Phúc Hắc Tổng Tài, Đừng Ăn Ta

Chương 102: Ác mộng

San San nghe lão gia tử nói, cúi đầu nhíu mày im lặng suy nghĩ hồi lâu, nghiến răng nói: “ Tôi không có khả năng thay anh ấy quyết định, vẫn là ngài hỏi sự quyết đinh của anh ấy.”

Nói xong cô đứng lên, quay mặt đi.

Lão gia tử đem ánh mắt chuyển sang Luật Hạo Thiên, Luật Hạo Thiên lại giống như một đứa bé, đưa tay nắm lấy vạt áo trước của San San.

“Anh nghe lời em…”

San San rất khó xử, đích thân lão gia tử yêu cầu cô không thể cố chấp, nhưng mà cô không muốn anh sẽ quay trở lại con đường cũ.

Lúc này Hàm Nhã bất thình lình xông từ trên gác xuống chạy đến kéo tay cô:“ Chị, chị để cho anh ấy đi nha! Chị xem người này rất cấp bách! Chị không thể nhẫn tâm cho nhà người ta không có hy vọng như vậy sao?”

San San cau mày nói: “ Em như thế nào lại lén nghe mọi người nói chuyện? Ở đây không có chuyện của em, nhanh đi đi!”

Hàm Nhã thè lưỡi, đi lên lầu, trước khi đi lên vẫn còn hô lớn: “ Chú, chú đừng có gấp, chị của tôi rất tốt bụng, chị ấy sẽ không thờ ơ mặc kệ hay bỏ mặc người khác đâu!”

San San đem dép lê cởi ra, bộ dáng muốn hướng cô ném đến, cô vội vàng nhanh như chớp chạy vào trong phòng.

Sắc mặt bình tĩnh, San San trầm mặc hồi lâu, rốt cục nói: “ Được rồi, ngài nói chuyện phải giữ lời, hai ngày thì hai ngày, nhưng ngài phải bảo đảm anh ấy bình yên vô sự.”

“Ta cam đoan!”

Thế là ngay sau đó, Luật Hạo Thiên đi theo lão gia tử, lúc gần đi quay đầu nhìn San San.

San San trong lòng cảm thấy đau, cảm giác cái nhìn như thể một đứa bé để người khác bắt đi, nức nở nói: “ Đằng Hải, bất cứ việc gì đều phải cẩn thận, biết không?”

Anh gật gật đầu , theo lão gia tử đi ra ngoài!

San San nhìn theo xe họ rời xa, trong lòng có cảm giác mất mát. Mấy ngày nay, bọn họ đều cùng một chỗ, chưa từng có chuyện rời xa nhau mười hai tiếng đồng hồ.

Lần này thoáng cái phải xa nhau đén hai mươi bốn tiếng đồng hồ, cô bỗng nhiên thấy hoảng sợ.

Cô sợ hãi, sợ lại mất đi anh ấy……

—————–

Luật Hạo Thiên ngồi ở bên trong xe lão gia tử, chẳng nói câu nào, chỉ nhìn ra ngoài tròi mưa.

Trong xe an tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể gây ra tiếng động…

Sau một hồi lâu, lão gia tử mở miệng nói: “ Luât Hạo Thiên, cậu đừng giả bộ nữa, cậu không mất trí nhớ có đúng hay không?”

“ Này, ngài nói cái gì? Tôi không hiểu!” Anh cười cười, tiếp tục nhìn ra ngoài trời mưa.

Lão gia tử ánh mắt như có thần sáng ngời mà theo dõi anh, giống như muốn xem anh biểu hiện ra ngoài, thế nhưng sắc mặt anh vẫn yên lặng như vậy, khiến lão ta không có tìm ra được một sơ hở nào.

“ Ta mặc kệ cậu mất trí nhớ là thật hay là giả. Ta hy vọng cậu có thể thành thật, như thế này, mấy vị đường chủ kia, cậu cái gì cũng không cần nói, chỉ nói đem tất cả mọi quyền lực đều giao về cho ta là được.

Luật Hạo Thiên yêu mị cười: “ Đã biết .”

Đêm khuya trong khu căn hộ cao cấp Lâm gia.

Lâm Tư Tư mặc áo ngủ xuống lầu, thấy Giang Trục Thủy ngồi ở phòng đọc sách đang xem tài liệu.

“ Trục Thủy, anh như thế nào còn không chiu ngủ? Cũng gần nửa đêm rồi.”

“ A, em ngủ đi, anh còn có chuyện chưa hoàn tất.”

Tư Tư đi tới bên cạnh anh ngồi xuống: “Thế nào? Công ty nhiều việc như vậy sao?”

“ Đúng vậy, anh hiện tại đã là luật sư của công ty, vừa giúp cha em để ý đến công ty!”

“ Như vậy anh chỉ cần từ bỏ luật sư, chuyên tâm giúp ba em quản lý công ty là được”

“ Như vậy sao được,!” Anh cười nói: “ Anh không thể vứt bỏ khát vọng của chính mình được!”

“ Em xem anh vẫn còn lo lắng giúp San San kiện lên tòa án đúng không?” Tư Tư quyệt miệng nói.

Anh sửng sốt, nghiêm mặt nói: “ Vụ án của cha của San San đã kết thúc, hiện tại cảnh sát điều tra vụ án năm đó cùng Nghiêm gia có mối quan hệ, không có liên quan tới San San.”

“ Anh xem anh kìa, nói đến San San thì anh trở nên nghiêm túc, có phải hay không anh đói với San San còn chưa mất hết hy vọng?”

“ Anh cũng biết cô ấy không phải của anh, tình yêu không thể miễn cưỡng.”

Tư Tư không nói, đi pha cà phê mang đến cho anh.

“ Anh cũng đừng thức trễ quá… chúng ta mới cưới nhau hai ngày, mặc dù là danh nghĩa nhưng vẫn là một đôi vợ chồng, em cũng xem anh như chồng mình, em không muốn anh vì chuyện của Lâm gia mà ngã bệnh.”

Cô nói xong, thở dài một hơi, xoay người lên lầu.

Nằm trong chăn, nước mắt thấm ướt hết cả gối.

Cô thực sự đã kết hôn sao? Nhưng mà chú rể lại là người khác?

Đêm tân hôn, cô một mình trong phòng, chú rể lại ở một gian phòng khác. Cô hiểu bọn họ tổ chức đam cưới chỉ là một kế hoãn binh, nhưng mà bọn họ đã đăng ký, ở trước mặt nhiều người nói to lên những lời thề nguyền hẹn ước, lẽ nào anh thực sự giống như Liễu Hạ Huệ, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn? Chẳng lẽ anh thực sự tính toán sống với nhau một năm sau đó ly dị sao?

Cô từng lưu luyến si mê một người đàn ông, nhưng mà hiện tại người đó đã mất trí nhớ, tất cả đều quên đi hết thảy, cô mệt mỏi, rất muốn tìm một bến bờ bình yên, nhưng nó giống như một việc hết sức ghê gớm, ngay cả một bến bờ bình yên cô cũng không thể dựa vào….

Mơ mơ màng màng ngủ, cái việc ghê gớm ấy thật lâu không xuất hiện, trong quá khứ hình ảnh người đàn ông mang một bộ mặt nạ hình con bướm cứ ẩn hiện trong giấc mơ của cô.

Giương nanh múa vuốt từng chút , từng chút hướng gần đến cô

“ Không, đừng qua đây, đừng qua đây, anh cút đi, người đâu tới cứu tôi…!”

Tiếng la hét vang lên trong không trung, khiến cô bật ngồi dậy, thấy Trục Thủy ngồi ở đầu giường nhìn cô lo lắng…

“ Chỉ là ác mộng không sao đâu,.” Anh cầm khăn mặt lau những giọt mồ hôi trên mặt cô.

Đôi tay cô lạnh cóng gắt gao cầm tay anh: “ Trục Thủy, em rất sợ, rất sợ… em sợ, ác ma kia vừa quay về tìm em , làm sao bây giờ?”

Giang Trục Thủy nhẹ nhàng ôm cô: “ Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em. Nếu những chuyện như vậy khiến em bị quấy rối, không bằng nói ra, anh là chồng em, có điều gì không thể nói với anh chứ?”

Lâm Tư Tư nhìn nét ôn nhu trong mắt anh, một hồi lâu, cô vừa khóc nói: “ Được rồi, em nói, chuyện gì cũng nói với anh.”