Phù Vân Hoa

Chương 66: Phiên ngoại 9: Cha và các con

Ta gọi là Tố Tiểu Bảo, bề ngoài cao ráo xinh trai, thừa hưởng di truyền từ mẫu thân mà được xưng tụng “tiên giới đệ nhất mỹ nam”. Sống trên đời này, ta có 3 điều bất mãn.

Thứ nhất, ta chỉ sinh ra sau đại ca 1 canh giờ mà lại trở thành kẻ thấp cổ bé miệng, luôn bị hắn đàn áp từ nhỏ tới lớn! Đại ca gọi là Tố Đại Bảo, mặt mũi giống y hệt ta nhưng bởi vì quanh năm cơ hàm cứng ngắc nên cả khuôn mặt giống một cục sắt lạnh tanh. Ta thì thích cười, đem dung nhan tỏa nắng bốn phương, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở. Chính vì vậy ta dễ dàng cuỗm mất vị trí số 1 trong tiên giới.

Điều bất mãn thứ 2, đó là cái tên Tố Tiểu Bảo. Vừa nghe đã có thể hình dung mức độ lười của mẫu thân, đặt tên cho con mà cũng không chịu động não. Chữ “Bảo” này là mượn tên của phụ thân quá cố. Bởi vì sinh sau, ta bị dính thêm chữ “Tiểu”, cả đời ngóc đầu không lên! Bằng hữu của ta đông đảo, ai ai cũng có danh xưng hiển hách, nào là Đại Hải, Nhất Thiên, Lôi Phong. Aaaaaaaaaaa… ta muốn đổi giấy chứng minh nhân dân!!!

Cũng vì cái tên này mà tuổi thơ của ta để lại bao nhiêu vết thương đau âm ỉ. Ngày sinh thần, Thiền gia gia tặng lễ vật cho hai anh em. Đại Bảo có một cây đại đao to ơi là to, vác lên vai oai phong như chiến thần. Còn ta? Ta nhận được một cây kiếm bé tới không thể bé hơn, đã vậy nó còn mềm oặt, bình thường cắt khoai tây cũng khó. Thiền gia gia giải thích rằng: “Đại Bảo thì tặng bảo bối to, Tiểu Bảo thì có bảo bối nhỏ!” Aaaaaaaaaa… ta muốn đầu thai lại!!!

Điều bất mãn cuối cùng đó chính là “cha dượng” từ trên trời rơi xuống. Không ngờ mẫu thân lại sớm tái giá, hai anh em bọn ta quá bi thương mà bỏ nhà ra đi. Sau nhiều ngày ăn bờ ngủ bụi, chúng ta cảm thấy mình làm vậy thì quá tiện nghi cho “cha dượng” kia rồi. Cùng đại ca bàn bạc kế hoạch tác chiến, chúng ta quyết tâm trở về Hoa Đông, đánh một trận sống mái với hắn! Ta còn nhớ như in ngày hôm đó, bọn ta hùng hổ vác đao vác kiếm đạp phăng cửa nhà, hét to một tiếng: “Kẻ nào là đệ tử của Tố Linh minh tôn thì ra đánh một trận, không chết không về!” Sau khi hét, ta nhìn quanh quẫn trong nhà phát hiện đang là giờ tự học của các đệ tử trong phái. Cả lớp không người quản nhưng vẫn rất trật tự. A, không phải Chế thái sư thúc nói hắn ở chỗ này sao, tại sao tìm mãi không thấy? Hai người chúng ta đang do dự thì một cái bóng nho nhỏ từ trong đám con nít đứng dậy. Hắn là một tiểu hài tử môi hồng răng trắng, mặt búng ra sữa. Chỉ có đôi mắt rất đặt biệt, giống như cơn bão tuyết cuồn cuộn mà nhìn chúng ta. “Ta là Tố Minh Bảo, các ngươi là ai?” Giọng nói trẻ con mà cố gắng uy nghiêm làm chúng ta suýt rơi hai tròng mắt. Tố… Tố… Tố Minh Bảo? Phụ thân? Cha dượng? Không phải chớ!!?? Cây đao Trục Nhật của đại ca rơi xuống đất, người vững như huynh ấy mà còn sốc như vậy đủ hiểu mức độ điêu đứng của chúng ta rồi. Cả lớp tĩnh lặng hai khắc. Ta lấy lại tinh thần quyết tâm lôi tên nhóc con “cha dượng” kia ra sân lớn trước Kì Lâm Viện. Thằng oắt này cũng rất cứng cõi, bị bọn ta xách đi mà vẫn bình tĩnh không khóc nhè. Ném hắn xuống đất, đứng từ trên cao nhìn xuống, tự nhiên ta có cảm giác tội lỗi như mình ỷ lớn hiếp nhỏ. Thằng nhóc bình thản đứng lên, phủi phủi quần áo, ngẩng đầu nhìn bọn ta bằng đôi mắt trong vắt. No no no, không thể mềm lòng, nhất định hắn là trái hồng mềm có độc!

Đại ca vẫn là người kiên quyết hơn hết. “Ngươi! Muốn làm đồ đệ của Tố Linh minh tôn thì phải vượt qua bọn này. Ta cho phép ngươi chọn, hoặc đánh lẻ hoặc cùng nhau xông lên!” Ta ở bên gật đầu phụ họa. Đúng đúng, nhất định đánh!

Tên nhóc không bị dọa sợ, nó nhìn cây đao khổng lồ của đại ca, nhìn thanh kiếm sắt bén của ta, cuối cùng nói một câu: “Ta chưa đắc đạo, sư phụ chỉ cho dùng kiếm gỗ!”


@#$%*&*+~%#&^8!!!!!!!!!!!!

Thế này có quá đáng lắm không? Lẽ nào bọn ta – hai bán thần lại đi thách đấu với một thằng nhóc linh tinh vài trăm tuổi, thậm chí không có vũ khí??? Ta nuốt cái ực, ái ngại nhìn đại ca, “Làm sao bây giờ?”

Đại ca nghiêm túc nghĩ ngợi, “Vậy thì đợi tới khi hắn đắc đạo, hẹn nhau ở núi Mã, không gặp không về!” Ta liền gật đầu phụ hoa “Đúng, đúng, không gặp không về!”

Tên nhóc kia nhìn bọn ta một cách khinh bỉ, thiệt là muốn mốc mắt của nó ra!

“Hừ, một tên mặt than và một đứa ba phải, ai thèm đánh với các ngươi?”

Núi lửa phun trào!!! Cái thằng oắt con này dám khi dễ hai bán thần cuối cùng của trời đất, chán sống hả? Ta và đại ca rất ăn ý rút vũ khí ra. Có nhìn lầm không? Sao tên nhóc này cười đểu thế? Tự nhiên ta có cảm giác không lành, sau đó quả nhiên…


“ĐẠI BẢO, TIỂU BẢO!!! Hai đứa làm cái gì???”

“Mẫu… mẫu… á!”

Mẫu thân như con gà mái xù hết cả lông, từ bên kia bay tới, Hàn Cực kiếm một đường chém tới tấp! Đại ca méo mặt né tránh, dùng đao để thủ mà không dám công. Ta đứng bên cạnh thấy người gặp nạn thì nhe răng cười, không quên cổ vũ “Đại ca cố lên, đại ca bất bại!!!” Mẫu thân liền quay quắc sang, móng vuốt dài nhéo lấy lỗ tai của ta. “Đồ bất hiếu, tức chết ta mà!!!”

“Aaaaa, đau quá đau quá, nương tha mạng, nương tha mạng aaaa…”

Đại ca thấy tình hình không ổn liền chạy tới khuyên can. Mẫu thân lại giơ vuốt, chính xác tóm được cái mũi cao cao mà huynh ấy rất tự hào. Vậy là chúng ta một người bị nhéo tai kêu oai oái, một người nghiêm túc đứng im chịu véo mũi. Mẹ thật là ác, mê trai quên cốt nhục. Không đúng! Là mê tiểu hài tử quên đại hài tử!

Tên nhóc con kia đứng một bên nheo mắt hồ ly mà nhìn. Ta thật tức chết, muốn một kiếm chém hắn làm đôi, rõ ràng hắn gài bẫy để bọn ta bị mẹ bắt gặp! Thấy ta trợn mắt hăm he, tên nhóc lập tức bỏ bộ mặt đểu, thay vào đó là khuôn mặt hài tử ủy khuất.

“Sư phụ… đệ tử bị bọn họ bắt nạt a!”

Nó lon ton chạy tới ôm chân của nương, khóc ngon lành, chùi mũi vào váy của nương. Nàng đau lòng nhìn tiểu đồ đệ, càng tăng lực bàn tay, ta đau muốn khóc theo, mặt đại ca chảy xuống ba vạch đen~~~

Tương truyền sự kiện ngày hôm đó đã mãi mãi đi vào sử sách của Hoa Đông. Cả nhà chúng ta, mẹ thì đứng giữa véo tai, véo mũi hai đứa con. Cha thì ôm chân mẹ vừa khóc vừa tố cáo. Sau này, cho dù biết được thân phận thật của hắn, biết được huyết thống chúng ta tương thông nhưng huynh đệ ta vẫn luôn đối nghịch với cha, mười lần gặp sẽ có tám lần đánh nhau. Ai bảo người xảo quyệt như vậy, hại bọn ta thê thảm như vậy… Một nhà chúng ta nhìn bề ngoài có vẻ rất bất hòa, thường xuyên bạo lực gia đình, ta cùng đại ca đứng chung chiến tuyến, quyết tâm “âm dương cách biệt” với phụ thân. Ta cứ tưởng mình rất ghét ông nhưng mà tới một ngày, ta đột nhiên nhận ra trên đời này sao có thể đổi, vận có thể dời nhưng người cha dù kiếp trước hay kiếp sau cũng luôn thương con của mình, bởi vì chúng nó do người phụ nữ cha yêu nhất sinh ra!