Phúc Hắc Tổng Tài, Đừng Ăn Ta

Chương 122: Là ngoài ý muốn sao?

San San nói không ra lời, không thể tin những gì mình nghe được! Cô hai mươi năm nay đều là cô nhi, đột nhiên một người phụ nữ, nói rằng mình là mẹ cô, lại đột nhiên xuất hiện một bản di thư nói cô có thể kế thừa một nửa sản nghiệp của Nghiêm thị.

Điều này…… Rất hoang đường.

Tương Tố Tâm nhìn cô nói:” Con gái, ta biết những năm gần đây con nhất định chịu không ít khổ sở, nhưng con biết không, lúc ấy ta may mắn còn sống, cũng đi tìm con nhiều năm, ta rất đau khổ, không hơn gì con.”

Lòng San San, rung động……

“…… Sau đó ta nhìn thấy trên báo có tên của con, nói con cùng một người đàn ông có tiền có thế kết hôn, vì thế ta ngàn dặm xa xôi tới đây. Ta lại nhớ tới nơi này, nhìn thấy người tài xế năm đó, cũng chính là cha nuôi của con, ta mới biết được, người đàn ông phát rồ kia, cư nhiên ngay cả cháu ruột của mình cũng không tha, ta không thể nhịn nữa, nhất định phải nói ra chân tướng mọi việc! San San, con là Con gái của Nghiêm Thế Bình, là em gái của Nghiêm Dĩ Chính! Năm đó cậu ấy vì tìm kiếm mẹ con chúng ta, mới bị chú mình sát hại……”

San San trong đầu ong ong, hết thảy đều quá đột nhiên, cô thật giống như thoáng có mẹ, có cha, lại có anh trai, nhưng cha và anh trai cũng đã chết.

Đầu đau quá……

” Đằng Hải……” Cô thấp giọng gọi, mồ hôi từ trên trán đổ xuống.

Luật Hạo Thiên nhìn, mặt mũi trắng bệch, giận dữ hét:” Đừng nói nữa! Cô ấy chịu không nổi!”

Tương Tố Tâm cũng kinh ngạc, ngơ ngác nhìn San San:” San nhi, con làm sao vậy?”

” Cô ấy đang mang thai, căn bản chịu không nổi kích thích như vậy!” Luật Hạo Thiên cắn răng, ôm lấy San San, hướng ra phía ngoài mà chạy.

” San San, kiên nhẫn một chút, rất nhanh chúng ta sẽ đến bệnh viện.” Vội vã lên xe, Luật Hạo Thiên gắt gao nắm lấy tay San San, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

” Em…… Đau quá……” San San suy yếu nói:” Vì sao…… Cha em, chính là chính là cậu của Thanh Du? Còn có anh trai em…… Mẹ em, làm sao có thể là tình nhân của người khác…… Em không cần, em không muốn……”

” Được, không muốn thì không muốn, chúng ta không cần……” Luật Hạo Thiên gắt gao ôm cô, kiên cố trong ngực lạnh run:” Chúng ta cái gì cũng không cần, đứa nhỏ cũng không cần, chỉ cần em khỏe mạnh, chúng ta cái gì đều không cần……”

” Không…… Đứa nhỏ, đứa nhỏ không thể……”

Cô gian nan nói, bỗng nhiên tay chân lạnh như băng ngất xỉu.

” San San! San San!” Luật Hạo Thiên kêu vài tiếng, không thấy phản ứng, cảm thấy một mảnh lạnh lẽo.

Đây là lần đầu tiên anh hoảng sợ như vậy, hoàn toàn không giống với ngày thường bình tĩnh, liền ngay cả lúc anh cứu Thanh Du, thời điểm mạng treo lơ lửng, cũng không hoảng sợ như vậy.

” Luật tiên sinh, anh đừng rất sốt ruột, phu nhân cô ấy sẽ không có việc gì.” Phía trước lái xe Dương Đình trấn an nói.

” Cậu câm miệng cho tôi!” Luật Hạo Thiên cau mày, trong mắt một đoàn tối tăm:” Hôm nay làm sao có thể phát sinh nhiều chuyện như vậy? Mà trước đó tôi cũng không phát hiện? Cảm giác như vậy rất kém cỏi, giống như bị người khác tính kế……”

Dương Đình tiếp tục lái xe:” Luật tiên sinh anh suy nghĩ nhiều quá, hôm nay chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi.”

” Ngoài ý muốn? Tôi không tin là ngoài ý muốn!” Đúng vậy, anh cũng không tin rằng đó là ngoài ý muốn, bởi vì anh cảm giác được có người gây nên. Cho nên một khi bị người khác” Ngoài ý muốn”, anh hội cảm rất khó chịu, cực kì khó chịu!

————————————–

Đi vào bệnh viện, trải qua một phen cứu giúp, San San rốt cục thoát khỏi nguy hiểm, trong bụng đứa nhỏ cũng kỳ tích không có gì tổn thương.

Câu đầu tiên cô lên tiếng khi tỉnh lại chính là:” Đứa nhỏ còn không?”

Luật Hạo Thiên liền cầm tay cô nói:” Còn, em yên tâm.”

Trầm mặc trong chốc lát, tay cô nhẹ nhàng vuốt ve mặt tiều tụy của anh, hơn nữa còn xuất hiện râu chưa cạo:” Đằng Hải…… Anh có mệt hay không.”

” Anh không sao.”

” Em ngủ được bao lâu rồi?”

” Không lâu.”

” Nói bậy, em cảm giác mình ngủ rất lâu.” Cô vô lực nói:” Em giống như nằm mơ, mơ thấy mẹ em tới tìm em, nguyên lai em có cha mẹ, nhưng cha và anh trai đều đã chết……”

” Đừng nói nữa, San San……” Luật Hạo Thiên yết hầu khàn khàn, nhẹ nhàng ôm lấy thân mình cô.

” Những điều này đều là sự thật, đúng không? Không phải mơ, là thật……” San San hai mắt trào ra nước mắt,” Em vẫn luôn mong có được cha mẹ, có một gia đình đầy đủ, nhưng vì sao, đến một ngày, điều đó thật sự xuất hiện, em lại không cảm giác có được hạnh phúc?”

” San San, đừng nghĩ nhiều.” Anh nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô:” Em hiện tại thân thể chưa khỏe, cần nghỉ ngơi cho tốt, ngoan, mau ngủ đi!”

Anh dỗ cô, giống như dỗ một đứa trẻ, chờ cho cô ngủ, anh mở cửa ra, cha nuôi San San cùng Tương Tố Tâm đang chờ ở bên ngoài.

Anh nghiêm mặt nói:” Các người tới làm gì? San San cô ấy hiện tại rất yếu, các người tốt nhất không nên quấy rầy cô ấy!”

Tiết Đài Ân giận dữ nói:” Luật tiên sinh, mẹ San San bị bệnh nan y, sống không được lâu, cậu chẳng lẽ không để cho mẹ con họ gặp nhau sao?”

” hai người cũng đã gặp nhau, cũng làm cho San San bị bệnh, còn muốn như thế nào nữa?”

Tương Tố Tâm khóc nói:” Đều là ta không tốt, ta không nên nói nhiều lời quá khích như vậy, là ta dọa nó……”

” Khóc cũng cũng vô ích, San San hiện tại đã đỡ hơn nhiều, tôi sẽ không cho bà quấy rầy cuộc sống của cô ấy.”

” Luật Hạo Thiên!” Tiết Đài Ân bỗng nhiên nói:” Cậu đã cam đoan với tôi sẽ đem lại hạnh phúc cho nó, tôi đều có thể không so đo những việc trước đây, không so đo thân thế của cậu, vì sao cậu sẽ không thể để cho hai mẹ con họ gặp lại?”