Phù Thủy, Xin Tỉnh Giấc

Chương 51: Đêm thứ tư – 02

Được Phương Đại Xuyên chọc cười, cảm xúc của Lý Tư Niên cũng khôi phục ít nhiều, tay y vẫn cầm túi bánh mì sột soạt.

“Anh thích đóng phim à?” Lý Tư Niên ngồi trên bãi đá, hỏi Phương Đại Xuyên.

“Thích.” Phương Đại Xuyên cúi đầu, ngượng nghịu toét miệng cười. Thời buổi công danh lợi lộc, cứ thoải mái trả lời là thích tiền, thích mèo, thích nằm ườn như con cá muối cũng chẳng có gì phải xấu hổ. Nhưng nếu trong cuộc sống có người hỏi bạn, bạn thích việc bạn đang làm không? Nếu bạn phấn chấn bảo thích lắm, bảo đó là ước mơ của tôi, thì trông bạn sẽ vừa ngây thơ vừa trung nhị, chẳng hợp với thế giới này chút nào, đặc biệt là khi công ăn việc làm của bạn vẫn chưa đâu vào đâu.

Tất nhiên nếu trên sân khấu mà có người hỏi thì ai cũng sẽ trăm miệng một lời, “Tôi thích đóng phim, không phải vì tiếng hay vì tiền, mà vì tôi có dã tâm, có khát vọng nghệ thuật.” Nhưng nói thì nói thế thôi, chứ bản thân người nói cũng chẳng tin nổi, tất cả cùng trìu mến nhìn fan hâm mộ hò reo ầm ĩ dưới khán đài, cảm động rơi lệ vì giấc mơ của thần tượng, MC nở nụ cười khích lệ, lễ phép vỗ tay, nhưng khuôn mặt bên dưới lớp son phấn dày cộp lại tràn trề sốt ruột.

Ban đầu Phương Đại Xuyên còn có thể nghiêm túc tâm sự với khán giả về mơ ước của mình, tâm sự rằng hắn rất muốn xây dựng một thế giới chân thực cho người xem, dẫn dắt để họ cảm nhận cái đẹp của tinh thần hiệp nghĩa, phong lưu rút kiếm chống lại bất công. Nhưng về sau hắn phát hiện chẳng ai thật sự quan tâm cả, nên dần dần cũng không nói nữa.

Hắn vẫn nhớ rõ lúc mới vào nghề, nghé non mới sinh, thành khẩn kể lại giấc mộng của mình, được tất cả mọi người vỗ tay đáp lại, nhưng xuống sân khấu lại bị nam chính cùng tổ ác độc mỉa mai, “Thêm kịch gì cho mình thế? Diễn viên hạng ba chuyên đóng thế cảnh đánh võ tép riu, làm sao mà xứng với mơ mộng đó?” Người kia nói vậy.

Phương Đại Xuyên tự nhận mình không phải người yếu đuổi, nhưng bị tiền bối cùng tổ châm chọc công khai như vậy, từ đó tới rất lâu về sau, hắn vẫn phải dằn hết cảm xúc trong lòng xuống, không cho phép chúng trào dâng để thêm hổ thẹn.


Nhưng chẳng biết hôm nay bị sao, có lẽ vì đây là hoang đảo, có lẽ biết Lý Tư Niên sẽ không khinh bỉ mỉa mai mình, cũng có lẽ vì bầu trời tình cờ quang đãng, ánh sao lấp lánh khiến thần chí hắn mơ hồ, cảm quan hắn mông lung, nên hắn chỉ cười mà đáp, thích.

Lý Tư Niên vẫn chăm chú nhìn hắn, lúc này mới phát hiện trên má phải của hắn có lúm đồng tiền, không sâu, nhưng rất tròn, rất đáng yêu. Phương Đại Xuyên dùng lúm đồng tiền này cười nói, “Thích.”

Khi nói chuyện tròn vành rõ chữ, ngữ điệu của hắn rất lạ, kiểu nói của người Bắc nuốt âm và uốn lưỡi rất nhiều, khiến giọng điệu hắn thường mang chút cà lơ phất phơ, nhưng khi hắn hạ giọng, trầm trầm mà trịnh trọng nói tiếng ‘Thích’, Lý Tư Niên chợt thấy tim mình nảy lên.

— Nghe nói âm thanh của một số người có thể cộng hưởng cùng nhịp tim của một vài người khác, dùng âm thanh là có thể khống chế nhịp đập trái tim người kia, chẳng biết Phương Đại Xuyên có nằm trong số đó hay không.

Ngón trỏ phải không bị khống chế của Lý Tư Niên khẽ rung động theo tần suất rất kỳ lạ. Y cúi xuống, giật mình nhìn ngón tay nọ, bản thân y cũng thấy thật kỳ diệu. Trực giác của y luôn rất nhạy bén với nguy hiểm, đôi lúc cảm nhận nguy hiểm từ trong tiềm thức, ý thức y còn chưa phản ứng, thân thể đã kịp dùng phương thức này để nhắc nhở y. Khả năng này rất kỳ dị, nhưng cũng đã cứu mạng y vài lần, mấy người bạn trong đoàn lính đánh thuê từng rất kinh ngạc về khả năng đặc biệt này của y, thậm chí còn láu lỉnh đặt biệt danh cho y, nói Lee có “bàn tay phải của Thượng Đế”.

Mà giờ khắc này, Lý Tư Niên nhìn ngón trỏ phải không ngừng run rẩy, rồi lại nhìn xung quanh bốn phía. Sóng biển, màn mưa vẫn như vậy, y khuếch đại ra-đa cảnh giác trong đầu tới trăm phần trăm, nhưng vẫn không phát hiện bất cứ dấu hiệu nguy hiểm nào. Mà cảm giác thân thể y cũng không giống những lần trước, loại cảm giác này kỳ diệu theo một cách rất khó hình dung, không phải căng thẳng, mà rất êm ái, như thể dưới chân là đầm lầy đang dần lan tỏa, bùn nhão mềm mại từ từ nuốt trọn cơ thể y, nhưng kỳ lạ làm sao, y không muốn vùng vẫy.

“Tôi thích đóng phim lắm, chẳng biết cậu có thế không, nhưng đôi lúc tôi cứ tự nhiên cảm thấy mình rất cô độc. Thỉnh thoảng ở trong phòng tiệc, thình lình nghe MC cất tiếng rất du dương, tôi nâng ly rượu nhìn quanh một lượt nhưng chẳng biết phải nói chuyện với người nào. Nhiều khi rạng sáng ngồi trên sân thượng, nhìn xe cộ rồng rắn phía xa, chẳng biết người ta định đi đâu về đâu, cũng chẳng biết chuyện của người ta là gì. Nhưng đến lúc đóng phim, tôi lại không cô độc nữa. Trong phim có huynh đệ không màng sống chết, có bằng hữu đáng giá ngàn vàng, có vai phản diện liều lĩnh bất chấp, có cả tình yêu sâu nặng thủy chung nữa chứ. Lần nào ngồi trong rạp xem lại phim mình diễn tôi cũng nghĩ, nếu đời tôi gặp được một tình yêu như thế, thì tôi chết cũng cam lòng.” Phương Đại Xuyên khoanh chân nhìn mặt biển phía xa, vài con chim biển băng qua mặt nước, lông cánh rung rung, phát ra những tiếng kêu dài lảnh lảnh.

Hắn hoàn hồn, thoáng ngượng nghịu nhìn Lý Tư Niên, gãi đầu bảo, “Có phải tôi hơi bị ngây thơ quá không?”

Lý Tư Niên nhìn lại hắn, đôi mắt màu màu hổ phách nhàn nhạt lấp lánh dịu dàng, giọng y rất khẽ, như sợ hắn không tin, “Anh nhiệt huyết thật.”

“Nhiệt huyết?” Phương Đại Xuyên dở khóc dở cười trước tính từ miêu tả này, “Thôi thôi, người ngoại quốc như cậu dùng từ, tôi cũng không dám đặt yêu cầu quá cao.”

Lý Tư Niên nhoẻn miệng cười, không phản bác.

Không đùa với anh đâu, y thầm nhủ, chú cún nhỏ này vẫn luôn nhiệt huyết vụng về như thế, đối với thế giới, đối với tình người ấm lạnh.

Nhận thức được điều này, Lý Tư Niên lại chìm sâu xuống đầm lầy khi nãy, chìm nghỉm, không thể ngoi lên.

Hai người bần thần ngồi một lát, gió biển thổi bay nóng ẩm ban ngày, mang về chút mát lành trong trẻo. Chẳng biết gió từ đâu thổi vào, kéo theo mùi hôi rất khó tả.

Sóng biển xa xa càng lúc càng vỗ cao, bọt trắng bốc lên xì xì, chim biển tụ họp càng lúc càng đông, rối rít giành ăn xác cá bị sóng tạt lên từ đáy biển.

Thể xác và tinh thần Lý Tư Niên vẫn đắm chìm trong xúc cảm mềm mại khó gọi tên, hiếm khi thất thần lơi lỏng cảnh giác. Tới lúc bọt sóng đập xuống bên chân hai người, y lơ đễnh nhìn thử, thấy xác cá, nham thạch bám đầy sinh vật biển và đất cát cuộn lên theo từng cơn sóng, y mới giật mình nhận ra, cả sóng và đám chim biển đều rất bất thường.

“Không ổn!” Y hoàn hồn, kéo Phương Đại Xuyên đứng dậy, hai người vội lùi về phía sau.

Một cơn sóng ập tới, toàn bộ mặt biển như cái nồi sôi ùng ục, bọt biển trào ra, nơi hai người vừa đứng tức khắc bị đập nứt thành khe hở. Như Moses xẻ biển, cát đá đổ rào rào xuống biển theo rãnh nứt, xác động vật không tên trào lên. Cả hòn đảo như miếng bánh quy giòn xốp bị đặt trên lò nướng, sắp sửa phát nổ vì sức nóng. Phương Đại Xuyên chỉ biết ngớ người kinh ngạc nhìn biến cố nghiêm trọng diễn ra ngay trước mắt.

“Cảnh báo núi lửa dưới đáy biển…” Sắc mặt Lý Tư Niên trầm trọng, xương hàm căng chặt, “Lão boss kia không nói láo!”


Phương Đại Xuyên giẫm phải một hố cát, bản thân hố cát đã không vững chắc, bị nước biển đập nứt đôi, chân phải của hắn vừa đạp lên đã lún hẳn xuống. Đang định rút chân ra, hắn chợt giật mình — hố cát dưới chân hắn chính là nơi mọi người cùng mai táng bụng bia, chính vì chôn người bên dưới nên cát trong hố không rắn chắc, bởi thế mới dễ dàng nứt ra.

Trong đầu nảy lên giả thuyết kinh khủng, chân phải Phương Đại Xuyên thử đạp xuống đáy hố.

“Lý Tư Niên…” Lý Tư Niên đang mải quan sát tình hình mặt biển, nghe hắn gọi thì quay lại nhìn, chỉ thấy khuôn mặt Phương Đại Xuyên trắng bệch trong bóng đêm, mồ hôi lạnh túa ra bên sườn mặt, uốn lượn chảy xuống cổ áo.

Chuyện gì? Ánh mắt Lý Tư Niên lộ vẻ ngờ vực, theo hắn nhìn xuống dưới.

Dưới chân Phương Đại Xuyên là hố cát lớn bằng thân người, phần lớn cát trong hố đã chảy xuống khe nứt vừa hình thành, lúc này hai bên hố chỉ còn chút đất rắn — trong hố trống trơn, không có gì cả.

Giọng Phương Đại Xuyên trong bóng đêm có vẻ kinh hoảng, âm cuối quẩn quanh trong không khí.

Hắn nói, “Không thấy… Xác bụng bia…”