Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Chương 14: Hồn phách bị cắn nuốt

Bạch Mộc rất nhanh thì khôi phục lại sức sống, vui sướng ở bên người học trưởng vòng tới vòng lui, thần khuyển trước bị Tôn Nhất thu hồi về trong ngực bây giờ cũng được phóng ra, cùng Bạch Mộc cùng nhau chạy nhảy.

Về đến nhà Bạch Mộc hướng trên ghế sa lon lăn ra: “Hô! Cuối cùng đã đến nhà!”

Cơ thể vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng, bàn tay mạnh mẽ của Tôn Nhất liền duỗi tới, đem Bạch Mộc giống như mèo nhỏ mà xách lên: “Đi, làm cơm ăn!” Rầm! Ném về phía phòng bếp, dịu dàng vừa nãy giống như chỉ là một ảo ảnh, sớm đã biến mất không thấy nữa!

Cửa phòng bếp đang đóng, chỉ nghe “Ba!” một tiếng! Bạch Mộc nặng nề đụng vào trên cửa, giữa cơ thể và cánh cửa bởi vì va đập quá nhanh mà bị đẩy ra, toàn bộ thể xác dính sát vào phía trên giống như ở trạng thái chân không vậy.

Bạch Mộc mất sức lực nửa ngày mới nhấc lên được hình dạng cái đầu đã biến dạng, nhưng cơ thể vẫn như cũ duy trì hiện trạng bánh tổ, suy nghĩ như bị đông cứng lại run rẩy run rẩy hồi lâu, chấn động làm đầu cậu trống rỗng!

Đem đầu ong ong ngừng lại, lúc này Bạch Mộc mới hô: “Học trưởng mau giúp một tay, cơ thể của tôi bị dính rồi!” Quay đầu tìm kiếm thân ảnh của Tôn Nhất, không ngờ phát hiện hắn ở phía đối diện, một bộ dáng vẻ thản nhiên xem náo nhiệt, cùng với nụ cười xấu xa tới cực điểm!

Trong lòng Bạch Mộc phát cáu, kêu to: “Học trưởng! Anh còn sững sờ ở đó làm gì? Mau tới đây hỗ trợ!”

Bỗng nhiên, đầu được một bàn tay ôm lấy, là Tôn Nhất hỗ trợ.

Thật không biết người này đang làm cái gì, hắn vậy mà giơ chân ra, dùng sức giẫm lên mông Bạch Mộc, rồi lại gắng sức nắm đầu cậu kéo.

Đầu cùng cổ bị lôi kéo đến dài ra, Bạch Mộc cố gắng mở miệng, nghĩ muốn nói cho học trưởng, P cậu bị hắn đạp phải, như vậy căn bản không còn cách nào lôi cậu ra. Thế nhưng, cái cổ bị kéo dài ra, nên không thể phát ra được âm thanh nào, xuyên thấu qua cuống họng và khoang miệng nhỏ dài chỉ phát ra âm thanh như tiếng huýt còi kéo dài: “Tê!”

“A! Dính thật là chặt!” Tôn Nhất cố ý trêu đùa cậu, cố ý dùng vẻ mặt mờ mịt nói: “Không có biện pháp, cậu vẫn là tự mình giải quyết đi!” Hai tay nhẹ buông.

Ba! Ý thức Bạch Mộc tựa như một dây thun bắn trở về vậy!

Lần này, toàn bộ ngũ quan Bạch Mộc cũng dính lại, chặt chẽ dán trên cửa, với lực đạo của mình cậu hoàn toàn vô pháp lần nữa rút ra.

“Ngô….. Ngô….” Bên dưới cơ thể truyền tới tiếng cầu cứu ê a!


Tôn Nhất đem lỗ tai dựng thẳng, dán ở trên cửa, âm thanh xuyên qua cánh cửa, lắng nghe Bạch Mộc kêu cứu. Vẫn là diện mạo kia: “Sao hả? Ngươi nói cái gì?”

” Ngô…. Ngô…”

“Ân?” Làm ra vẻ suy nghĩ, chỉ chốc lát, Tôn Nhất làm như nhớ ra cái gì đó: “A! Đúng rồi, cuối tháng này sẽ có cuộc thi, tôi còn phải bù lại môn học!” Tiếp theo,đối “bánh dính” trên cửa nói: “Cơm phải làm ngon một chút!” Cười một cái xấu xa, xoay người rời đi!

Học trưởng! Học trưởng! Không nên bỏ lại tôi!

Bạch Mộc trong lòng hò hét vô số lần, nhưng mà ̣cậu không có cách gì phát ra thanh âm bình thường.

Cứ như vậy vô lực nằm ở trên cửa!

Thật lâu…..

Lâu đến mức, Bạch Mộc đã ngủ thiếp đi!

Nhắc tới cũng kỳ, cậu mặc dù không cách nào nói chuyện, nhưng là thân thể dán dính kia lại bởi vì cậu ngủ say mà phập phồng lên xuống! Quả cầu da phồng lên lớn như vậy, rồi xẹp xuống giống như một tờ giấy mỏng!

Sắc trời từ từ ảm đạm xuống.

Một con mèo nhỏ từ cửa sổ nhảy vào, thấy trên cửa có một quả cầu da xẹp lép, kêu meo meo meo meo, lòng bàn chân nhẹ nhàng hướng về phía trước nhảy lên, móng vuốt bắt được P Bạch Mộc.

“A!” Bạch Mộc đang ngủ say, kinh sợ nhảy cẫng lên, lực đạo quá lớn dẫn đến trong nháy mắt thân thể tách rời cửa phòng bếp, bắn lên trên, dán trên trần nhà! Tốt rồi lần này thì dính lên trần nhà, cậu một hồi vật lộn để thoát khỏi!

Trên đất đôi mắt mèo xanh đen nhìn lên, nhìn chằm chằm Bạch Mộc!

Hắn rất cảm kích con mèo này, bay xuống, cười tít mắt đem nó ôm vào trong ngực, một bên nhẹ nhàng vuốt ve một bên ôn nhu nói: “Ngươi không phải là con mèo đen đêm hôm qua sao? Cũng là học trưởng nuôi đi, thật đáng yêu!”


“Bạch Mộc! Mau quăng con mèo kia đi!” Tôn Nhất từ bên trong đi ra, muốn nhìn một chút Bạch Mộc có hay không thoát khỏi khốn cảnh, nhưng thấy được một màn Bạch Mộc ôm mèo mun, nhất thời khẩn trương quát to một tiếng.

Nhưng mà, đã không còn kịp rồi, phút chốc đồng tử của mèo đen biến thành mặc lục sắc, cơ thể biến hoá lớn gấp mấy lần, miệng to như chậu máu mở ra hướng về phía Bạch Mộc cắn một cái!

“A!” Bạch Mộc chỉ cảm thấy cơ thể phát sinh một hồi đau đớn xé rách khó nhịn, con ngươi nhẹ đảo liền ngất đi! Diễn biến cực nhanh, khiến người khác vô cùng sợ hãi!

“Không ổn! Ba hồn bảy vía Bạch Mộc đã bị ăn một cái!” Tôn Nhất lấy tốc độ nhanh nhất lấy ra bảo vệ phù ném về phía Bạch Mộc, lấy tốc độ nhanh nhất niệm chú: “Chi thần bảo vệ vĩ đại! Xin ngài mang sức mạnh thần thánh ban cho ta, dùng bàn tay bảo hộ mạnh mẽ của người bảo vệ linh hồn Bạch Mộc — — phong ấn bảo vệ! Giải!”

Trong nháy mắt trước mặt phát sinh quang mang màu thất sắc loá mắt, giống như chạm phải điện lưu, “Meoo!” Một tiếng hét thảm, rơi xuống trên mặt đất.

“Miêu yêu, ngừng tay!” Trong con ngươi Tôn Nhất phát ra khí băng hàn, mèo mun vừa thấy sát khí hung bạo này, cơ thể hoàn toàn run lên, nhất thời trở nên ngoan thuận, khôi phục hình dáng xinh xắn ban đầu!

Tôn Nhất thu hồi bùa bảo vệ, mang theo tia sáng chậm rãi biến mất, hai tròng mắt khép chặt, Bạch Mộc phiêu phiêu từ không trung hạ xuống!

Hắn đón lấy cậu, cơ thể vốn nhẹ bỗng bây giờ lại càng nhẹ!

“Miêu yêu, nhìn xem ngươi làm chuyện tốt gì!” Tôn Nhất ánh mắt lạnh thấu xương làm mèo run rẩy một trận, điềm đạm đáng yêu quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích!

Hắn mang cơ thể Bạch Mộc đi tới trong sân, liền vẽ một vòng tròn, bên trong là một đồ án hình tam giác. Ba góc bên trong đặt ba cây nến màu sắc bất đồng, đại biểu cho: Phong, hoả, hắc ám, các vị trí trên vòng tròn bên ngoài tam giác cũng đặt mười cây nến, có bảy cây màu trắng, đại diện bảy phách! Ngoài ra còn ba cây màu đỏ là biểu thị ba hồn, chỉ là có một cây nến màu trắng không cách nào dùng linh lực đốt lên, một phách đó là bị miêu yêu ăn mất!

Bạch Mộc được an trí ở giữa hình tam giác.

Tinh trận hai bên trái phải hình tam giác, còn thiết lập một tinh trận hình ngũ mang (mang: mũi nhọn), trận hình này tương tự, chỉ là trong trận này mũi nhọn hướng năm cây nến, chúng đại biểu thuộc tính: Kim, mộc, thủy, thổ, hoả!

Phía sau, thần khuyển màu trắng ngậm mèo đen đang run rẩy, từ trong nhà đi ra, đem nó để ở giữa tinh trận hình ngũ mang.

Nghi thức bắt đầu.

Tôn Nhất ngồi xếp bằng đối diện hai tinh trận, nhắm mắt dưỡng thần, trong miệng đọc một chú ngữ: “Linh hồn vũ động, được ta triệu hồi từ thuật pháp, ta lấy tư cách tôn sư tôn quý, lấy ngục viêm hoả thiêu huỷ không gian nơi đây, giải phóng linh hồn không thuộc về cánh cổng hắc ám, để hồn phách trước mắt ta được tự do dục hỏa trùng sinh!”

Hô!

Xung quanh mèo đen đột nhiên gió bão bắt đầu xoay vòng, nhất thời năm ngọn lửa ở các cây nến nương theo gió, chúng nó theo tinh trận ngũ mang một đường thẳng tắp, hừng hực thiêu đốt, tiếp theo lại dọc theo độ cong vòng tròn một mực đốt cháy, thẳng đến khi vòng tròn đều bị liệt hỏa thiêu cháy!

Mấy phút sau khi hoả đại bốc cháy, dần dần biến thành diễm hỏa hắc sắc, chỉ nghe mèo đen đột nhiên phát ra tiếng kêu thê lương vang vọng bầu trời đêm: “Meoooo! Ngao! …”

Vào lúc đêm khuya như thế này, càng lộ ra âm trầm dị thường kinh khủng!