Phúc Khí Thần Bộ

Chương 11: Kết Thúc

Ta rốt cuộc cũng giải quyết được nỗi bất bình của huynh đệ Lục Phiến môn.

Bọn họ mang hầu bao của ta đi tiêu xài trác tán đến khi xẹp lép thì thôi.

Hơn nữa ta và Cao Phi Phàm cũng không chia tay, có hắn bảo bọc, mẫu thân ta cũng yên tâm, nói rằng bất luận là cái mũ “danh bộ”, “thần bộ” ta đội trên đầu có nặng đến đâu, chỉ cần Cao Phi Phàm ở bên ta đều có thể đảm đương hết thảy.

Phụ thân cũng nghĩ như vậy.

Vì dẫu sao ta cũng không phạm vào tội danh đại nghịch dối lừa quân vương, phụ mẫu thậm chí khoan dung độ lựa cho ta và Cao Phi Phàm ở lại trong hậu viện để cả nhà quây quần ấm áp.


Lúc này ta mới biết được xuất thân của Cao Phi Phàm hóa ra lại bi thảm như vậy, hắn mang trên vai thảm án diệt môn nên cố gắng nỗ lực để trở thành một bộ khoái của Lục Phiến môn, ban đầu là vì muốn tìm ra hung thủ sát hại gia đình mình, nhưng sau đó bản thân dần dần trở nên ham thích công việc này.

Bất quá nói thật, một người thân cô thế cô như hắn mà có thể đạt được những thành tựu như ngày nay quả thực đáng khâm phục.

Lại nghĩ hắn từ nhỏ đã lang bạt khắp nơi, càng không có bất cứ ai có thể tin cậy ở bên chăm sóc…ta thật không kìm nổi đau lòng.

Nhưng…ta vẫn còn một điều tò mò, hắn rốt cuộc vì sao lại yêu ta?

Hắn đã nói gì với Du Tương Quân trong ngày gió tuyết đó?

Vì thế, ta đợi ngày nào tâm tình hắn vui vẻ hỏi hết những điều khiến ta băn khoăn.

“Ngươi muốn biết chuyện này hả?” hắn biếng nhác hỏi

“Trên cơ bản có hai nguyên nhân. Ta đã nói cho tên luyến đệ phát cuồng kia rằng, người ta có thể yêu phải là người hết lòng sùng bái ta, coi ta như thần linh, cho dù không thể hoàn toàn tin vào ta nhưng cũng bằng lòng tin vào sự sắp đặt của ta. Còn đệ đệ của Du Tương Quân là người thông minh, lại vô cùng tự chủ. Ta không thể khiến hắn hoàn toàn tin tưởng ta mà trên thực tế kẻ thông minh chẳng bao giờ toàn tâm toàn ý trao tâm mình vào tay người khác…còn ngươi khác hẳn với Tương Tuyền, ngươi làm được điều đó.”

Có lẽ bởi ấu thơ chìm trong đau khổ nên yêu cầu với thê tử của hắn mới khắt khe như vậy. Ta không khỏi cảm khái một hồi về những điều hắn thổ lộ nhưng…một lúc sau liền bừng tỉnh đại ngộ…hắn nói vậy giống như có ý rằng: “Bởi vì ngươi là đồ ngốc!”


“Bởi vì biết ta ngốc nên ngươi bắt nạt ta! Ngay trước mặt mọi người mắng ta là đồ ngốc, ta nói cho ngươi biết dù là thằng ngốc thì cũng có chí khí đó!”

Ta đối với việc hắn trước mặt huynh đệ đồng nghiệp thúc ép khiến ta công nhận mình là ngốc tử vẫn còn canh cánh trong lòng, nhớ lại hôm đó ta phập phồng rối loạn suốt một ngày, thật thảm hết mức, cái giây phút hẹn ước thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền chết tiệt kia ta chẳng thèm trải nghiệm lại lần hai đâu.

Ta bĩu môi, nhất quyết phải giáo huấn tên chết tiệt này một chút, vậy là ta cử động thật mạnh, cố ý bứt mình ra khỏi vòng tay hắn, cuộn lại trong chăn giống như một con cọp đang thu mình không cho phép hắn được chạm vào người.

Lần đầu tiên thấy ta dám phản kháng, ánh mắt người nào đó bất chợt sáng lóe. Sau đó liền cùng ta hiện đang quấn chăn phòng thủ tranh đấu suốt bốn canh giờ.

“Bởi vì ta tức giận a! Không được bắt nạt ngươi một chút sao? Ngươi chẳng có chút bản lĩnh, cùng lắm chỉ là may mắn hơn người thôi, vì cái gì mà đòi nhận chức quan cao hơn cả ta? Ngươi bảo ta sao không thể tố giác ngươi?”

Sau, hắn một lần nữa vận động trên giường thật thỏa mãn rồi thản nhiên xỉa xỉa răng [như hắn đã khẳng định đó không phải là xương sườn của ta mà là thịt tiểu dương chắc thịt mọng nước] đồng thời nói ra nguyên cớ ngày đó.


Bất quá, ta cũng không còn khí lực so đo với hắn.

Ở bên Cao Phi Phàm, là phúc hay là họa?

Đành mượn lời của một học giả uyên thâm để trả lời: “Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là chỗ dựa của họa.”

Họa phúc vốn là hai mặt song song mà cũng lại giống nhau, cùng tồn tại thành một thể hợp nhất, ta ngốc nghếch để phô bày sự thông minh của hắn, ta rộng lượng làm nền cho bản tính cao ngạo của Cao Phi Phàm, bổ sung cho nhau, dung nạp lẫn nhau, mãi mãi tương giao gắn bó.

 -Hoàn-