Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Chương 19: Bị bạn học vô tình chà đạp

Tôn Nhất thích dáng vẻ đáng yêu khi ghen của Bạch Mộc, ma xui quỷ khiến vươn tay ôm lấy Hương Nại Tử, Bạch Mộc thấy cảnh này dấm chua liền bốc lên ngập trời. Người trong ngực vẻ mặt thẹn thùng, trái tim nhỏ đập thình thịch, tâm hồn nhộn nhạo, hoàn toàn hy sinh hoà tan trong sự ôn nhu.

Nhưng, lòng Tôn Nhất không ở trên người nàng, hắn cách thân thể Hương Nại Tử, tính toán nhìn biểu cảm ăn vị của Bạch Mộc, khóe miệng tràn đầy ý cười trêu tức, một tay đưa ra ôm lấy Hương Nại Tử, khiến đầu Bạch Mộc muốn nổ tung, khoé môi hé ra hợp lại, dùng đan điền đem khí hóa thành thanh âm rất nhỏ, đưa vào bên tai Bạch Mộc: “Vật nhỏ! Cậu không cho tôi đeo đuổi nữ sinh, chẳng lẽ muốn phá hủy hạnh phúc của tôi? Đây là phải trả giá thật lớn!” Nét cười gian ác càng sâu!

Bạch Mộc không hiểu câu nói của Tôn Nhất có nghĩa gì, đối với hành động hắn ôm nữ nhân ngược lại cảm thấy rất bực! Dùng sức kéo cánh tay học trưởng: “Buông ra, anh buông tay ra! Đại sắc ma!”

“Đại sắc ma?” Tôn Nhất cười buông ra Hương Nại Tử.

Gương mặt Hương Nại Tử ngạc nhiên: “Tôn Nhất ban nãy cậu nói cái gì?” Khuôn mặt ửng hồng, con ngươi xinh đẹp khắc hai chữ ái mộ, nhận thấy ánh mắt nóng bỏng của Tôn Nhất mà thẹn thùng né tránh. Nàng không nhìn ra, tầm mắt Tôn Nhất căn bản không ở trên người nàng!

Tôn Nhất thu hồi ánh mắt trêu chọc với Bạch Mộc, không nhìn Hương Nại Tử, lạnh lùng nói: “Không có!”

“Thật không? Cậu hình như nói ba chữ ‘Đại sắc ma’?” Hương Nại Tử nghi ngờ hỏi.

“Nghe nhầm thôi!” Một lần nữa qua loa lấy lệ, Tôn Nhất lãnh đạm đi về chỗ ngồi đằng sau.

Hắn từ dưới bàn lôi ra cặp sách bị lếch dưới sàn nhà mà bẩn thỉu, phủi phủi vài cái, trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống!

Bạch Mộc thấy đống thư tính sắp bị bại lộ, lập tức chạy trở về bên người Tôn Nhất, giật lại túi xách: “Học trưởng đây là của tôi!”

“Bỏ ra!” Hắn làm sao có thể để cậu cầm túi xách chạy khắp nơi, để người khác thấy cảnh này, không biến thành hiện tượng siêu nhiên mới là lạ. Đồn đại trong trường vốn đã rất nhiều, hắn không muốn tự rước lấy hoạ, một màn này nhìn trong mắt Hương Nại Tử, rất là quái dị!

Lớp học đặt một cái bàn cùng một ghế ngồi, chỗ ngồi Hương Nại Tử ngay bên trái Tôn Nhất, cách hắn chỉ một lối đi nhỏ. Mà Bạch Mộc đứng ở chỗ đó, Hương Nại Tử một bên hướng chỗ ngồi đi tới, một bên kỳ quái hỏi: “Tôn Nhất sao cứ cầm cặp giật qua giật lại?” Ngay sau đó, chân bước tới vô tình giẫm lên hồn thể của Bạch Mộc.

“Ngao!” Bạch Mộc ăn đau thất thanh kêu lớn, nhẹ buông tay, cặp sách bị Tôn Nhất đoạt lại!

Hương Nại Tử lướt qua hồn thể Bạch Mộc đến chỗ ngồi.

Linh hồn Bạch Mộc bởi vì bị giẫm đạp mà như khối khí vặn vẹo biến dạng, hơn nữa linh hồn còn bốc lên giống như sương khói, chỉ có phần ngực phía trên được bảo trì nguyên vẹn. Cậu căm phẫn quay đầu, gầm thét: “Một nữ hài tử vậy mà giẫm lên cơ thể người khác cô cần phải học một ít cẩn thận, tôn trọng cùng lễ nghi, rõ là không có phép tắc!”

Hương Nại Tử ngồi đó, không nghe thấy, cũng nhìn không thấy! Xuyên qua cơ thể Bạch Mộc, liếc nhìn Tôn Nhất cười khanh khách.


Tôn Nhất thừa dịp đem cặp sách giành lại, đối nụ cười diễm lệ của Hương Nại Tử ngoảnh mặt làm ngơ, hờ hững giống như bình thường, mặt liệt trả lời Hương Nại Tử: “Thấy vui!”

Thái độ lạnh lùng xem ở trong mắt Hương Nại Tử, lại là đẹp trai cùng phong tình, gò má gối lên hai tay, vẻ ngoài say mê!

Vì không để cho Bạch Mộc lại nghịch ngợm gây rối, Tôn Nhất dùng bùa chú ẩn hình hạn chế hành động của cậu, Bạch Mộc đáng thương, đang lúc ngồi trên lối đi giữa hai dãy ghế cứ như vậy bị định trụ, không nhúc nhích được!

Tôn Nhất vửa mở cặp ra, đập vào mi mắt là đống thư tình chồng chất.

Hắn tướng mạo anh tuấn thành tích vượt trội, tính tình lại trầm ổn, khó tránh khỏi ở trường được nữ sinh ngưỡng mộ, trước đây người hướng hắn bày tỏ đặc biệt nhiều, hắn mỗi lần đều sẽ lạnh lùng cự tuyệt, vả lại còn phi thường thẳng thắn, không để lại chút mặt mũi. Nữ sinh da mặt lại mỏng, sau một thời gian, không còn người nào dám trước mặt hắn bày tỏ, có một đoạn thời gian không người quấy rối đến vắng vẻ!

Đoạn thời gian đó hắn rất mãn nguyện, không ngờ sau đó, tình yêu của đám nữ sinh kia không nhịn xuống được nữa, nội tâm vẫn là không chịu nổi dày vò, đem tâm ý biểu đạt thành thư tình mà tiểu nữ sinh trung học mới làm.

Sau đó, học bàn của Tôn Nhất thường xuyên bị thư tình chiếm cứ, đến mức lá những thư nữ sinh kia viết, hắn căn bản lười nhìn!

Lúc này, đối mặt với thư quấy rối trong cặp, hắn hơi nhíu mi, nghi hoặc lẩm bẩm một câu: “Thật là những thứ phiền toái!” Thò tay vào bên trong gạt vài cái, tìm kiếm sách giáo khoa, về phần mấy lá thư đủ màu sắc trong túi, hắn một phong cũng không động!

21 ngày không tới trường, hắn phải sớm ôn tập một chút, Tôn Nhất mở sách lẳng lặng xem.

Bạch Mộc ngồi một bên, tuy rằng Hương Nại Tử cũng đang đọc sách, nhưng sáng sớm hôm nay gặp phải sự việc ngoài ý muốn, khiến nàng lún sâu trong đó vô pháp thoát khỏi! Tầm mắt rơi ở trong sách, tâm lại vẫn mụ mị với hạnh phúc khi nãy, trong đầu tràn đầy cảnh tình nhân lãng mạn nắm tay nhau, cùng đoạn hôn môi thân mật ngọt ngào!

Chuông vào học gần reo, học sinh trong lớp lần lượt đi vào phòng học. Thỉnh thoảng, có người từ cửa xuất hiện, liền có đủ loại chân từ trên người Bạch Mộc bước qua!

Vặn vẹo, biến dạng, khôi phục lại nguyên trạng lại vặn vẹo, lại biến dạng, lại khôi phục nguyên trạng… Lặp đi lặp lại rất nhiều lần.

Cùng lúc, lớp học an tĩnh dần trở nên náo nhiệt, theo đám người từ từ tăng nhanh, tiếp theo càng phát ra nhiều tranh cãi ồn ào, thậm chí là thanh âm lớn tiếng. Thẳng đến khi chuông vào học vang lên, phòng học ngay tức khắc lặng ngắt như tờ!

Lúc này, Bạch Mộc sớm bị người lăng đạp đến không còn hình người.

Đáng hận nhất chính là, từ cái giây phút có người đạp lên người cậu, Tôn Nhất cũng đặt quyển sách xuống, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Bạch Mộc, thưởng thức dáng vẻ cậu bị giẫm lên đến vặn vẹo biến dạng, cơ thể bị định trụ không cách nào ngọ ngoạy mà thống khổ.


Bạch Mộc gần như bùng nổ, quăng ra một ánh mắt tức giận!

Bên kia, Hương Nại Tử vẫn ở trạng thái đứng ngồi không yên: đang len lén liếc nhìn Tôn Nhất một cái. Phát giác ánh mắt Tôn Nhất liên tục hướng về phía mình bên này, trong lòng càng ngọt ngào, lặng lẽ suy nghĩ: Cậu ấy cũng đang nhìn mình! Có lẽ sẽ mời mình ăn bữa cơm tối lãng mạn? Còn nói rõ ngày sẽ tặng hoa hồng mình yêu nhất? Có thể nào, trực tiếp hướng mình bày tỏ, nói những câu hẹn ước yêu đương? Oa! Mình thực sự là quá hạnh phúc!

Quả nhiên là nữ sinh thích ảo tưởng sức mạnh, Hương Nại Tử tay ngọc nhỏ nhắn mềm mại không nhịn được xoa xoa áng mây ửng đỏ trên gò má, trong đầu đủ loại cảnh tượng mơ mộng hỗn tạp!

Hôm nay, lão sư đến rất trễ, ước chừng đã muộn hơn mười phút, còn chưa xuất hiện, lúc này trong lớp sớm đã nháo thành một mảnh! Nam sinh nữ sinh xôn xao, tụ lại thành một nhóm, đùa giỡn với nhau!

Bạch Mộc rất hâm mộ! Thế nhưng cậu là u linh, không ai thấy được! Huống chi, cơ thể lại bị định trụ, cậu lộ vẻ rất cô đơn!

Tôn Nhất thấy tâm tình cậu sa sút, có chút không nỡ, nhưng khi vừa nghĩ tới cậu lúc nào cũng không ngừng gây chuyện, vẫn là cắn răng nhịn xuống, không giải phong ấn trên người của cậu!

Cứ như vậy, Bạch Mộc điềm đạm đáng yêu ngồi suốt cho tới trưa, buổi trưa tan học cậu thật sự tức giận đến mức không nói chuyện với Tôn Nhất! Đương nhiên tình hình này chỉ kiên trì mấy phút, đáng buồn nhất chính là, ngay cả chuông chưa reng cậu cũng không kiên trì được!

Vốn định làm mặt lạnh cho Tôn Nhất xem, để anh ta dỗ mình, nào biết Tôn Nhất căn bản coi như không, đối với cậu từ đầu đến cuối nhìn như không thấy!

Trên đường ra khỏi sân trường, Bạch Mộc trôi nổi lơ lửng trên không trung, rốt cuộc vẫn là không nhịn được, đuổi lên trước chất vấn hắn: “Học trưởng, anh hại tôi bị người khác tha hồ chà đạp, liền không có một chút ý tứ hối lỗi sao?”

“Không!” Trả lời hết sức lãnh đạm!

Bạch Mộc bực mình, dứt khoát từ không trung hạ xuống, hai chân chạm đất, từ sau lưng cố gắng lôi kéo y phục Tôn Nhất, ý định ngăn chặn bước đi của hắn: “Học trưởng! Anh thật quá đáng! Thắt lưng của tôi sắp bị đạp đến gãy, anh một chút cũng không áy náy à?”

“Nga?” Thanh âm châm chọc, ngay cả nhìn cậu Tôn Nhất cũng lười, vẫn đi tới: “Thế à, tôi xem cậu giống như rất vui mà!”

“Mới là lạ!” Bạch Mộc nhảy lên không trung, đuổi theo cước bộ của hắn, trêu tức: “Không bằng, anh cũng thử một chút tư vị bị người khác chà đạp!”

“Tôi từ chối!” Thản nhiên đáp!

“Tại sao?” Ngu ngốc hỏi!

“Bởi vì cậu không có biện pháp hạn chế hành động của tôi!” Tiếp tục đi tới, đắc ý nói.

Bạch Mộc dừng lại, hướng bóng lưng Tôn Nhất càng ngày càng xa, nổi bão: “Học trưởng, anh là tên đại biến thái!” Đang oán trách, Tôn Nhất đã đi xa, trên người đột nhiên truyền tới lực kéo ràng buộc, thân thể cậu khẽ động.

Bạch Mộc đã không biết lần thứ mấy bị buộc hướng về phía Tôn Nhất.

Tôn Nhất sớm có chuẩn bị, bước chân chưa hề dừng lại, thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại, nhưng khi Bạch Mộc bay tới, tay đưa ra phía sau, một ngón tay đem Bạch Mộc bắn bay!

“A!”

Nghe tiếng kêu thảm thiết, vẻ mặt đùa bỡn phơi phới!