Phù Vân Hoa

Chương 39: Mảnh Thần thức cuối cùng

Tố Linh có một giấc mơ. Nàng biết đến thế giới trong vòng tay một người
phụ nữ gọi là “mẹ”. Bên cạnh mẹ thường có một nam nhân gọi là “cha”.
Thật không may duyên hội ngộ giữa nàng với cha mẹ rất ngắn ngủi. Họ đã
đem nàng đến thế giới này trong số kiếp thần tiên. Nàng là tiên, cha mẹ
là người phàm mắt thịt, dù có tình có ân cũng mãi mãi không thể dung một chỗ.

Mười tuổi, cuộc đời thật sự bắt đầu.

Trái tim tuổi trẻ của nàng đã trưởng thành với hình bóng duy nhất một người. Từ nay, người là cha, là anh, là thầy, là thân nhân, cũng là một điểm
tựa cho ngày và đêm xoay chuyển. Người là mối tình đầu, một thứ yêu
thương xen lẫn lòng biết ơn, lòng hiếu thuận và sự e ấp ngại ngùng của
thiếu nữ mới lớn. Hai trăm năm sống cùng sư phụ là khoảng thời gian đẹp
nhất, ý nghĩa nhất và đáng nhớ nhất trong cuộc đời này. Chẳng biết sẽ
sống qua mấy tiên kiếp, sẽ biến mất cùng cát bụi vào ngày nào,… Tố Linh
mãi mãi giữ trong con tim một góc nhỏ mang tên Phong Trạch.

Lúc này đây, thứ ánh sáng thần thánh và hủy diệt tỏa dần, bao phủ cả gương
mặt rồi thân thể nàng. Tố Linh chỉ có một điều muốn nói

“Sư phụ, Linh nhi xin lỗi, nếu có kiếp sau, Linh nhi sẽ thành tâm tu hành để tiếp tục làm tiên!”

Nói nàng buông xuôi là nói dối, nói nàng không luyến tiếc cuộc sống cũng là nói dối. Tố Linh chỉ mới bốn trăm năm tu vi, một kiếp tiên như vậy phải chăng quá ngắn ngủi?

Tố Linh nhắm mắt, màu váy tím bị hòa vào ánh sáng Thiên Quang… Tựa như sự
tan biến trong rực rỡ, tắm trong thứ ánh sáng đẹp đẽ mang hương vị chết
chóc…

Tố Linh dành khắc cuối cùng trong đời để nghĩ về Bảo nhi. Nàng tin rằng
kiếp trước mình đã nợ hắn rất nhiều, kiếp này trả xong mối nợ cũ lại

tiếp tục nợ nần Phong Trạch. Cuộc đời phải chăng chính là nợ rồi trả,
trả rồi nợ, lẫn quẫn như thế trong luân hồi?

Bảo nhi chỉ ở bên nàng không tới một trăm năm nhưng lại là người nàng gần
gũi nhất, thân quen nhất, cũng là yêu thương nhất. Sư phụ cho nàng hơn
hai trăm năm yên bình nhưng thật ra giữa họ luôn có một bức tường vô
hình gọi là “đạo sư đồ”. Thích đấy, yêu đấy nhưng không dám tới gần,
càng không dám tùy tiện biểu lộ… Có lẽ với nàng, Phong Trạch phù hợp trở thành thần tượng hơn là người yêu.

Còn Tố Minh Bảo, hắn đã nhìn nàng bằng cặp mắt trong veo của hài tử một
tuổi, cặp mắt ngây thơ của hài tử năm tuổi, cặp mắt thông minh của cậu
bé bảy tuổi, cặp mắt chân thành của đứa trẻ mười hai, cặp mắt khác lạ
của thanh niên mười tám, rồi cặp mắt ngập trong dục vọng của nam nhân
trưởng thành. Tình yêu như nảy nở từ hạt mầm, đâm chồi lá, mọc dài rễ,
vươn thẳng cành. Nàng vốn chỉ nghĩ dùng Bảo nhi chọc giận tiên môn nhưng đến lúc nhìn ra ái tình trần trụi trong ánh mắt ấy, Tố Linh có áy náy,
có xấu hổ nhưng đặc biệt có sự rung động. Nàng đã nghĩ đôi mắt hắn đẹp
hơn tất cả vì sao, dùng năm dài tháng rộng mà trở nên hữu thần như thế,
chân thật như thế, ấm áp như thế…

Trong những đêm dài giá lạnh, Tố Linh đã học quen với cảm giác có vòng tay ôm ấp, có nụ hôn khẽ khàng, có sự gần gũi tự nhiên như cá dưới nước, như
mây trên trời…

Nàng biết cái này mới gọi là YÊU.

Không có nơm nớp lo sợ, không có tự ti trốn tránh, không có tôn sùng kính nể… không có thứ hào quang chói sáng đến mức không thể chạm vào giống Phong Trạch. Bảo nhi chỉ là một người bạn đồng hành chia sẻ đơn côi, sẵn sàng để nàng đánh, nàng mắng. Thân thuộc tựa da thịt, quấn quít như hơi thở
và mê say như giọt rượu thơm…

Nàng không hối hận vì đã bế đứa trẻ ra khỏi chiếc giỏ tre năm đó, cũng như
không hối hận vì đã đứng cùng vòng sinh tử với hắn bây giờ…


“Minh Bảo, ta không biết đây là nghiệt duyên gì nhưng ta thực sự mong có thể
cùng chàng đồng vu quy tận. Ông trời đã đem chàng đến, ta nhận ân huệ đó và sẽ mãi mãi không buông tay…”

Ý thức cuối cùng của Tố Linh tan biến, nàng chờ đợi Thiên Quang thanh tẩy hết quá khứ và tương lai…

Nhưng rồi mọi việc không giống như dự tính. Tố Linh thấy một loại hào quang
khác tỏa ra từ chính bản thân. Một thứ nguyên khí xa lạ và thanh mát. Nó mỏng manh nhưng rắn chắc, nó tự vệ kiên cường trước uy lực của Thiên
Quang. Tố Linh nghe thấy thời gian và không gian chảy qua người tựa con
sóng lớn. Những âm hưởng cổ xưa huyền bí và mơ hồ. Có tiếng gió thổi
trên đại ngàn, có tiếng cười của vách núi, có tiếng hát của dòng sông…

Tố Linh híp mắt, cố phân biệt những chủng tạp âm để nghe một giọng nói có ý nghĩa

“Bảo Bảo, con sẽ không hiểu nổi ta yêu nàng thế nào…”

“Người đó gọi là phụ thân…”

“Phu quân, chàng đừng cố chấp…”

“Ngọc nhi, Ngọc nhi…”

Âm thanh tan ra như mây khói, chỉ sót lại cái rét căm căm, rét trăm năm, rét vạn năm… cuối cùng thì nơi đâu là điểm dừng?

Tố Linh thấy hoang mang và sợ hãi. Thứ nàng sợ lại là thời gian!

Có ai cứu nàng ra khỏi cơn lạnh này, để hơi ấm sưởi đi linh hồn đông cứng… Trong nổi tuyệt vọng, Tố Linh cảm thấy một bàn tay kéo mạnh cơ thể
mình, lôi nàng ra khỏi quan tài băng và ủ vào một lồng ngực ấm nóng.

- Không sao… không sao…

Nàng nghe giọng nói thầm thì an ủi, thấy một vòng tay ôm chặt thân mình

- Không lạnh nữa… nó không muốn hại nàng, nó đang bảo vệ nàng…

Cái gì hại? Cái gì bảo vệ? Tố Linh quá đổi u mê.

- Rốt cuộc thì nàng quan trọng đến mức nào khiến Thần thức của ta dù ngủ say cũng mãnh liệt che chở như thế?