như vậy của Đằng Tú, cậu rất ngỡ ngàng, lại thập phần sợ hãi! Trong lòng thấp thỏm cùng khẩn trương, rất sợ học trưởng sẽ nói ra lời nói khiến cậu đau lòng!

Toàn thân Tôn Nhất lạnh như băng, cố gắng trấn định: “Muốn thức thần, nhất định phải khổ cực tu luyện, trở thành một âm dương sư mới được nữa!”

Hai tay Đằng Tú khoanh lại, cười nhạt: “Cậu không cần nói, so với cậu anh còn có thiên phú hơn! Làm cái âm dương sư cũng thật thú vị!”

“Chỉ vì u linh kia sao?” Lời nói Tôn Nhất sắc bén, sắc mặt rất xấu, đưa ngón tay chỉ Bạch Mộc trong chăn.

“Đúng, cậu ấy rất không tầm thường! Ý niệm ban đầu thay đổi, thật sự là rất đường đột, bất quá anh rất muốn món đồ chơi này!” Đằng Tú cười nhạt, tùy ý nói ra. Bề ngoài thoạt nhìn bất cần, thế nhưng tử mâu dứt khoát, biểu hiện rõ ràng ý tứ y tuyệt đối không buông tay Bạch Mộc!

Món đồ chơi? Cái gì! Người này, cũng đoán được anh ta không tốt lành gì, may mà mình căn bản không mắc lừa! Phía dưới chăn, Bạch Mộc tức giận nghĩ, vốn không thích người này, lúc này bị người đùa bỡn càng giận không chỗ phát tiết.

“Hừ! chỉ vì một đứa tha du bình, anh lại nguyện ý thay đổi ước muốn ban đầu!” Tôn Nhất châm chọc, lửa giận tạo thành một cổ khí lưu không nhìn thấy, vô hình từ trên người bắn ra!(tha du bình=con ghẻ)

Bạch Mộc càng nghe càng nổi nóng, mình kém cõi như vậy sao? Ngay cả học trưởng cũng nghĩ mình là tha du bình! Trong lòng chợt thấy một trận tủi thân, ánh sáng trong đôi mắt bích sắc ảm đảm!

Tôn Nhất u oán nhìn đống chăn yên lặng trước mặt, cả người tức giận đến phát run, nội tâm thống khổ giãy giũa rất lâu, sau cùng bỏ xuống một câu: “Chỉ cần Bạch Mộc đồng ý, mọi thứ liền tùy các người đi!”

Trong lòng Bạch Mộc liền cả kinh, từ từ vén chăn lên, ngồi dậy!

“Học trưởng, anh là muốn vứt bỏ em!”

Ánh mắt Tôn Nhất là một khoảng không lạnh lẽo, hắn không để ý đến cậu, cứng đờ xoay người, mang theo một thân chán nản và sầu khổ, cô độc rời đi!

“Học trưởng! Học trưởng! Nhưng mà chúng ta còn có trói buộc!” Bạch Mộc kêu to, bay ra ổ chăn, muốn đuổi theo bóng lưng u lãnh của Tôn Nhất, lại bị bàn tay bên cạnh vươn ra kéo vào trong lòng! Cậu gắng sức giùng giằng, dùng sức cắn cánh tay Đằng Tú, khuôn mặt bởi vì dùng sức quá độ mà thay đổi hình dạng.

Cánh tay Đằng Tú căn bản không cảm thấy đau nhức, thế nhưng trong lòng lại mơ hồ đau đớn, Bạch Mộc vì sao cứ chán ghét mình như vậy? Mình chỗ nào thua kém Tôn Nhất? Đằng Tú chưa từng trầm mặc như bây giờ!


Bạch Mộc không cắn nổi Đằng Tú, liền bắt đầu đấm vào ngực y, thất thanh khóc lóc: “Tôi hận anh! Tôi hận anh! Là anh phá hủy hạnh phúc của tôi!” Thanh âm thê lương, quanh quẩn khắp phòng, có vẻ trống rỗng!

Gian phòng bên kia, Tôn Nhất từ phòng ngủ đi ra, đóng cửa lại, vẫn chưa rời đi, hắn dựa vào cánh cửa, ngửa mặt hướng lên trời, nước mắt im lặng chảy xuống, theo gò má chảy xuôi đến cổ thon dài, lại ướt cả cổ áo sạch sẽ.

Bên cạnh, Không Thái vô cùng an tĩnh, đối với tình cảnh xấu hổ loại này, trẻ nhỏ như cậu vẫn là lần đầu tiên gặp phải, hơn nữa còn rất không đúng dịp thấy được hình dạng thương tâm của đại ca ca.

Trong phòng, bầu không khí như đông lại khiến người ta hít thở không thông, tất cả mọi người rất khổ não!

Xuyên qua cánh cửa, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết của Bạch Mộc.

Tôn Nhất đứng bất động, trong lòng mâu thuẫn, mặc dù biết người Bạch Mộc thích chính là mình, không thừa nhận cũng không được khoảng thời gian từng chung sống, hắn đối với cậu cũng tích lũy tình cảm nhất định. Thế nhưng, một màn vừa nhìn thấy liền đau lòng, đoạn ám muội nhu tình vạn chủng kia, xoá đi không được!

Hai tay hắn nắm chặt, hủ dấm chua trong lòng sớm đã rơi vỡ đầy đất, cả phòng vị chua cuồn cuộn! Hắn không cách nào tha thứ sự phản bội của Bạch Mộc, dù cho em ấy không phải cố ý, trong đầu lại không có biện pháp tiếp thu sự thật ấy!

Mọi người đêm nay đều thống khổ, dài đằng đẳng như một thế kỷ.

Sắc trời bên ngoài dần sáng lên, ánh dương vừa ló dạng xuyên qua màn cửa, chiếu sáng cả phòng.

Trong phòng ngủ, do cơ thể Bạch Mộc cực độ suy yếu, lúc nãy lại khóc rất lâu, cậu nháo đến mệt mỏi, cuối cùng ngã vào trong ngực Đằng Tú ngủ thiếp đi.

Đằng Tú điềm tĩnh ôm Bạch Mộc, vì cậu, y cùng với biểu đệ xích mích, mặc dù đây không phải là chủ ý của y, nhưng trong lòng lại không hối hận! Y cũng không biết tại sao lại mê luyến Bạch Mộc như vậy, đáp án này, đáy lòng rất muốn hiểu rõ!

Trong phòng khách, Tôn Nhất ba ngày ba đêm không ngủ, đã nằm sấp ở trên ghế sopha ngủ say, kết đèn rơi xuống đất, ngọn lửa bên trong đã tắt, Không Thái lấy bấc đèn làm giường, yên ổn đi vào giấc mộng!

Trong phòng tĩnh mịch im ắng, rồi lại vô cùng đau thương.

Phòng ngủ bên kia, Đằng Tú nhẹ nhàng đem Bạch Mộc đặt lại trên giường, đắp kín mền cho cậu. Mặt trầm tĩnh, nhìn không ra một chút ưu tư, chỉ có chính y biết, cùng biểu đệ cãi nhau, tâm y khổ sở nhường nào!

Bước ra phòng ngủ, liếc mắt nhìn Tôn Nhất ngủ trên ghế sa lon, thấy một chân hắn thả lỏng trên đất, trong lòng bắt đầu lo lắng hắn sẽ lạnh, thế là trở lại phòng ngủ, lấy một cái mền mỏng, nhẹ nhàng đắp lên trên người, cũng cẩn thận đem cái chân kia dời đến trên ghế sopha.

Từ bé Tôn Nhất đã tu hành, đối với động tĩnh bên ngoài rất mẫn cảm, dù cho đang ngủ, vẫn theo thói quen bảo trì đề phòng! Động tác biểu ca mặc dù đã nhẹ lại khẽ, hắn vẫn bị đánh thức.

Tôn Nhất không có mở mắt, giả vờ vẫn còn ngủ say, hai người còn đang trong tình trạng lúng túng, làm cho hắn không biết đối mặt thế nào, bên tai truyền tới tiếng thở dài yếu ớt của biểu ca.

Đằng Tú chiếu cố xong Tôn Nhất, lại nhặt lên kết đèn trên mặt đất, để ở bàn bên cạnh, Không Thái sống lại quả thực quá mệt mỏi, động tác y nhẹ nhàng cũng không đánh thức cậu đang ngủ say!  


Nhìn những người đối với y mà nói là thân nhất, đều ngọt ngào ngủ say, lúc này Đằng Tú mới yên tâm, đi tới phòng ăn, lấy một chút nguyên liệu nấu ăn thoạt nhìn tương đối có dinh dưỡng, chuyển tới nhà bếp, bắt tay vào làm cơm.

Trước kia, lúc y và biểu đệ ở chung, cơm trong nhà đều là do y làm, lúc này, động tác y thành thạo mà ưu nhã, đủ loại nguyên liệu nấu ăn như có sinh mệnh vậy, linh hoạt ở trong tay bay bay, chỉ trong thời gian ngắn, đều được rửa sạch, mang những thức ăn này cắt thật đều, chuẩn bị đầy đủ hết thẩy, mới bắt tay xào nấu.

Trong phòng khách, đồng hồ tích tắc tích tắc chạy.

Con ngươi Tôn Nhất trừng trừng nhìn bầu trời, nước mắt bi thương lại một lần nữa không thua kém từ khoé mắt chảy xuống, hắn khẽ khóc thút thít, lúc này mới phát hiện, nếu quả thật mất đi Bạch Mộc, thế giới của mình sẽ sụp đổ!

Nhưng, hắn nên làm cái gì bây giờ? Bất lực, do dự, hết thảy hết thảy đều quấy nhiễu hắn!

Nửa giờ trôi qua, cuối cùng Đằng Tú cũng từ phòng bếp đi ra.

Tôn Nhất lập tức lén lút lau vệt nước mắt, lần nữa nhắm mắt lại giả vờ ngủ!

Đằng Tú không phát hiện ra bất thường, cầm thức ăn thơm ngon bưng ra phòng ăn, bày một bàn tràn đầy màu sắc rực rỡ, vì giữ ấm, trên mặt đĩa còn có một nắp đậy.

Làm xong mọi thứ, điện thoại di động trong ngực đột nhiên vang lên, Đằng Tú lấy điện thoại di động ra, nhìn dãy số một chút, lông mày tuấn lãng có hơi nhíu lại, nhận điện thoại: “Uy! Kết Vũ, cậu gọi điện cho tôi có chuyện gì không?”

Kết Vũ vốn tên là Tôn Kết Vũ, là người thừa kế thứ hai Tôn gia âm dương sư, so với Tôn Nhất nhỏ hơn một tuổi, là con của thúc thúc!

Trong điện thoại truyền ra thanh âm lạnh lùng thuần thục của Kết Vũ: “Biểu ca! Chuyện tôi bảo anh làm thế nào rồi?”

“Quái gì mà phải ầm ĩ thế?” Đằng Tú cố tình giả ngu, cười đùa hỏi!

“Không cần coi ta như thằng ngốc, anh biết là tôi không có hứng thú chơi đùa loại trò chơi nhàm chán này!” Thanh âm của Kết Vũ trở nên không tốt!

“Ha ha! Tiểu thiếu gia của tôi, tính khí cũng không nhỏ! Tôi nơi này nói chuyện không tiện, một lát gặp ở từ đường!” Đằng Tú cúp máy, đi ra ngoài cổng!

Cổng mở ra không tiếng động, rồi lại nhẹ nhàng khép lại!

Ánh dương quang bên ngoài rực rỡ, thời tiết vô cùng ấm áp!

Đằng Tú đi tới sân chính, cánh cổng tráng lệ vừa mở….

“Oa! Cửa nhà  Tôn Nhất mở kìa!”

Ngoài cổng, một đám nữ sinh trang phục loè loẹt, nhìn thấy cửa lớn mở, không ngừng rối rít nhảy nhót, vừa thét lên, vừ tràn ngập say mê ập tới.

Thậm chí có nữ sinh vô cùng cởi mở, gặp một người yêu một người, rõ ràng là theo đuổi Tôn Nhất mà tới, khi thấy Đằng Tú tuấn mỹ, thì trong tràn ngập hoa đào nhào tới trong lòng y.

“Trời ạ! Đằng Tú học trưởng cũng ở nhà Tôn Nhất!”

Đằng Tú trong nháy mắt băn khoăn trốn tránh, lộ ra chiêu bài tươi cười, duy trì phong độ ôn nhu trước sau như một, ai đến cũng không cự tuyệt, nhào tới một người, liền vơ một người, nhào tới nữa, liền ôm lấy, thời gian một cái nháy mắt, bên cạnh y đã dán đầy vô số mỹ nữ đẹp đẽ.

Trong vườn, bướm trắng bay lượn còn có một chút tiếng thét ầm ĩ, một số nữ sinh rất mê đắm Tôn Nhất, một bộ nhất định phải gả cho Tôn Nhất, điên cuồng xông về biệt thự, khí thế mạnh mẽ, khó đỡ, cửa phòng tráng lệ bị một đám nữ nhân điên cuồng đạp văng, rầm một tiếng vang thật lớn, ngã ở một bên trên đất, tình trạng hết sức bi thảm!