Phúc Hắc Tổng Tài, Đừng Ăn Ta

Chương 114: Bà xã thật tốt bụng

” Tôi muốn cậu phải trả giá cho những gì mình làm!”

Luật Hạo Thiên trầm giọng nói, tiến lên từng bước, một cước đạp vào ngực Giang Hằng Vũ:” Tôi không thích các người ở chung với nhau, từ lúc ở trường học, tôi đã muốn cậu biến mất. Tôi vốn định tha cho cậu, muốn trách thì trách cậu vì sao lại trở về!”

Giày của anh ở trên ngực hắn mà dày vò, hắn thống khổ, trên trán từng giọt mồ hồi rơi xuống.

Anh vẻ mặt hèn mọn:” Bằng hữu? Tôi cũng không tin trên đời này còn từ này nữa! Nhưng cô ấy lại tin, không có biện pháp, tôi vẫn không thể giết cậu, bởi vì tôi giết cậu, cô ấy nhất định sẽ đau lòng, cô ấy nói, cậu là bằng hữu tốt nhất.”

Trầm ngâm một lát, anh hướng ra phía ngoài hô:” Mau gọi bác sĩ đến, chữa trị cho cậu ta!”

” Tôi không cần anh cứu!” Giang Hằng Vũ vùng vẫy nói:” Tôi không cần người như anh thương hại……”

” Cậu cho rằng tôi thương hại cậu?” Luật Hạo Thiên cười nói:” Nói cho cậu, cậu trong mắt tôi chỉ là một con kiến, tôi muốn giết thì giết, muốn lưu lại thì lưu lại! Cậu có cốt khí kia, hay là chờ cậu xuống đó rồi nói sau!”

Anh nói xong hừ một tiếng xoay người đi ra ngoài, một lát sau, bác sĩ đến đây, ba chân bốn cẳng chữa trị cho hắn……

————————

” San San, để cho anh nghe tiếng của đứa bé.”

Luật Hạo Thiên cùng San San ngồi trên sô pha, ăn hoa quả, xem tivi, Luật Hạo Thiên bỗng nhiên đưa ra yêu cầu vô lý.

San San liếc mắt:” Em chính mình còn chưa nghe được, vậy thì sao anh nghe được!”

” Cũng đã hơn ba tháng rồi, như thế nào lại không nghe được, cho anh nghe một chút đi, xin đấy, bà xã.”

San San bị anh chọc cười,” Được rồi, tùy anh vậy!”

Luật Hạo Thiên vươn tay, chạm lên bụng bằng phẳng của cô sờ tới sờ lui.

” Rất ngứa……” Cô cười khanh khách đẩy tay anh:” Đừng nháo!”

Anh kinh ngạc, không chuyển mắt nhìn chằm chằm bụng của cô:” Nơi này bằng phẳng như vậy, căn bản nhìn không ra bên trong có đứa nhỏ, bà xã, em thật sự mang thai sao?”

” Vô nghĩa!” Cô liếc mắt, cho dù y học kiểm tra sai lầm, nhưng cũng dã tới ba tháng, còn có thể sai sao?

” Thật thần kì……” Anh lại đưa tay sờ lên, cô muốn lấy tay anh ra, lại nghe anh nói:” Đừng nhúc nhích! Anh cảm giác được!”

” Thật vậy chăng?” Cô cũng rất hưng phấn, cũng đưa tay sờ. Anh lại cười nói:” Lừa em đấy, anh cái gì cũng chưa nghe.”

” Đáng ghét!” Cô cầm lấy gối đánh anh, anh đưa tay tiếp được:” Được rồi anh lại nghe một chút.”

Anh dựa vào trên đùi cô, đem lỗ tai đặt lên bụng cô, tóc anh mềm mại lamg cho cô hơi nhột, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu của anh, cô cười dạt dào.

Nếu không phải chuyện của Giang Hằng Vũ còn chưa giải quyết, cô thật sự muốn cùng anh rời khỏi, cuộc sống vô tư chỉ có hai người.

—————————–

Anh đột nhiên hỏi:” San San, nếu đứa nhỏ được sinh ra, em sẽ yêu thương đứa nhỏ mà không thương anh?”

Cô sửng sốt, cười nói:” Làm sao có thể, hai người đều là người em yêu nhất.”

” San San, em không biết là em rất tốt bụng sao?”

” Cái này sao gọi là tốt bụng? Em yêu chồng và con của mình chẳng lẽ sai sao?”

” vậy anh em nhà họ Giang cùng an hem nhà họ Lâm thì sao?”

” Bọn họ đều là bằng hữu!”

” Anh không thích em đối với ai cũng tốt như vậy, anh chỉ hy vọng em đối tốt với một mình anh thôi.”

” Đằng Hải, anh là đàn ông, ý nghĩ phải thoáng một chút.” Tay cô nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của anh:” Em biết, em và anh đều là cô nhi, từ nhỏ không nhận được tình thương, nhưng cũng không vĩnh viễn bị cô độc.”

” Chúng ta không có quyền lựa chọn thân thế, nhưng chúng ta có quyền lợi lựa chọn cuộc sống sau này như thế nào, Đằng Hải, tin em, chỉ cần anh nghĩ thoáng một chút, anh cũng sẽ có rất nhiều bằng hữu, thế giới của anh cũng sẽ tràn ngập tình yêu, anh sẽ không bị cô độc……”

Cô sâu kín nói xong, cảm giác được trên đùi mình dần dần ướt đẫm một mảnh, đó là…… nước mắt của anh sao?

” San San, nếu chúng ta chưa từng tách ra, thì tốt biết bao.”

” Đằng Hải……”

” Anh rất tệ phải không, em không thích anh phải không?”

” Làm sao có thể? Bất luận anh là dạng người như thế nào, tình cảm của em đối với anh cũng không thay đổi.”

” Nếu anh là người xấu?”

“…… Em đây cũng tốt, thử đi yêu một người xấu.” Cô cắn răng nói, nhớ tới ngày trước anh vẫn là Luật Hạo Thiên, anh khi dễ cô, lăng nhục cô, nhưng cô lại vẫn không chịu thua kém yêu anh.

Có lẽ anh chính là mục tiêu của cô, bất kể đi tới chỗ nào, bất kể tách ra bao lâu, cô thủy chung trốn không thoát vận mệnh ban cho cô người đàn ông này……

Mỗi một ngày qua đi, Giang Hằng Vũ vẫn không tìm được.

Đối với chuyện Giang Hằng Vũ mất tích, lão gia trong lòng vẫn có thắc mắc, cho nên vẫn không dám đem quyền lực giao cho Giang Trục Thủy.

Vì thế tập đoàn Lâm thị chia thanh xục diện, một bên Lâm tường và một bên là Giang Trục Thủy.

Lâm thị bị mất hai phần cổ phần, cho nên tám phần còn lại lão gia tử không thể không nắm chặt trong tay, cứ như vậy, công ty lâm vào một mảnh khốn cảnh.

Giữa lúc khốn cảnh như vậy, hắn quyết định, để cho Luật Hạo Thiên trở về.

Tuy rằng Luật Hạo Thiên mất trí nhớ, nhưng năng lực của nó vẫn còn. Hơn nữa để cho nó trở lại công ty, cũng có thể cùng Giang Trục Thủy kiếm chế lẫn nhau, như vậy hắn cũng an tâm phần nào.

Vì thế hắn đến nhà tranh (*), đi xin Luật Hạo Thiên trở về. ( ý nói căn nhà đơn xơ của hai anh chị)

San San đương nhiên không muốn, bởi vì ở cô nhìn lại, Luật Hạo Thiên tiếp xúc nhiều như vậy, có khả năng sẽ khôi phục trí nhớ.

Nhưng lão gia tử lớn tuổi như vậy đứng trước mặt cô đau khổ cầu xin, cô đành phải đồng ý.

Trước ngày đi làm, cô thay anh thắt caravat, giống như một bà vợ nhỏ dặn dò:” Anh về sau đi làm cho tốt, trừ công việc, những việc khác không cần lo.”