Phù Thủy, Xin Tỉnh Giấc

Chương 53: Đêm thứ tư – 04

Trong một căn phòng trên tầng hai biệt thự.

Đứa nhỏ mệt mỏi ngủ trên giường, Ngưu Tâm Nghiên ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng vén chăn sờ thử bàn chân nó, toàn thân đứa nhỏ nóng hầm hập.

Cửa sổ mở toang, gió lùa rối tung mái tóc người mẹ trẻ, Ngưu Tâm Nghiên nhẹ nhàng vuốt tóc, đôi mắt chồng chất tâm sự. Chị ta sờ trán đứa nhỏ, thủ thỉ với nó, “Em cũng là vì anh.”

Chuông cửa vang lên.

Ngưu Tâm Nghiên khẽ chuyển mắt, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn xuống giường, cầm tay nắm cửa, khẽ khàng ấn xuống, không tiếng động nào vâng lên, cánh cửa hé ra một khe rất hẹp.

Bên ngoài, Dương Tụng cầm giá nến, nhẹ giọng nói, “Tôi mang nến cho chị đây.”

“Cảm ơn.” Ngưu Tâm Nghiên cúi đầu, vén tóc sau tai, cẩn thận vươn tay nhận lấy giá nến, “Còn chuyện gì không?”

Dương Tụng trầm ngâm một lát, “Không mời tôi vào à?”

Ánh mắt Ngưu Tâm Nghiên thoáng dao động, “Thằng bé đang ngủ… Không tiện lắm…”

“Vậy hả, thế thôi, không làm phiền nữa.” Dương Tụng vừa nói vừa liếc vào phòng, không thấy người nằm trên giường, chỉ thấy bức tranh sơn dầu treo cạnh cửa, ánh nến leo lét hắt lên hình ảnh ruộng đồng vàng kim phảng phất sự bình thản dị thường. Phía trên đồng ruộng là bầu trời xanh lam, đàn chim đen sải cánh. Cô giật mình, chủ động thay Ngưu Tâm Nghiên khép cửa phòng lại.


Ngưu Tâm Nghiên tiễn bước Dương Tụng, thấp thỏm đặt giá nến lên bàn trang điểm, ngồi xuống chải đầu trong ánh nến mịt mờ. Đồng hồ góc phòng phát ra tiếng vang nhỏ xíu, chị ta quay lại nhìn, đã không còn sớm nữa.

Ngưu Tâm Nghiên thở dài, quay sang nhìn đứa nhỏ say ngủ trên giường, rồi bước đến phía dưới bức tranh, dưới bức tranh là giá treo quần áo, áo khoác của chị ta treo ở đó, chị ta nặng nề khoác áo, quấn chặt quanh thân, mở cửa đi ra ngoài.

Bờ biển.

Mồ mả xếp thành hàng, thi thể không toàn vẹn, hai người khệ nệ lấp lại từng hố cát. Phương Đại Xuyên vừa lấp hố vừa ngẫm lại câu cảm thán kinh điển của danh nhân nào đó: Hôm nay tôi chôn anh, rồi đến ngày định mệnh, ai sẽ chôn tôi đây?

“Thuốc độc của anh còn không?” Lý Tư Niên sực nhớ, quay lại hỏi Phương Đại Xuyên.

Phương Đại Xuyên chùi sạch cát trên tay vào quần, xong xuôi mới lấy ống thuốc trong túi quần ra, xòe tay cho y xem, “Chẳng mang gì khác, mang mỗi cái này.”

Lý Tư Niên gật đầu, “Cất kỹ đi.”

“Hay cậu cũng mang theo cái gì phòng thân đi.” Phương Đại Xuyên cất thuốc độc, nhìn sắc trời đen kịt phía xa, bất an dâng lên từ tâm khảm.

Lý Tư Niên rút cây bút máy trong túi quần, thoăn thoắt như múa dao, ngón cái nhẹ nhàng hất văng nắp bút, ngón trỏ và ngón giữa chạm nhau một cái, nắp bút đồng thau úp vào lòng bàn tay, ngòi bút bằng thép ròng chĩa thẳng vào Phương Đại Xuyên, lóe sáng sắc lạnh dưới ánh trăng mờ ảo, “Tôi tự có cách phòng thân, anh đừng lo.”

“Thế giờ chúng ta làm gì?” Phương Đại Xuyên mù tịt.

Lý Tư Niên thở dài, “Chúng ta vào rừng tìm thẻ đạo cụ trong truyền thuyết xem sao, tôi muốn xem có thẻ bài chuyển phe thật hay không.”

Hai người vừa nói vừa hướng tới sườn núi. Rừng núi ban đêm phủ kín sương mù, không khí nồng nặc mùi lá cây già cỗi và ẩm mốc rêu phong, Phương Đại Xuyên đứng từ lưng chừng núi ngoái lại nhìn, cả căn biệt thự đã tắt đèn, lặng lẽ im lìm trên bãi đá như nấm mồ vĩ đại.

Hai người một trước một sau đi lên núi, bốn phía tối đen, Phương Đại Xuyên gian nan chật vật, đất ngấm nước mưa vừa ẩm vừa dính, hắn phải cố vững bước.

“Thẻ đạo cụ ở đâu nhỉ?” Phương Đại Xuyên vừa tìm vừa hỏi, “Cứ ném bừa ở ven đường à? Hay là đựng trong hộp gì đó?”

Lý Tư Niên lắc đầu, “Không biết, việc này không phải tôi phụ trách, trò chơi cũng không phải tôi thiết kế, quỷ mới biết vì sao có loại thẻ đạo cụ này.”

Hai người đang nói, Lý Tư Niên chợt dừng bước, quay lại bịt miệng Phương Đại Xuyên.

“Ú?!” Phương Đại Xuyên giật mình, không kịp trở tay, bị Lý Tư Niên đẩy tới một thân cây, lưng khẽ đập vào vỏ cây sần sùi.

“Suỵt.” Lý Tư Niên giơ ngón trỏ, lắng tai nghe động tĩnh.

Dưới bóng cây cách đó không xa vọng ra tiếng hai người nói chuyện.

“Một mạng người, nói chết là chết thế sao? Ai theo tôi?” Giọng này là Ngưu Tâm Nghiên, khá gay gắt, khác hẳn hiền dịu ngày thường.

Nửa đêm nửa hôm, sao chị ta ra đây? Hẹn gặp ai?

Phương Đại Xuyên nín thở, bị Lý Tư Niên ấn vào thân cây. Trong bóng đêm, hắn nghe thấy tim Lý Tư Niên dồn dập nảy lên, hiển nhiên cũng đang kìm nén cảm xúc trong lòng.

Giữa khu rừng tĩnh mịch, cảm xúc nào cũng được phóng đại, trở nên dõng dạc vô cùng.

Giọng Đỗ Vĩ có vẻ nôn nóng, “Tôi biết thế chó nào được?! Giờ chị nói cái này với tôi chẳng quá vô nghĩa à? Hồi chuyện đó xảy ra tôi mới nhiêu lớn? Thế quái nào chị lại đi hỏi tôi?!”

“Tôi không tin Lưu Tân chưa từng đề cập với cậu!” Ngưu Tâm Nghiên thậm chí còn hơi điên loạn, “Cái chết của anh Ngưu rốt cuộc là sao?”

Anh Ngưu?! Phương Đại Xuyên thót bụng, quay sang liều mạng nháy mắt với Lý Tư Niên, Lý Tư Niên nhíu mày lắng tai nghe, vô thức nới lỏng bàn tay kìm kẹp Phương Đại Xuyên.

Phương Đại Xuyên lặng lẽ gật đầu, xuyên qua màn sương, chăm chú nhìn sườn mặt Đỗ Vĩ dưới ánh trăng, khuôn mặt cậu ta đeo nụ cười mỉa mai kỳ dị, “Đúng là Lưu Tân từng đề cập với tôi, nhưng chị dám nói thêm câu nữa không? Ngưu Nạp Hàm chết rồi sao? Nếu Ngưu Nạp Hàm chết thật rồi thì Nam Nam kia là ai?”

Đúng lúc đó, tiếng sấm rền vang trên bầu trời, Phương Đại Xuyên giật mình, suýt thì nhảy dựng lên. Bàn tay Lý Tư Niên đặt trên vai hắn cũng run một cái, hai người trao đổi ánh mắt, cùng vã mồ hôi lạnh vì suy đoán trong lòng.

Phương Đại Xuyên nuốt nước miếng, giữa không gian lặng ngắt, âm thanh này cực kỳ nổi bật.

“Ai đó!” Đỗ Vĩ nhạy bén ngoái lại, trừng mắt nhìn về hướng bọn họ.

Hai người liếc nhau, không ai lên tiếng, chỉ nghe thấy hai nhịp tim đồng bộ trong bóng đêm, dồn dập, kịch liệt.

Hình như Ngưu Tâm Nghiên định nói thêm gì đó, nhưng bị Đỗ Vĩ cản lại, cậu ta thò tay vào túi, chẳng biết chuẩn bị cái gì, chầm chậm bước về bên này.

“Ai, đi ra.” Giọng Đỗ Vĩ rất trầm, ánh mắt lạnh lùng sắc lẻm.

Lý Tư Niên nhẹ nhàng buông tay khỏi bả vai Phương Đại Xuyên, bút máy giữa ngón tay lóe sáng, Phương Đại Xuyên siết chặt nắm đấm.

“Là em.” Có bóng người chợt nhoáng lên sau một thân cây khác, âm thanh vang lên quá mức đột ngột, Phương Đại Xuyên giật bắn mình. Hắn quay sang nhìn lén, trông thấy bóng dáng nhỏ xinh đầy đặn bước ra.

Là Trần Hủy.

“Hủy Hủy? Sao em lại ra đây?” Đỗ Vĩ không biến sắc nhét vật trong tay lại vào túi, Trần Hủy không chú ý.

Cô nhìn người phụ nữ bên cạnh bạn trai mình, ngờ vực hỏi, “Muộn thế này rồi, hai người ở bên ngoài làm gì thế?”