Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 88: Ai lại đi thích một kẻ ngu ngốc chứ!

Có thể vào được học viện Thanh Tùng thì đều là con em quý tộc, quan lớn trong triều, ra ngoài có xe ngựa đưa đón, ăn mặc hoa mỹ, phu tử cũng đều là đại nho, danh sư.


Trong đầu Diệu Diệu, học viện là nơi thập phần thần thánh, lúc mới đến học viện còn phải đi tuyên thệ, từ nhỏ mẫu thân đã nói làm người thì phải chính trực.
Thế mà trong học viện lại có người ăn trộm!
Còn bị Diệu Diệu tận mắt nhìn thấy, tự mình đụng vào !


Cái tên ăn trộm kia chạy nhanh thật, không ai biết bộ dạng trông như thế nào, chỉ biết là mặc đồng phục của học viện nên có thể là đệ tử ở đây. Diệu Diệu vô duyên vô cớ bị oan uổng, sau khi trở về còn không dám tin những gì vừa xảy ra.


Cô nói cho mọi người trong nhà nghe, vào trong mộng lại nói tiếp cho Tuyên Trác nghe.
"Cậu ta vì sao lại đi trộm sách chứ?" Diệu Diệu nghi hoặc nói: "Có phải là người trong hiệu sách nhìn nhầm không?"
Tuyên Trác nghĩ nghĩ, nói: "Có lẽ là thế."


"Nhưng cậu ta đụng phải muội, còn không xin lỗi mà chạy mất tiêu rồi." Diệu Diệu sờ sờ cái mông nhỏ. Vào trong mộng rồi mà vẫn còn có thể cảm nhận được mông hơi hơi đau.


Trước khi ngủ phải nhờ tỷ tỷ xinh đẹp bôi thuốc cho, mông nhỏ còn bị tím cả một chỗ, ngồi cũng không dám ngồi mạnh, lúc bôi thuốc Diệu Diệu đau đến nước mắt rưng rưng, ôm chặt Đại Hoàng mắng tên trộm sách.
Ở trong mộng, Tuyên Trác chỉ có thể an ủi: "Chắc người kia đang có việc gì gấp."


Diệu Diệu nghĩ nếu thật sự có cái gì quan trọng thì cô ... Cô cũng sẽ không trách nữa.


"Tiểu ca ca, muội hôm nay tìm được cuốn truyện kia rồi." Diệu Diệu nói tiếp: "Phụ thân không cho muội đọc quyển đấy, thế là muội thừa dịp phụ thân ra ngoài đã nhờ Hạ Xuân tỷ tỷ đọc cho. Ai, cuối cùng tiểu thư và thư sinh không thể ở cùng nhau, tiểu thư gả cho người mà phụ mẫu sắp xếp, cuối cùng còn đau buồn mà bệnh chết!"


Thật là một câu chuyện bi kịch, lúc Diệu Diệu nghe xong, nước mắt ào ào chảy, còn làm ướt cả bộ lông của Đại Hoàng. Nha hoàn an ủi liên tục, còn nói đây chỉ là truyện hư cấu không có thật nhưng nước mắt Diệu Diệu vẫn không ngừng rơi.


Cho dù là hư cấu thì trong đó tiểu thư và thư sinh thật quá đáng thương a!
Diệu Diệu lần đầu nghe truyện buồn như vậy, lúc này nhắc lại, chóp mũi cay cay, nước mắt lại rưng rưng, hít hít mấy cái mới nhịn được.


Tuyên Trác lấy khăn ra, thấy tiểu cô nương cố gắng nín nhịn bèn nắm chặt trong lòng bàn tay. Cậu tuy rằng cũng là lần đầu nghe nhưng phản ứng không có lớn như Diệu Diệu.


"Hay là đổi một quyển khác?" Tuyên Trác đề nghị: "Muội nói ở hiệu sách có rất nhiều truyện như thế này mà, có lẽ một quyển khác sẽ vẫn là tiểu thư cùng thư sinh. Thư sinh xuất thân nghèo khó nhưng hắn có thể đi thi cử, nếu đỗ trạng nguyên thì sẽ trở lại cầu hôn, người nhà tiểu thư sẽ không phản đối nữa."


Diệu Diệu mắt sáng lên: "Vậy sao!"
Cô lại nói: "Thế sao trong quyển truyện kia, thư sinh lại không đi thi trạng nguyên?"
Trong cuốn truyện chỉ có chuyện tình đau khổ của thư sinh và tiểu thư, Diệu Diệu hồi tưởng lại cũng chỉ nhớ thư sinh là người nghèo.
Tuyên Trác nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Có lẽ là do hắn quá ngu ngốc."


Diệu Diệu hiểu rồi.
Thảo nào người nhà tiểu thư lại muốn phản đối .
Ai lại đi thích một kẻ ngu ngốc chứ!
...
Ngày hôm sau, khi Diệu Diệu ngủ dậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cái tên thư sinh ngu ngốc kia.


Cô vừa đến trường thì Đường Nguyệt Xu cùng Lục Việt bèn hỏi nội dung cuốn truyện hôm qua, Diệu Diệu thở dài kể lại, vừa kể còn vừa lắc lắc đầu buồn rầu làm Lục Việt cảm thấy cô có vài phần giống phụ thân khi giáo huấn cậu.
Cậu gãi gãi đầu, rất nhanh thần thần bí bí tiến gần lại hai người.


"Các ngươi biết không? Trong học viện có kẻ trộm!"
Đường Nguyệt Xu mở to hai mắt, ngay cả Diệu Diệu cũng dựng thẳng lỗ tai.
Kẻ trộm?
"Là ai bị trộm thế?"


"Không phải ai bị trộm ... Không, không, đúng là có người bị trộm. Chiều qua, có người của hiệu sách tìm đến học viện, nói là trong trường của chúng ta có kẻ ăn trộm sách của bọn họ, các phu tử nghe xong rất tức giận, nói là hôm nay nhất định phải tra xem là ai làm, không biết bây giờ tìm được chưa."


Đường Nguyệt Xu truy vấn: "Nhưng làm sao mà biết là người của trường chúng ta?"
Lục Việt ngập ngừng: "Này... Này ta cũng không biết."
"Bởi vì cậu ta mặc đồng phục của trường." Diệu Diệu nhỏ giọng nói: "Hôm qua muội có gặp được."


Hai người đều đồng loạt nhìn lại: "Diệu Diệu muội muội? Sao muội lại gặp được ?"
"Hôm qua lúc hai người đã về thì người kia từ trong hiệu sách chạy ra, còn đụng trúng làm muội té ngã."
"Thế kẻ trộm kia là ai?"
Diệu Diệu lắc đầu: "Muội cũng không biết."


Lục Việt thất vọng, lại rất nhanh phấn chấn lại: "Không sao, chờ phu tử tìm người là chúng ta sẽ biết thôi."


Cả ngày, ba người đặc biệt chú ý đến mọi hành động của các phu tử thế nhưng phu tử vẫn làm việc như bình thường, cảm giác như chưa có gì xảy ra, vẫn lên lớp dạy bọn họ như thường lệ, ngay cả một câu dư thừa cũng không có. Mãi cho đến hoàng hôn, tan học, ba người cũng không thấy phu tử tới bắt người.


Đường Nguyệt Xu không nhịn được hỏi: "Lục Việt, có phải ngươi nghe nhầm không ?"
"Diệu Diệu muội muội không phải cũng gặp được sao?"
Ba người quay ra nhìn nhau.
Lục Việt tin tức linh thông, biết được xong là chạy đi nói cho hai người ngay. Ngoại trừ bọn họ thì dường như trong học viện không ai để ý chuyện này.


Diệu Diệu mờ mịt, trong lòng tò mò cực kỳ.
Cô nhớ đến thư sinh sau khi thi đỗ trạng nguyên tới cưới tiểu thư về nhà, tan học xong bèn bảo xa phu đi vòng qua hiệu sách.
Diệu Diệu nhảy xuống xe ngựa, vừa bước vào trong thì nhìn thấy ở giá sách có một bóng người trông quen quen.
"Chúc tỷ tỷ!"


Chúc cô nương đang chọn sách, nghe tiếng bèn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một tiểu cô nương vui vẻ chạy vào, trước sửng sốt một chút, sau đó nhìn Diệu Diệu cười cười.
Trong hiệu sách đang đông khách nên hai người cũng không dám làm ồn, lại gần nhau nói nhỏ: "Chúc tỷ tỷ, thật khéo!"


"Diệu Diệu, muội cũng tới chỗ này mua sách?" Chúc cô nương hỏi: "Muốn mua sách gì vậy?"
Diệu Diệu ngại không dám nói mình tới mua truyện, chỉ sợ lần tới sẽ không còn cơ hội đi Chúc gia chơi. Cô ấp úng nói: "Là... Là mua cho phụ thân muội."


Chúc cô nương im lặng một lúc: "Vậy ta không thể giúp được gì cho muội."
"Chúc tỷ tỷ, tỷ hôm nay có bận không?" Diệu Diệu tiến lại gần, tay sờ túi tiền, thấp thỏm nói: "Muội dẫn tỷ đi ăn bánh hạnh nhân của Ngọc Vị các được không?"


Chúc cô nương cúi đầu, thấy tiểu cô nương mặt tròn, đang tươi cười ngọt ngào, trong mắt tràn đầy ý thân thiết, hơn nửa ngày nói không nên lời cự tuyệt.


Nàng nghĩ nghĩ, vừa muốn mở miệng thì ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào. Trong hiệu sách mọi người theo bản năng quay đầu lại chỗ phát ra âm thanh.


Là một thanh niên cường ngạnh kéo một đứa trẻ vào, thanh âm đó là tiếng kêu gào của đứa trẻ. Các thư sinh ở trong hơi nhíu mày, lại rất nhanh cúi đầu. Diệu Diệu thu hồi ánh mắt, đang định mở miệng thì bỗng nhiên thấy hoa mắt, Chúc tỷ tỷ bên cạnh đã không có bóng dáng đâu.


Cô đi tìm một vòng mới thấy Chúc cô nương không biết từ lúc nào đã đi ra ngoài, đứng trước mặt người thanh niên kia.
"Nguyễn công tử, sao huynh lại ở chỗ này?"
Nghe qua hình như là người quen.
Diệu Diệu tò mò đi qua.


Vị Nguyễn công tử kia vốn đang tức giận, vừa nhìn thấy Chúc cô nương, sắc mặt lập tức trắng nhợt, quay mặt né tránh, môi hơi mím, có vẻ bị khó xử.
Hắn không nói gì, chỉ túm đứa trẻ kia đến chỗ ông chủ hiệu sách rồi lấy từ trong ngực ra một quyển sách đã bị nát.


Hắn như nghiến răng mà nói: "Sách này... Là xá đệ trộm."
"Đã bị làm hỏng rồi." Hắn lấy tiền từ trong túi ra, đổ ra mấy đồng với chút bạc vụn: "Đây là tiền bồi thường."


Trong hiệu sách đều là những người đọc sách thanh cao, lúc này vô số ánh mắt dừng ở người hắn. Nhưng hắn vẫn thẳng lưng, đầu không cúi, động tác cường ngạnh giữ chặt đứa trẻ bên cạnh, nghiêm khắc trách mắng: "Xin lỗi !"
Diệu Diệu dĩ nhiên hiểu được đã xảy ra chuyện gì.


Cô tò mò nhìn kẻ trộm sách, người này đã cởi bộ đồng phục, thoạt nhìn có chút quen quen. Diệu Diệu nghĩ nghĩ, có lẽ là đã gặp qua ở học viện.
Ông chủ không nói gì, chỉ đếm chỗ tiền kia rồi nói: "Chỗ này chưa đủ, thiếu ba mươi tám văn."


Nguyễn công tử mím môi một lúc: "Có thể thư thả cho mấy ngày không?"
Ông chủ: "Vị công tử này, chúng ta là bán sách, không phải làm từ thiện."
Chúc cô nương lấy ra một thỏi bạc đưa cho ông chủ, nhẹ nhàng nói: "Ta lấy chỗ sách ." Nàng đặt mấy quyển mình vừa chọn lên trên cuốn sách nát.


Nguyễn công tử sắc mặt khẽ biến, hắn đang định nói gì đó thì ánh mắt theo bản năng mà né tránh, lúc lấy lại tinh thần thì đã mất cơ hội.


Ông chủ thu bạc, cười tủm tỉm gói chỗ sách lại cẩn thận. Mà chỗ tiền của Nguyễn công tử và tiền thừa mua sách thì đều để ở trước mặt Chúc cô nương.
Chúc cô nương chỉ trầm mặc nói ừ, nửa câu cũng không nhiều lời, cũng không thèm nhìn người lấy một cái, bước chân đi về.


Diệu Diệu hậu tri hậu giác lấy lại tinh thần, thấy người đã chạy xa, vội vàng đuổi theo: "Chúc tỷ tỷ!"
Diệu Diệu còn định nói nhiều thứ, kết quả Chúc tỷ tỷ bèn quên luôn cô!
Cái tên trộm sách kia cũng đuổi theo: "Chúc tỷ tỷ!"
Cuối cùng là Nguyễn công tử.


Nguyễn công tử đứng ngoài cửa do dự một lúc lâu, cuối cùng nắm chặt tay, xoay người đi ngược chiều đường với Chúc cô nương.