Phù Thủy, Xin Tỉnh Giấc

Chương 13: Ngày thứ hai – 02

Bốn góc tường sảnh “kèn kẹt” mở ra thành khe hở, bốn giá súng tự động nhô ra, nhắm thẳng mọi người trong phòng. Đinh Tư Huy bị súng chĩa vào vai, mất hồn mất vía, ngực Dương Tụng vẫn phập phồng, mặt mũi trắng bệch. Phương Đại Xuyên quay lại nhìn, vội vàng giơ tay che chắn sau lưng cô gái, đứng bên ngoài đám người.

“Mời người chơi lần lượt quét thẻ ID.” Chiếc máy bên tường vẫn đều đều phát ra âm thanh cứng nhắc vô cảm.

Ông chủ Đỗ nhìn quanh một lát, cởi khuy áo sơ mi, bước lên đầu tiên. Lão cầm thẻ ID, quay lại liếc nhìn mọi người, sau đó giơ tấm thẻ trong tay quẹt vào chiếc máy.

“Tích -” một tiếng, thứ giọng đều đều máy móc tiếp tục vang lên, “Nhận diện thân phận thành công, số người còn sống hiện tại: 1.”

Ông chủ Đỗ rút thẻ về, ngồi lại xuống bàn ăn, giương mắt nhìn súng bắn tỉa trong góc, “Đừng manh động, chưa đến lúc dùng súng đâu.”

Đã có người dẫn đầu, những người còn lại cũng dần bình tĩnh, quan sát lẫn nhau. Dương Tụng rút thẻ trong túi, bàn tay run run, nuốt nước miếng, vội vàng nhắm mắt rồi mở mắt, là người thứ hai bước lên nhận diện thân phận.

Lý Tư Niên vẫn chăm chú nhìn màn hình chiếc máy, màn hình biểu hiện số người còn sống, sau mỗi lượt quẹt thẻ, con số đỏ tươi sẽ thay đổi. Mãi tới lúc Phương Đại Xuyên quẹt thẻ xong, con số khẽ nhảy lên, hình ảnh cuối cùng dừng lại ở số 11 máu tươi đầm đìa.

Bốn giá súng bốn góc cùng nhắm vào Lý Tư Niên đứng ngay giữa sảnh.

“Đứng đực ra đó làm gì thế?!” Phương Đại Xuyên thấy vậy thì sốt ruột hô to, “Lại quẹt thẻ nhanh! Cậu không muốn sống nữa à?!”

Lý Tư Niên bước lên quẹt thẻ rồi ngoái lại, cân nhắc nói, “Anh xem, nếu chúng ta chuyển cái xác ra đây để quẹt vân tay và thẻ ID của người chết thì sao nhỉ?”


Phương Đại Xuyên nghe mà ớn lạnh.

“Không được đâu.” Dương Tụng lắc đầu, “Nhìn kỹ nơi chúng ta vừa ấn vân tay đi, không phát sáng, chứng tỏ không dùng thiết bị nhận diện cảm quang mà dùng cảm ứng điện dung. Nguyên lý cảm ứng này thông qua silicon wafer và điện phân dưới da tạo thành điện trường, điện trường bị vân tay biến đổi, căn cứ vào điện tích trên bề mặt vân tay để xác nhận. Vì vậy dùng tay người chết hay chặt tay người sống bị cũng như nhau, rời khỏi cơ thể là tế bào da sẽ chết, không có điện tích lưu động thì không đọc được vân tay.”

Đinh Tư Huy há hốc miệng, sững sờ nhìn cô, “Sao, sao cô biết rõ thế?”

Dương Tụng cười nhạt, “Hồi làm nghiên cứu sinh, môn tự chọn của tôi là kỹ thuật công trình và cơ khí máy móc.”

Ô kê, thì ra là thánh học, Phương Đại Xuyên bị một phen xấu hổ vì bằng cấp và IQ của mình. Hắn là dân thể thao, về sau đỗ vào trường diễn xuất nhờ được cộng điểm thể dục, sinh viên khoa Nghệ thuật tất nhiên chẳng biết gì về khoa học kỹ thuật, chỉ cảm giác khó ơi là khó.

“Cậu không bằng người ta kìa.” Phương Đại Xuyên hơi bị khó tin, quay sang nhìn Lý Tư Niên.

Lý Tư Niên mỉm cười, xoa đầu hắn mấy cái, “Có gì lạ? Tôi đâu phải siêu nhân, không bằng người khác thì có gì lạ?”

“Tôi thấy lạ mà.” Phương Đại Xuyên vuốt lại lông tóc bù rối trên đầu, nhún vai thì thào, “Tôi cứ tưởng cậu là vạn năng cơ.”

Hôm nay hắn không vuốt gel lên tóc, tóc tai sạch sẽ suôn mượt, rủ xuống khóe mắt làm mất sáu phần kiêu ngạo tổng công, tăng thêm mấy phần lanh lợi vô tội. Lý Tư Niên nhịn cả sáng, cuối cùng vẫn tranh thủ cơ hội sờ soạng một phen.

Mềm mượt bất ngờ.

Khác hẳn kiểu đầu cực lực ngụy trang ngang tàng kiệt xuất hôm qua của hắn. Lý Tư Niên lén nở nụ cười.

Mọi người quẹt thẻ xong, lại lục tục về chỗ ngồi. Thịt bò hầm rau trên bàn vẫn chưa nguội, tiếc rằng chẳng ai còn tâm trạng đụng đũa.

Tám giờ mười lăm phút, cỗ máy lại cất tiếng.

“Số người còn sống hiện tại: 12.” Cỗ máy đều đều đọc, “Mời các vị người chơi vào chỗ, về vị trí ban đầu khi bắt đầu trò chơi.”

Phương Đại Xuyên bất đắc dĩ ngồi xuống chỗ cuối cùng bên phải. Sáng nay ngồi ăn hắn không chọn chỗ này, tuy đã lau sạch máu của lão Trần phía đối diện, nhưng ký ức bị máu bắn đầy mặt thật sự quá đáng sợ. Hắn mặt đối mặt với chiếc ghế trống, chỉ thấy cả người ngứa râm ran, ánh nắng rạng rỡ hắt vào từ cửa kính cũng không thể xua đi cái lạnh từ sâu trong hắn.

“Mời các vị người chơi trình bày suy nghĩ, bắt đầu từ vị trí của người chết.” Cỗ máy tiếp tục phát âm.

Người chết ngồi thứ hai tính từ bên trong, sau Dương Tụng, nên Dương Tụng trình bày đầu tiên.

Dương Tụng hít sâu một hơi, nói, “Tôi không quen người chết, tôi không biết gì hết. Tối qua Đinh Tư Huy bị tấn công, Phương Đại Xuyên là người đầu tiên xông lên, tôi lên thứ hai, sau khi lên tôi chỉ đỡ cô ấy, không về phòng mà đỡ cô ấy xuống tầng một luôn. Từ lúc đó đến khi người kia chết, chúng tôi vẫn ở cùng nhau, có thể làm chứng cho nhau.”

Ngồi đối diện Dương Tụng là bà Tống, bà cụ dùng khăn ăn lau sạch nước trà trên mặt, lại uống hai ngụm, lấy lại bình tĩnh mới lên tiếng, “Tối qua tôi về phòng ngủ luôn, đang thiu thiu ngủ thì nghe bên ngoài có tiếng động, tôi già cả, không dám mở cửa, sau đó tiếng ồn quá lớn, cậu kia gõ cửa thì tôi mới mở. Tôi nghe xong sự việc thì đóng cửa, thay quần áo rồi xuống ngay, không tiếp xúc với người chết, không phải tôi, tôi cũng không biết ai làm.”

Bên phải bà Tống là Triệu Sơ, chính là người đàn ông thích đập bàn quát tháo tối qua, “Chị Hân Nhiên nói đúng những gì tôi muốn nói! Tôi vẫn giữ câu kia!” Giọng lão rất to, “Không phải tôi, tôi cảm giác cũng không phải bất kỳ ai trên lầu! Chính là đám tầng một các người thôi!”

“Đợi đã.” Lý Tư Niên ngẩng phắt lên, con ngươi đón ánh sáng lấp lánh, “Hân Nhiên là ai?”

Bà Tống biến sắc.

Triệu Sơ thoáng sửng sốt, chỉ chỉ bên trái, “Là… chị Tống, Tống Hân Nhiên đây.”

Phương Đại Xuyên ngờ vực nhìn lão, “Thế hả? Sao ông biết tên bà ấy?”

“Tôi…” Triệu Sơ quay sang nhìn bà Tống, lại nhìn Phương Đại Xuyên, “Thì vừa nãy đó… Vừa nãy chị ấy, tự giới thiệu mà!”

“Đâu có?” Phương Đại Xuyên nhìn chằm chằm vẻ mặt lão, “Bà ấy chỉ nói họ, không nói tên, chúng tôi không biết bà ấy tên gì. Anh hai biết không?” Hắn quay sang hỏi Lý Tư Niên.

Lý Tư Niên nhìn hắn một cái, ráng nhịn cười, phối hợp lắc đầu đáp, “Không biết.”

Tẩt cả tới tấp lắc đầu nói không biết, cùng chăm chú nhìn Triệu Sơ. Triệu Sơ đứng trước ánh mắt của nhiều người như vậy, tay cầm tách trà cũng run rẩy, mồ hôi đầy đầu, không nói nổi một câu.

Bà cụ thở dài, đặt tách trà xuống, “Để tôi trả lời, đó là chuyện hơn mười năm trước, không liên quan gì đến người chết cả.”


Hơn mười năm trước, Phương Đại Xuyên vô thức nhìn Lý Tư Niên, y từng nói cha y mất tích, lại nói hồi nhỏ từng sống rất khổ, bị tập đoàn lừa gạt thu nạp làm ăn trộm, tức là khi đó y cũng chưa lớn, chắc chưa đến mười tuổi đâu. Trông Lý Tư Niên chỉ hai mươi là cùng, suy theo cách đó thì cha y mất tích chắc cũng khoảng hơn mười năm trước.

“Tôi làm khảo sát ở một công ty địa chất, trước khi về hưu từng giữ chức sở trưởng sở khảo sát. Nên đừng ỷ học công trình mà kiêu căng phách lối, hồi đi học tôi cũng là giáo sư địa chất học đây.” Bà Tống vừa nói vừa liếc Dương Tụng, tiếp tục giảng đạo, “Mười mấy năm trước tôi là tổ trưởng, Tiểu Triệu là một trong các tổ viên của tôi. Về sau sở khảo sát xảy ra chút chuyện, sở trưởng cũ từ chức, tôi tiếp nhận chức này, Tiểu Triệu cũng nghỉ việc. Mấy năm trước sức khỏe tôi có vấn đề nên cũng từ chức. Gặp Tiểu Triệu ở đây, tôi cũng rất kinh ngạc.”

Lý do này hợp tình hợp lý, mọi người cũng không đào sâu thêm, Lý Tư Niên nhíu mày, liếc mắt nhìn Triệu Sơ.

Bên phải Triệu Sơ là Ngưu Tâm Nghiên, chị ta cúi đầu dùng dĩa gẩy thịt hàu đã nguội, “Tôi không có gì để nói, tối qua tôi mải dỗ con, không có thời gian chú ý đến người khác. Hôm qua Nam Nam sợ quá, cứ khóc mãi.”

Đứa nhỏ cúi mặt nghịch tua rua ở mép khăn trải bàn, không nói một lời. Bên phải nó trống trơn, là chỗ ngồi của bụng bia đã chết.

“Đừng bắt trẻ con nói.” Đinh Tư Huy thở dài, “Nó nhỏ vậy, biết gì đâu?”

Đứa nhỏ nghe thấy câu này, chẳng những không vui vẻ, ngược lại còn nhìn chòng chọc Đinh Tư Huy. Đinh Tư Huy sợ quá, khẽ giật bắn mình, “Sao thế? Cô, cô nói gì sai à?”

“Cháu biết hết!” Đứa nhỏ cúi đầu, mắt trợn to, “Cháu thấy ông ta.”

Khuôn mặt đứa nhỏ vốn phải rất ngây thơ, nhưng trong khoảnh khắc đó, Phương Đại Xuyên cứ thấy hơi lạnh ùa lên, hắn quay sang hỏi nhỏ, “Cháu thấy gì cơ?”

Bốn bề lặng im.

Trước ánh mắt mọi người, đứa nhỏ đắc ý hất hàm, chỉ chỉ chỗ ngồi trống không bên cạnh, cười khanh khách, “Người chết đang ngồi ngay đây này… Cháu nhìn thấy ông ta!”