Phúc Tinh Giá Đáo

Chương 12

Bữa ăn sáng này cứ qua đi trong bầu không khí kỳ quái. Ăn sáng xong, Lạc Thiên Hựu kéo Phúc Viên Viên trong lòng không yên ra ngoài, lý do là đi tản bộ, thực tế là nói chuyện một chút.

Thời tiết bắt đầu từ từ chuyển nóng, cũng may bên đường có không ít cây lớn che mát, một đám con nít hi hi ha ha chạy ngang qua bọn họ, không ít hàng xóm đều đưa ánh mắt dò xét về phía bọn họ - cặp đôi mới tới.

“Sao thế?” Anh chỉ ra ngoài mua đồ ăn sáng mà thôi, cô đã biến thành bộ dạng này.

Phúc Viên Viên là người không giấu gì được trong lòng, sớm đã vướng mắc chuyện này, lại bị cha mẹ nhảy ra giảng giải một lần, cô quyết định nói ra vấn đề.

Dừng bước lại, cô ngước mắt chằm chằm nhìn anh, “Cha mẹ em cảm thấy chúng ta không thích hợp.” Vốn dĩ là một câu đúng tình hợp lý, vừa đối diện với ánh mắt anh, liền trở nên bực bội.

“Vậy em thấy sao?” Gân xanh bên trán giật giật, Lạc Thiên Hựu cố nén cơn tức giận nổi lên trong lòng. Cô gái nhỏ này lại có thể nói những lời này với anh! Biểu hiện của anh đối với cô còn chưa đủ sao? Lại phải nói những lời làm anh đau lòng như vậy!

“Em không biết…..” Đau lòng khẽ cúi đầu, cô muốn nghe không phải những lời này, cũng không phải giọng điệu giống như trách cứ của anh.

Lạc Thiên Hựu bực mình muốn bỏ tay cô ra, chợt nghe thấy lời nói thì thào như lầm bầm làu bàu của cô.

“Em không biết, anh tiếp cận em…. không phải vì thích em…… là vì em hữu dụng, nhưng mà, bây giờ em chẳng còn tác dụng gì nữa rồi, sau này anh còn ở bên cạnh em sao? Anh rốt cuộc đã từng thích em chưa….. em thực sự không biết………..”

Anh sửng sốt, lòng bàn tay truyền tới cảm giác lạnh lẽo, từ gương mặt nhỏ nhắn rũ xuống của cô rơi xuống một giọt nước mắt trong suốt, vừa vặn rơi vào mu bàn tay anh.

Thở dài một hơi, anh đưa tay kéo cô vào trong lòng. Đồ ngốc này! “Ngốc quá.” Mặc dù vẫn có chút không vui, nhưng lại đau lòng nhiều hơn, anh đưa tay lau nước mắt cho cô, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô.

“Anh mới là đồ ngốc.” Cô đỏ khóe mắt, không cam lòng mắng anh. Lời cô muốn nghe không phải là ngốc quá!


Lạc Thiên Hựu đột nhiên kéo tay cô, xoay người đi về phía nhà họ Phúc. Phúc Viên Viên không biết anh muốn làm gì, chỉ có thể thuận theo ý anh quay về.

Hai người tiến vào phòng khách, cha Phúc, mẹ Phúc còn có Phúc Duyên Duyệt ba người đang chăm chú xem tin tức thời sự, thấy hai người họ vội vã trở về, ba người giật cả mình.

Lạc Thiên Hựu kéo Phúc Viên Viên ngồi xuống ghế, quay đầu nhìn cha Phúc, mẹ Phúc, sắc mặt ngưng trọng nói, “Bác trai, bác gái.”

Cha Phúc nhìn biểu tình con gái có chút không đúng, liền biết con gái sớm đã nói hết với anh, cũng chỉnh lại tư thế ngồi, tắt tivi đi nhìn anh.

“Không phải hiện tại nhưng sẽ là tương lai.” Không đầu không cuối nói một câu này, cả nhà họ Phúc đều nghi hoặc nhìn anh, Lạc Thiên Hựu lại nghiêm mặt trịnh trọng nói, “Cháu là thật lòng muốn ở bên cạnh tiểu Viên, chuyện kết hôn, cháu không phải chưa nghĩ tới, nhưng không phải bây giờ, mà là sau này. Mặc dù cháu không có cách nào bảo đảm sẽ cùng cô ấy đi đến đầu bạc răng long, nhưng cháu có thể chắc chắn, cô ấy là người cháu muốn nắm tay đi đến cuối đời. Mong hai bác yên tâm giao tiểu Viên cho cháu!”

Anh không có cách nào bảo đảm tương lai của mình sẽ thế nào, có thể làm chỉ là hiện tại. Trong lòng anh đã sớm xem tiểu Viên là bạn đời cùng nắm tay nhau đi qua cuộc sống này, anh thừa nhận, bây giờ vẫn chưa phải yêu đến khắc cốt ghi tâm, nhưng anh tin tưởng, thời gian sẽ có thể giúp tình cảm của bọn họ chuyển thành sâu sắc, từ từ sẽ khắc vào xương tủy. Anh tự tin sẽ xem cô là duy nhất, nắm tay cô bước đi trên đường đời, sẽ không buông tay.

Không nói lời đường mật, không thổi phồng nói lời vĩnh viễn, nhưng lời anh nói đã bao quát cô trong toàn bộ kế hoạch sống phía trước. Phúc Viên Viên nghe xong trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào, bàn tay nhỏ nắm chặt bàn tay lớn của anh, nhìn đôi mắt kiên định của anh, vừa muốn khóc vừa muốn cười.

“Ba, mẹ, con muốn cùng Thiên Hựu thử một lần.” Anh đã bước ra một nơi rất xa vẫy gọi cô, cô sao có thể đứng tại chỗ không đuổi theo? Hơn nữa, không thử làm sao biết được sẽ thế nào.

Cha Phúc và mẹ Phúc nhìn nhau, vẫn có chút lưỡng lự không chắc chắn. Lời nói dễ nghe ai chẳng nói được, nhưng nói ra khỏi miệng chưa đủ, còn phải tận tâm làm, cố gắng làm, cậu ta thực sự có thể làm được sao? 

“Ôi giời! Con cháu có phúc của con cháu, hai người các ngươi còn phiền não cái gì?” Ông nội từ lầu hai đi xuống, ông sớm đã trốn ở trên lầu lén nghe rất lâu rồi, nhìn thấy bộ dạng con trai con dâu sợ con gái bị lừa, nhịn không được liền ra mặt khuyên bọn họ.

Vốn dĩ ông cũng rất bài xích tiểu tử này, dù sao Viên Viên cũng là từ sau khi đi theo cậu ta mới gặp nhiều tai hoạ nhỏ này, nhưng nhìn thấy biểu hiện của cậu ta, lại thêm ông lén xem tử vi của hai người, phát hiện bọn họ thực sự là trời sinh một đôi, bây giờ lại nghe thấy anh bày tỏ thái độ như vậy, ông cũng rất khó nếu không ủng hộ tiểu tử này.

“Cha.” Cha Phúc cùng mẹ Phúc tránh ra nhường chỗ cho ông nội Phúc ngồi.

Ông khoát khoát tay, “Muốn gây rối à, hai người bọn nó, Nguyệt lão đã làm mối rồi, chia rẽ không được đâu.” Hai người này sớm đã có hẹn ước trên đá Tam Sinh, dây tơ hồng của Nguyệt lão buộc quá chặt rồi, chặt tới mức không thể gỡ được.

Lạc Thiên Hựu nghe vậy cảm thấy có chút kinh ngạc, dù sao trước đây ông nội Phúc cũng không có sắc mặt tốt nhìn anh. Mặc kệ là nguyên nhân gì, hôm nay có được sự ủng hộ của ông, trong lòng anh cũng thấy cảm kích.

Nếu ông nội Phúc đã nói như vậy, cha Phúc, mẹ Phúc cũng đành phải buông đi sự bất an trong lòng, gật đầu đồng ý.


Có thể có được sự tán thành của người trong nhà, đương nhiên là lời chúc phúc tốt nhất. Phúc Viên Viên vui vẻ cười, Lạc Thiên Hựu cũng vậy. Hai người càng nắm chặt tay nhau hơn nữa, hai trái tim giờ khắc này đã sát lại gần hơn.

Sau khi trở về từ miền Nam, Lạc Thiên Hựu lại bắt đầu bận rộn tập trung vào công việc. Bởi vì nhiều nguyên nhân, không ít công vụ tích tụ đợt trước đều chưa được xử lý, dưới bộ mặt hắc ám kiên định của Tề Yến, anh đành phải tạm thời không bầu bạn với Phúc Viên Viên, ở lại công ty tăng ca đẩy nhanh tốc độ.

Trải qua trận giải trừ kia, căn phòng của Lạc Thiên Hựu đã được sửa sang gọn gàng, lần này không còn bài trí trắng đen mà còn thêm vào những màu sắc ấm áp mà Phúc Viên Viên thích. Nếu anh tăng ca, cô cũng ngoan ngoãn đợi ở nhà dọn dẹp đồ đạc.

Mở điện thoại lên, chính là hình nền hai người đang ôm nhau cười, Phúc Viên Viên cười ngọt ngào, nhắn tin cho anh, hỏi anh khi nào có thể về nhà.

Không đến một phút sau, anh nhắn tin trả lời, nói anh đang trên đường về, sắp tới rồi. Cô chớp chớp mắt, đầu ngón tay ấn nhẹ, mở ra một ứng dụng. Đây là một phần mềm điện thoại, sau khi đăng nhập, có thể nhìn thấy đối phương đang ở đâu, na ná như chương trình định vị GPS.

Trên bản đồ, cô có thể nhìn thấy chấm nhỏ của Lạc Thiên Hựu càng lúc càng gần đến bên mình, không khỏi cười khanh khách đứng dậy, đứng ở cửa lớn chờ.

Đợi một lúc sau, cô liền nghe thấy ngoài cửa truyến đến tiếng mở khóa, cô tiến về phía trước một bước mở cửa.

“Hoan nghênh trở về!” Cười hì hì nhảy bổ về trước, ôm chặt đối phương.

Đối phương động đậy, nhưng không hề ôm lại cô, mũi Phúc Viên Viên ngửi thấy cũng không phải hương vị mát lạnh quen thuộc bình thường, không khỏi giật mình, ngây ngốc ngẩng đầu lên.

Cô nhìn thấy một gương mặt giống Lạc Thiên Hựu tới tám chín phần, nhưng không phải Lạc Thiên Hựu, hơn nữa đối phương còn để tóc dài, cả mặt xấu hổ nhìn cô.

“Ôm đủ chưa?” Lạc Thiên Hựu bước chậm một bước, vừa vào liền nhìn thấy tiểu Viên của mình ôm em trai Lạc Thiên Kỳ không buông, nghiến răng, đưa tay kéo bạn gái còn đang ngây ngốc vào trong lòng.

Lần này đến lượt Phúc Viên Viên xấu hổ, “Á, không phải em cố ý đâu.”  Cô vốn dĩ muốn cho anh một sự ngạc nhiên, nào biết lại thành cô làm anh giật mình.

Nhìn thấy biểu tình của cô, Lạc Thiên Hựu trong lòng vốn đang âm u mờ mịt, anh buồn cười béo béo mặt cô, “Giới thiệu với em, đây là em trai anh, Lạc Thiên Kỳ.”

“À, xin chào.” Cô đỏ mặt đưa tay ra. Haiz, thật là mất mặt mà, cô mới rồi lại ôm nhầm người.


Lạc Thiên Kỳ cười cười, bởi vì để tóc dài, nụ cười so với Lạc Thiên Hựu còn có cảm giác quyến rũ hơn nhiều, khiến Phúc Viên Viên nhìn đờ đẫn cả mắt.

Nhìn thấy chị dâu tương lai vô tư biểu hiện như vậy, làm Lạc Thiên Kỳ nén cười đến đau cả bụng, còn cố ý chớp chớp mắt với cô, bày ra bộ dạng khôi ngô phong tình vạn chủng khác nữa.

“Wa—cũng may cậu là con trai.” Phúc Viên Viên thật tình mà nói. Nếu cậu là con gái, chắc chắn ở đâu cũng rước lấy phiền toái lên người, dù sao thì bên cạnh mỹ nữ không thể thiếu ruồi bọ vây quanh.

Hai anh em nhìn nhau một cái, đồng thời cất tiếng cười to.

Lạc Thiên Hựu kéo cô vào trong phòng. “Thiên Kỳ đến thăm anh, sau đợt này sẽ trở về Mỹ.”

Lạc Thiên Kỳ là theo mệnh lệnh người nhà họ Lạc, tới gặp vị phúc tinh cứu anh trai, thêm nữa chắc là chị dâu tương lai. “Mấy ngày tới quấy rầy rồi, hi vọng chị dâu đừng để bụng.”

Một tiếng chị dâu này làm Phúc Viên Viên đỏ bừng mặt, có chút cuống quít khoát tay, “Không để bụng đâu, nơi này vốn dĩ là nhà cậu, à…. hai người ngồi đi, tôi đi pha trà.” 

Càng nói càng ngại ngùng, nơi này vốn dĩ là nhà anh, mà cô lại ở nhà bọn họ….. thật không có cách nào giải thích. Phúc Viên Viên chạy trối chết, hai anh em nhà họ Lạc thấy thế cười cười, ngồi trên ghế nói chuyện phiếm.

Một lúc lâu sau, Phúc Viên Viên đợi cho mặt hết đỏ, mới bưng trà đi ra, “Uống trà đi.”

Lạc Thiên Kỳ nhìn ra cô không được tự nhiên, lên tiếng chào anh trai một câu, liền quay về phòng nghỉ ngơi.

“Em trai của anh đẹp quá nha.” Cô vốn tưởng rằng Lạc Thiên Hựu đã đẹp lắm rồi, không ngờ Lạc Thiên Kỳ để tóc dài còn đẹp hơn nữa.

“Đừng nói trước mặt nó.” Lạc Thiên Hựu nhíu nhíu mày. Thiên Kỳ để tóc dài cũng không phải tự nguyện, bề ngoài trở nên nữ tính như vậy cũng không phải điều cậu muốn.

“Đúng rồi, tiểu Viên, ngày mai không phải em muốn quay về nhà cũ sao?” Lạc Thiên Hựu hỏi.

“À, à, ngày mai công ty dọn nhà sẽ đi qua đó với em, không phải anh phải đi làm sao?” Đống đồ cô bên nhà cũ nhất định phải xử lý, bằng không mấy món đồ đó lâu ngày không sử dụng sẽ hư mất.

“Vừa hay Thiên Kỳ tới, để Thiên Kỳ quay về với em nhé.” Công ty anh đang bận, dự án hợp tác đã bước vào quỹ đạo, ngày mai anh phải đến nhà máy xem xem hệ thống trang bị được lắp đặt thế nào.


Phúc Viên Viên do dự một hồi, “Không cần phải làm phiền cậu ấy chứ?”

“Không được, anh không yên tâm để em quay về một mình.” Vụ án giết người bị vướng mắc ở đâu đó, vẫn chưa phá án, anh không muốn đem cô ra đánh cuộc.

“Được rồi.” Biết anh đang băn khoăn điều gì, Phúc Viên Viên cũng không muốn làm anh lo lắng, gật đầu đồng ý.

Sáng sớm hôm sau, chờ Lạc Thiên Hựu đi làm rồi, Lạc Thiên Kỳ cùng Phúc Viên Viên trở về nhà.

Ngoại hình Lạc Thiên Kỳ rất đẹp, so với Lạc Thiên Hựu lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm túc vô cùng tương phản, trên mặt cậu lúc nào cũng hiện ý cười, cười khanh khách rất có thiện cảm. Phúc Viên Viên vừa ngồi lên xe, chẳng đến hai ba phút sau tất cả mọi chuyện đều bị cậu lừa moi ra hết.

Tài xế tiểu Vương ngồi phía trước lái xe, mắt nhìn mũi, mũi hướng tim, hết thảy nghe được bên tai đều theo gió trôi đi hết! Anh tuyệt đối không nghe thấy cậu chủ làm sao lừa được cô Phúc nói ra hết thảy mọi chuyện cô với Tổng giám đốc quen biết nhau thế nào, anh tuyệt đối không nghe thấy Tổng giám đốc cam đoan trước mặt người nhà họ Phúc như thế nào, cái gì anh cũng không nghe thấy. 

Công nhân của công ty chuyển nhà đã đến trước, đợi Phúc Viên Viên bọn họ đến xong, mở cửa để công nhân đi dọn đồ. Mấy người công nhân cũng không biết có biết chuyện phát sinh ở tòa nhà này hay không, đều im lặng, rất nhanh chóng đem thùng giấy và đồ đạc trong nhà chuyển ra hết.

Lạc Thiên Kỳ đứng ở bên cạnh nhìn, lúc nào cũng nói chuyện với Phúc Viên Viên cho đỡ chán, thỉnh thoảng mới giúp một chút.

“A, cô Phúc?” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Phúc Viên Viên theo tiếng nhìn ra, là chú Trần sống ở lầu trên.

“Chào chú.” Cô gật đầu cất tiếng chào hỏi.

Chú Trần mặc một bộ quần áo đơn giản, xem ra mới quay về, chuẩn bị lên lầu. “Cô Phúc hôm nay tới chuyển đồ đạc đi à?”

“Đúng ạ, muốn chuyển sang chỗ khác. Hôm nay chú Trần không phải đi làm sao?” Phúc Viên Viên có chút khó chịu, hôm nay cũng không phải ngày nghỉ, sao ông có thể ở nhà?

Chú Trần bước xuống mới chú ý tới bên cạnh cô còn có một đại mỹ nhân đang đứng, có chút xấu hổ ngại ngùng gãi gãi đầu, “Ừm, hôm nay vừa hay được xếp lịch nghỉ. Vị này là?”

“Đây là…. em trai của bạn trai cháu, hôm nay đi cùng cháu quay về dọn dẹp nhà.” Phúc Viên Viên có chút bất an trong lòng.

“Đúng rồi, hôm trước có người đến đưa thư, cô không có ở đây nên không ai nhận.” Chú Trần lên tiếng nhắc nhở.


Cô dọn nhà đi vẫn chưa thay đổi địa chỉ, cũng không biết là ai gửi đến. Phúc Viên Viên nhìn hòm thư, cũng không nhìn thấy thông báo đến bưu điện nhận thư, vậy phải làm thế nào?

Chú Trần nhìn thấy cô lộ vẻ khó xử, chủ động mở miệng, “Hay là vậy đi, lần sau nếu không có ai nhận thư, người đưa thư chắc sẽ dán thông báo, hay là cô đưa số điện thoại cho tôi, đợi có thông báo rồi, tôi lại gọi cô đến lấy?” Ông tốt bụng đề nghị.

Phúc Viên Viên ngừng một lúc, cô không có thói quen đưa số điện thoại cho người lạ, nhưng nghĩ đối phương có lòng tốt muốn giúp đỡ, cũng không để ý nhiều. Lạc Thiên Kỳ trái lại muốn ngăn cản, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của chị dâu, nhếch miệng lại bỏ đi ý nghĩ đó, dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ.

“Vậy tôi đi trước nhé, bye bye.” Lấy xong số điện thoại, chú Trần rất thức thời sờ sờ mũi rồi bỏ đi.