Phù Thủy, Xin Tỉnh Giấc

Chương 86: Ngày thứ bảy – 01

“Cái gì, ý cậu là sao?” Phương Đại Xuyên đờ mặt, mãi không nhúc nhích, vẫn bất động đứng trước chiếc máy. Lý Tư Niên cúi đầu không nói, tay phải cầm cây bút máy đồng thau, ngòi bút chọc vào hông Phương Đại Xuyên.

“Tại sao trò chơi chưa kết thúc?” Phương Đại Xuyên miễn cưỡng gượng cười, cố gắng viện lý do, “Hay là trên đảo còn ai khác? Là boss hả? Hay là, hay là có người giả chết…”

“Anh Xuyên.” Lý Tư Niên ngắt lời hắn, giọng y rất nhẹ, “Đừng tự huyễn hoặc nữa.”

Phương Đại Xuyên hít sâu một hơi, chống đỡ cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, trước mắt chỉ còn mờ mịt, hắn không thấy rõ gì cả. Hắn muốn nói chuyện, nhưng hít mấy hơi vẫn chưa thể lên tiếng.

“Phim ảnh hay tham khảo một quan niệm vật lý học tên là ‘Entities should not be multiplied unnecessarily’, anh biết không?” Lúc này Lý Tư Niên vẫn còn tâm trạng đùa cợt.

Phương Đại Xuyên khịt mũi, đè thấp giọng, làm bộ hờ hững trả lời y, “Nếu không cần thiết… Đừng tăng thêm thực thể.”

Lý Tư Niên khẽ cười, “Lên kịch bản kết thúc phim không thể tùy tiện nhét thêm một nhân vật không ai biết, cũng không thể lợi dụng các manh mối chưa nói với người xem, nguyên tắc này còn được dịch thành: ‘Thượng Đế thích sự đơn giản’. Cho nên anh Xuyên à, đừng tự huyễn hoặc nữa, trên đảo không có người thứ 14, cũng không có boss thứ hai.”

Phương Đại Xuyên lắc đầu, chăm chú nhìn xuống mũi chân, mặt sàn chỗ đó bị một giọt nước bắn lên. Vết thương nơi bắp đùi hắn vô cùng đau đớn, hắn đau tới giọng cũng run rẩy, “Ai là boss?”

Lý Tư Niên thở dài, “Rốt cuộc chỉ có thể là tôi.”

Luồng nhiệt vừa dấy lên trong mắt Phương Đại Xuyên tức thì lạnh buốt.

“Giải thích cho anh Xuyên một chút nhé, anh quay lại đây, tôi muốn nhìn mặt anh trước đã.” Lý Tư Niên xoay xoay cây bút máy trong tay.


Phương Đại Xuyên cứng còng quay lại, sau chuyện đêm qua, hắn vẫn mềm nhũn cả người, hành động không còn dứt khoát như xưa, hắn cúi đầu, mặc chóp mũi lửng lơ giữa ngực, không hề phản kháng.

Ánh mắt Lý Tư Niên tối sầm.

Hai người không nói gì nữa.

“Còn muốn tôi phải hỏi từng câu à?” Phương Đại Xuyên cười nói. Hắn ngước lên nhìn, ánh mắt vụn vỡ ẩn chứa ngàn vạn cảm xúc.

“Thực ra tôi đã cho các anh đầy đủ manh mối.” Lý Tư Niên đã chuẩn bị cả đêm, nhưng lúc này lại chẳng biết nói từ đâu, “Anh đếm số lượng độc chưa?”

Trừ ống độc phù thủy trong tay hắn thì có bốn người sói, tổng cộng mười sáu ống độc sói.

Lúc Triệu Sơ chết, trên người lão tìm được ba ống, một ống bị Lưu Tân trộm đi, đã dùng để giết Lý Tư Niên. Lưu Tích Tuyền có bốn ống, ba ống được Ngưu Tâm Nghiên để lại cho Dương Tụng, Dương Tụng dùng ba ống đuổi giết Đinh Tư Huy, cuối cùng lãng phí cả ba; một ống để lại cho Đỗ Vĩ, bị Trần Hủy dùng để giết Đinh Tư Huy. Trần Hủy có bốn ống, một ống giết Đỗ Triều Sinh, ba ống vẫn nắm trong tay.

Nếu vậy thì đêm đầu tiên, là ai giết bụng bia?

Phương Đại Xuyên tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Lý Tư Niên mở cuốn sổ da, “Tôi đã từng nói rằng nếu tôi chết, anh nhớ lấy sổ và bút của tôi, sau bìa cuốn sổ là điều tôi muốn nói với anh.” Y vừa nói vừa rút dây bọc cuốn sổ, rút ra một tấm thẻ kẹp trong bìa da.

Tấm thẻ da dê phục cổ, bốn phía vẽ hoa cỏ, ở giữa viết chữ.

Phương Đại Xuyên đã quá quen thuộc với thứ này, từ khi đặt chân đến đây, thứ này thường xuyên xuất hiện trước mắt hắn, khơi gợi ham muốn, thúc đẩy tư thù, tham lam, ích kỷ, dấy lên bao nhiêu thảm cảnh.

Ngón tay Lý Tư Niên lẳng lặng đưa tấm thẻ bài thực sự của y ra ánh sáng.

Trên thẻ viết hai chữ – “Sói trắng”.

“Độc sói của cậu đâu?” Phương Đại Xuyên nghe thấy mình hỏi, thứ âm thanh này rất kỳ quặc, khác hẳn chất giọng thường ngày của hắn.

Lý Tư Niên ném cuốn sổ và thẻ bài trong tay, vặn bút máy. Ống mực trong bút máy không chứa mực, mà chứa một chất lỏng trong suốt, sóng sánh, lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời.

Thì ra là vậy.

Chẳng trách khi soát phòng không ai tìm thấy thuốc độc của Lý Tư Niên, độc sói của y vẫn để lộ liễu trên bàn, đường hoàng trước mặt mọi người ra ra vào vào.

“Ba ống còn lại đều ở đây phải không?” Phương Đại Xuyên cười cười.

“Không phải ba ống. Hai đêm sói trắng mới được giết một người, tôi chỉ có một nửa số lượng độc, tôi chỉ có hai ống.” Lý Tư Niên đáp.

“Một ống dùng để giết bụng bia.” Phương Đại Xuyên sáng tỏ.

“Đúng.”

Phương Đại Xuyên ngước lên, ánh mắt sắc lạnh, “Thẻ tiên tri cũng là của bụng bia.”

“Đúng.” Lý Tư Niên thú nhận, không chút e dè.

Phương Đại Xuyên nghe thấy tiếng một sợi dây đứt đoạn trong lòng mình.

Có lẽ không cần hỏi tiếp nữa, tất cả những điểm kỳ quặc đều đã có giải thích hợp lý. Thẻ dân làng trong xác bụng bia chắc chắn cũng là trò quỷ của Lý Tư Niên.

“Trên người bà Tống có thẻ dân làng, tôi chôn bà ta thì tiện tay cầm đi, nhét vào xác bụng bia. Tôi muốn nhắc nhở các anh, lúc đào hố, tất cả không hẹn mà cùng chôn cất bụng bia.” Ánh mắt Lý Tư Niên khẩn thiết, “Đỗ Vĩ phát hiện, đêm đó cậu ta đến tìm tôi, hỏi tôi có soi người thật không, tôi đoán xác bụng bia là cậu ta chuyển đi. Cậu ta đã lên tầng ba, trông thấy chiếc két sắt, Dương Tụng để lộ chìa khóa trước mặt mọi người rồi đến tìm tôi, cậu ta đoán chúng tôi sẽ giao dịch, bèn bố trí hiện trường trên tầng ba trước, mục đích là để cho tôi hay, cậu ta đã biết màn kịch của tôi.”

Chẳng trách đêm đó trông thấy xác bụng bia, Lý Tư Niên cười nhạt mà rằng, là nhắm vào tôi. Phương Đại Xuyên cười thảm. Hắn lại sực nhớ ra, lúc trông thấy xác bụng bia, sắc mặt Lý Tư Niên hình như hơi tái, nghĩ đến người chính mình tự tay giết chết ngồi ngay sau cửa, dù là một người tính toán như thần, vững vàng không dao động như Lý Tư Niên, e rằng phút chốc cũng phải bàng hoàng.

Hắn nhớ hôm đó trên bờ biển, hắn suy đoán boss là một phụ nữ “sinh hoạt cầu kỳ, trang hoàng hoa lệ, rất biết thưởng thức rượu, cực kỳ am hiểu nghệ thuật, không hút thuốc lá”, giờ nhớ lại, trừ giới tính sai lệch ra thì tất cả đặc điểm đều là của Lý Tư Niên.

Phương Đại Xuyên cẩn thận ngẫm lại, giống như đọc một cuốn sách mà tất cả độc giả đều biết trước kết cục, cái tên đã tiết lộ nội dung ngay từ đầu, duy chỉ có mình hắn, bản thân chìm trong đó, lại không nhận biết được gì. Tới lúc biết được cái kết mới lật lại xem, dần dần ngẫm ra từng câu từng chữ đều là ám chỉ.

Lý Tư Niên chưa bao giờ soi người trước mặt hắn.


Lý Tư Niên nói, “Đừng tin bất cứ ai, nhất là tôi.”

Lý Tư Niên đóng mở nắp bút máy.

Lý Tư Niên trúng độc sói, tựa vào vai hắn, khẽ cười bảo, “Thôi.”

Lý Tư Niên thái dương ướt mồ hôi, vai trái đầm đìa máu, nói rằng, “Đêm cuối này cho anh vậy.”

Trước mắt Phương Đại Xuyên mờ mịt. Xin các người đừng mắng tôi ngu xuẩn, hắn nghĩ, các người không ở trong cuộc, không cảm được nỗi đau này.

“Cho nên.” Phương Đại Xuyên nghẹn lời, “Ngay từ ban đầu, cậu đã lừa tôi.”

Lý Tư Niên vẫn mỉm cười, không hề thanh minh, chỉ đáp, “Đúng.”

“Tôi chính là boss, tôi biết thân phận từng người, tôi đùa bỡn các người trong lòng bàn tay! Tôi giết người đầu tiên, mở màn đêm diễn. Tôi từng bước đẩy các người vào đường cùng, anh đã cảm nhận nỗi tuyệt vọng hay chưa? Trước khi chết, tất cả bọn họ đều tuyệt vọng thế này, giống như cha tôi trước khi chết vậy.”

“Tôi biết các người sợ nhất thứ gì, tôi biết các người tuyệt vọng muốn sống sót, còn tôi muốn các người tuyệt vọng mà chết đi, đem theo ác ý lớn nhất đối với thế giới này, giống như cha tôi khi chìm sâu dưới hang động.”

Không phải! Phương Đại Xuyên gào thét trong lòng, không phải thế!

“Còn bây giờ.” Lý Tư Niên nhoẻn miệng cười, âm thanh khàn khàn, nhưng dịu dàng bất tận, “Anh Xuyên, lấy thuốc độc ra đi, hai chúng ta đường hoàng đánh một trận.”

“Tôi vẫn chưa quyết chiến với anh trận nào nhỉ? Ngoan, lần này tôi không nể anh, anh cũng đừng nể tôi.” Y nói, ngòi bút trong tay lấp lóa phản chiếu ánh sáng ác độc.