Phù Thủy, Xin Tỉnh Giấc

Chương 24: Đêm thứ hai – 05

Phương Đại Xuyên cầm biên bản tự viết, khoanh chân ngồi trên giường, nghĩ tới nghĩ lui, không thấy buồn ngủ.

Hắn nghĩ mãi không hiểu lý do tại sao có người làm vậy, cuối cùng thậm chí còn bắt đầu ngờ vực, “Sáng nay mình bỏ cho Triệu Sơ thật không? Hay là chính mình nhớ lộn? Mình vẫn nghi ngờ Đỗ Triều Sinh, tuy cuối cùng Lý Tư Niên bảo mình bỏ cho Triệu Sơ, trong đầu mình cũng cho rằng mình bỏ cho Triệu Sơ, nhưng có khi nào mình bị ám thị tâm lý, thật ra vẫn bỏ cho Đỗ Triều Sinh hay không?”

Phương Đại Xuyên càng nghĩ càng tin, đầu tiên, chắc chắn Đỗ Triều Sinh không tự bỏ phiếu cho mình; Lý Tư Niên luôn tập trung vào Triệu Sơ, không có khả năng bỏ cho Đỗ Triều Sinh; em gái Đinh Tư Huy là dân làng, trong tình huống này cũng không có khả năng dối trá; kế đến là bà Tống và Lưu Tân, bà Tống là một trong những người tường thuật đầu tiên, chẳng cần nói dối, kể cả bà ta nói mình bỏ cho Đỗ Triều Sinh thì mọi người cũng hiểu mà, chẳng có vấn đề gì; Lưu Tân nhìn kiểu gì cũng không giống thằng ngu, giờ mà nói dối thì quá bằng tự nhận mình là sói. Phương Đại Xuyên bứt hết nửa mớ tóc trên trán, xoắn xuýt thiếu điều uống thuốc độc tự sát.

Đau đầu. Hắn túm tóc một lát, nhảy xuống giường, mở cửa len lén chạy ra ngoài. Phòng Lý Tư Niên có rượu, Phương Đại Xuyên định sang xin y một ly uống cho dễ ngủ.

Tầng hai cực kỳ im ắng, không có bất kỳ tiếng động nào. Phương Đại Xuyên nghe rõ tiếng chân mình rảo bước trên hành lang. Hai bên hành lang dán thảm treo tường, Phương Đại Xuyên vẫn không để ý. Kiểu thảm treo tường này Phương Đại Xuyên đã thấy trong mấy đoàn làm phim mạo hiểm. Khung cảnh hầm mộ đều được dựng lên bằng loại vải này. Biến thái thật, Phương Đại Xuyên nghĩ bụng, bất kể là kiến trúc kiểu Tây hay kiểu Trung Quốc thì dán kín hai mặt tường như thế này trông vẫn giống ở trong hầm mộ.

Hai mặt thảm treo tường này hơi kỳ lạ. Ban ngày Phương Đại Xuyên không phát hề thấy lạ, giờ phút này nhờ ánh chớp lấp lóe ngoài cửa sổ, hắn lại phát hiện trên những tấm vải ướt sũng nước mưa này có tranh vẽ. Hắn dí mắt vào nhìn, quan sát tỉ mỉ hai vách tường.

Tường bên trái vẽ tầng mây và Thánh Quang màu vàng, tất cả mọi người mặc đồ trắng, cùng ngước lên nhìn trần nhà mái vòm, vẻ mặt vừa trang trọng, vừa bi thương. Lần đầu tiên Phương Đại Xuyên ngửa cổ lên nhìn trần hành lang, chỗ đó được tu sửa thành hình mái vòm, chạm trổ khung cảnh Quỷ Thần đại chiến.

Thiên thần với đôi cánh trắng muốt trên lưng chiến đấu với Ác quỷ đen kịt.

Thần cầm trong tay vũ khí gì đó, trời tối quá nhìn không ra, hình như là một cây gậy gỗ đầu cắm chiếc búa. Cánh Ác quỷ có màng, tay cầm một thanh quyền trượng. Phía dưới cả hai là một người phụ nữ ngực bự đang đứng, mặc áo trắng, bịt kín mắt, một tay cầm cân tiểu ly, tay kia cầm kiếm, sau lưng mọc cánh dơi màu đen tượng trưng cho ác quỷ.

Hơi kỳ lạ, Phương Đại Xuyên không am hiểu tôn giáo và thần học phương Tây,  không biết những người này đại diện cho cái gì, nhưng trên lý luận thì nữ thần cầm cân tiểu ly thường đại diện cho chính nghĩa, sao lại mọc cánh ác quỷ sau lưng? Công trình điêu khắc này không thể đột nhiên xuất hiện, chắc là vẫn ở trên trần thôi, nhưng trước giờ không ai chú ý tới.

Mặt tường còn lại là tranh vẽ miêu tả địa ngục, lúc này đường nét cũng đã hiện lên, đầu tiên là ngọn lửa, băng tuyết, và chó hai đầu giữ cổng địa ngục. Thế thì bức tranh bên trái đúng là thiên đường rồi, Phương Đại Xuyên nghĩ bụng. Những người trong địa ngục đang trò chuyện gì đó, Phương Đại Xuyên đếm đếm, tổng cộng có 12 người.


Con số này khiến Phương Đại Xuyên hơi khó chịu, hắn lại quay sang nhìn thiên đường bên trái, cũng là 12, từng người đối diện với từng người trong địa ngục, tại vị trí của chó hai đầu, Phương Đại Xuyên cẩn thận tìm kiếm, phát hiện trên mặt đất thiên đường có một con rắn ngậm táo uốn lượn.

Thế này có phải có ẩn ý gì không? Phương Đại Xuyên nghĩ bụng, bỏ đi mình và Lý Tư Niên, lão Trần và người chẳng biết tên bị bắn chết ngay từ đầu, thì trò chơi này chính xác có 12 người lớn và một đứa trẻ. Nếu con rắn bò dưới đất và chó hai đầu đại diện cho đứa trẻ, thì những người còn lại đúng là rất khớp.

Hắn nhẩm lại từng người trong đầu, phát hiện tất cả đều khớp.

Nếu thế thì, hắn ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn hai người giao chiến trên mái vòm, chẳng lẽ hai người kia đại diện cho mình và Lý Tư Niên? Nhưng rõ ràng hắn và Lý Tư Niên ở cùng phe, còn nữ thần kia đại diện cho cái gì? Cho boss âm thầm quan sát tất cả à?

Nghĩ mãi không hiểu. Phương Đại Xuyên chỉ thấy đau đầu thêm.

Cửa sổ tại khúc quanh đóng, tấm rèm ướt một nửa, lặng yên phủ lên cửa sổ. Phương Đại Xuyên nôn nao trong bụng, ngập ngừng một thoáng rồi vén rèm lên. Dưới rèm không có ai, Phương Đại Xuyên mở cửa sổ.

Mưa vẫn chưa ngừng, bão táp cuốn theo mùi tanh ẩm ướt đập vào mặt hắn, tấm rèm ướt sũng phía sau bị gió thổi đập vào tường, phát ra âm thanh kỳ quặc. Phương Đại Xuyên nhìn ra ngoài.

Một bóng trắng lướt qua bãi đá ngầm phía xa xa.

Có người ở ngoài?! Phương Đại Xuyên nổi da gà, mưa lớn như thế, tại sao lại ra ngoài?!

Hắn vội vàng chạy đến góc tường, bấm chuông phòng Lý Tư Niên, chuông ở đây nối liền theo một tuyến dây, đứng ở ngoài bấm không nghe thấy gì, nỗi sợ khổng lồ chẳng biết tên bóp nghẹt trái tim hắn, hắn điên cuồng ấn chuông, muốn kể cho Lý Tư Niên về hai bức tranh kỳ lạ và bóng người vừa nãy.

Nhưng Lý Tư Niên không mở cửa.

Hành lang phía sau thình lình vọng ra một tràng cười.

Phương Đại Xuyên tim đập thình thình, hắn dựa lưng vào cửa phòng Lý Tư Niên, phòng của Lý Tư Niên nằm trong góc, chỉ cần hắn không bước ra thì người phía ngoài không nhìn thấy hắn. Hắn siết chặt nắm đấm, lắng tai nghe, cả hành lang tĩnh mịch chỉ có tiếng tim đập của một mình hắn.

Bình tĩnh, Phương Đại Xuyên ép mình hít sâu, hắn vòng tay ấn chuông phòng Lý Tư Niên thêm một lần. Vẫn không ai mở cửa. Lý Tư Niên là tiên tri, chắc lén ra nhà gỗ bên ngoài soi người rồi. Phương Đại Xuyên suy đoán, thế thì bóng trắng vừa nãy hắn thấy chắc là Lý Tư Niên.

Hành lang lại vọng ra tiếng cười ma quỷ.

“Hi hi hi…”

Như đứa trẻ cướp được viên kẹo và món đồ chơi.

Đứa trẻ? Phương Đại Xuyên nhớ đến thằng nhỏ điên, dè dặt nép mình trong khúc quanh, lén lút nhìn ra.

Quả nhiên là thằng nhỏ đó, nó cầm một cái thùng, tạt nước lên thảm treo tường hai bên, vừa tạt vừa cười khành khạch, tạt một lát thì ngừng, ngửa đầu lên hát, “Ai giết chim cổ đỏ? Chim cổ đỏ chết trên hòn đảo. Chó sói giết chim cổ đỏ, se sẻ vỗ cánh hát lên. Sói dùng nọc độc giết chim cổ đỏ, chết không nhắm mắt đâu.”

Ánh chớp ngoài cửa sổ loe lóe, hành lang lúc sáng lúc tối, đứa nhỏ ma quỷ vừa tạt nước lên vách tường, vừa ngân nga bài đồng dao chết chóc.

Phương Đại Xuyên suýt thì vỡ cả mật, quên cả thở, hắn bám chặt vách tường, dán mặt vào tấm vải lạnh như băng.

“Nam Nam, về đi, nơi này nguy hiểm lắm.” Bên kia hành lang, Ngưu Tâm Nghiên dịu dàng gọi.

Phương Đại Xuyên muốn nổ da đầu.

Đứa nhỏ tức khắc ngưng bặt, quay sang nhìn mẹ. Phương Đại Xuyên hít sâu vài cái, dè dặt thò đầu ra.

Ngưu Tâm Nghiên ngồi xổm trên đất, váy ngủ tơ tằm màu trắng trải rộng. Chị ta ôm đứa nhỏ, khẽ khàng hôn lên miệng nó. Mẹ kiếp! Phương Đại Xuyên giật bắn mình, suýt thì nhào ra. Ngưu Tâm Nghiên nhắm mắt lại, tiếp tục hôn đứa nhỏ, cánh tay siết chặt lấy nó — hoàn toàn không phải vẻ mặt và tư thế của mẹ hôn con!

“Chúng ta vào thôi.” Ngưu Tâm Nghiên hổn hển nhìn đứa nhỏ, yếu ớt nói, “Sợ lắm.”

Đứa nhỏ đổi giọng, thờ ơ sờ sờ sau gáy Ngưu Tâm Nghiên, từ góc của Phương Đại Xuyên không thấy rõ vẻ mặt nó, nhưng vẫn nghe được âm thanh bình tĩnh của nó, nó nói, “Sợ cái gì, sao khờ thế.”

Chuyện sau đó thế nào, Phương Đại Xuyên hoàn toàn không nhớ. Đầu óc hắn trống rỗng phải hơn nửa giờ. Hắn đưa mắt nhìn hai mẹ con quẹt thẻ vào phòng, sau đó cuộn mình dưới đất, dán chặt vào cánh cửa phòng lạnh lẽo của Lý Tư Niên.

Tới khi một đôi chân xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Phương Đại Xuyên ngẩng đầu lên. Lý Tư Niên cả người ướt đẫm, lọn tóc nhỏ nước, nước nhỏ xuống sàn. Y cầm thẻ ID, kinh ngạc nhìn Phương Đại Xuyên, không hiểu sao hắn lại ở đây.

Phương Đại Xuyên chống cửa đứng lên, chân đạp phải vũng nước từ tóc Lý Tư Niên nhỏ xuống, trượt ngã chổng gọng.

Lý Tư Niên vội nâng hắn dậy, “Anh sao thế? Mồ hôi lạnh đầy tay kìa.”

Phương Đại Xuyên vẫn sợ hãi trong lòng, thò đầu ra nhìn thử, hai mẹ con quái đản đã vào phòng, hắn vịn bả vai Lý Tư Niên, cuộn tròn lâu quá, cẳng chân mất hết cảm giác. Không, đâu chỉ có chân, lúc này cả thân thể Phương Đại Xuyên đã chết lặng, chỉ còn trái tim điên cuồng nảy lên trong ngực.

“Mở cửa…” Phương Đại Xuyên cúi đầu phất phất tay, chẳng còn sức giải thích, “Mở cửa nhanh, tôi hết chịu nổi rồi.”


Lý Tư Niên vội quẹt thẻ mở cửa phòng.

Phương Đại Xuyên bưng một ly rượu, quấn chăn ngồi trên giường, ánh mắt hắn mơ màng, bàn tay run lẩy bẩy.

“Tóm lại anh bị sao?” Lý Tư Niên tắm rửa xong, đang cầm khăn lau tóc, bước ra đưa cho Phương Đại Xuyên một gói lương khô.

Phương Đại Xuyên ngửa cổ uống cạn rượu trong ly, run rẩy xé giấy gói lương khô. Hắn không biết kể từ đâu, lượng tin tức tối nay quá lớn.

Cuối cùng hắn quyết định kể lại theo trình tự thời gian, hắn hỏi trước, “Lúc tối tôi mất ngủ nên đi tìm cậu, cậu đi đâu đấy?”

“Đi soi người.” Lý Tư Niên lau xong tóc, mái tóc ẩm ẩm xoăn xoăn, “Nhân lúc mọi người ngủ, tôi phải lén ra ngoài soi, chứ nhỡ bị phát hiện thì tôi lộ mất còn gì.”

Phương Đại Xuyên ăn lương khô, uống rượu, đèn trong phòng rất sáng, cả bóng râm cũng chẳng che đậy được gì, tinh thần hắn dịu đi trông thấy, “Cậu soi ai? Bà Tống à? Bà Tống có phải người sói không?”

Lý Tư Niên lắc đầu, “Bà Tống đã là sói trong thiết lập của tôi, sáng mai cứ bỏ phiếu là được, tôi không cần soi. Tôi soi Đỗ Triều Sinh. Tôi cảm giác tôi đoán nhầm, đêm đầu ông ta hưởng ứng lục soát trước tiên, trên logic, tôi nghĩ ông ta không phải sói, nhưng anh cũng thấy số phiểu hôm nay rồi, chính ông ta không có khả năng bỏ cho mình, tôi, anh và Đinh Tư Huy đã xác định thân phận, còn bà Tống không cần phải nói dối, Lưu Tân không giống loại người ngu xuẩn nói dối trắng trợn như vậy. Tôi nghĩ, hay là Đỗ Triều Sinh còn bí mật gì đó, nên ban đầu tôi mới đoán nhầm.”

“Kết quả thế nào?” Phương Đại Xuyên hỏi.

Lý Tư Niên lắc đầu cười gượng, “Tiếc rằng ngay từ đầu tôi vẫn đoán đúng, ông ta là người tốt.” Y vừa nói vừa tự rót cho mình ly rượu, hỏi, “Anh thì sao? Đêm nay anh sao thế?”

Phương Đại Xuyên nhớ lại chuyện vừa rồi, rùng mình một cái.

Hắn nhảy xuống giường, ném áo thun sạch sẽ cho Lý Tư Niên đang cởi trần, mở cửa ra nói, “Tôi cho cậu xem cái này, đi theo tôi.”