Lúc Diệu Diệu tỉnh dậy thì trời vẫn còn tối đen.
Cô dựa vào lưng râu quai nón, qua tấm lưng dày rộng có thể nghe thấy tiếng thở mạnh. Diệu Diệu cũng bị choàng tỉnh hẳn.
Cô xoa xoa hai mắt, còn hơi ngái ngủ.
Cảm giác được người trên lưng tỉnh dậy, râu quai nón lập tức nói: "Trên núi xảy ra chuyện rồi!"
"Cái gì?"
Râu quai nón nhấc tay lên, chỉ về phía đỉnh núi: "Có người đột kích sơn trại của chúng ta, cháu xem, nhìn từ chỗ này có thể thấy trong trại đang bị cháy ."
Diệu Diệu nhìn theo tay hắn chỉ, híp mắt nhìn lại, quả nhiên thấy dưới bóng cây có khói bay lên.
Địa hình núi hiểm trở nhưng râu quai nón chạy rất nhanh, Diệu Diệu nắm chặt lấy áo mới không bị hắn làm văng xuống.
"Là ai làm?"
"Không biết, có thể là có người phát hiện chúng ta ở chỗ này ." Râu quai nón dồn dập nói: "Ta hiện tại không thể đưa cháu xuống núi , ta phải quay lại xem."
Diệu Diệu ngoan ngoãn nói: "Dạ."
Cô đương nhiên hiểu được, nếu nhà cô bị cháy thì cô cũng sẽ làm vậy!
Diệu Diệu an phận nằm trên lưng râu quai nón, nghe tiếng thở dồn dập của hắn. Bọn họ vừa xuống núi được một lúc, giờ chạy lên càng thêm lao lực.
Râu quai nón trong lòng áy náy, vội vàng nói: "Không phải là không muốn đưa cháu về, chờ ta đến xem có chuyện gì rồi sẽ đưa cháu về."
Diệu Diệu nói: "Cháu có thể cùng Đại Hoàng trở về mà, nó vẫn nhớ đường."
Nhưng cô chỉ là một đứa trẻ, râu quai nón không thể yên tâm.
Hai người cách ánh lửa càng ngày càng gần, cuối cùng cũng thấy sơn trại, mơ hồ còn nghe thấy tiếng gào của mấy đại hán bên trong. Râu quai nón trong lòng sốt ruột bèn đặt Diệu Diệu xuống.
Hắn đỡ Diệu Diệu trèo lên một cái cây đại thụ.
"Trong núi có rất nhiều dã thú, không được tự tiện trèo xuống ." Râu quai nón dặn dò: "Chờ giải quyết xong chuyện sơn trại, ta sẽ đưa cháu về nhà."
Diệu Diệu ngoan ngoãn gật đầu.
Râu quai nón nghĩ nghĩ, do dự một lát, lại ngập ngừng nói: "Nếu chúng ta có bị bắt ... Cháu cứ bảo quan binh đưa cháu về nhà đi. Cháu là nữ nhi của đại quan, bọn họ nhất định sẽ không làm khó dễ."
Còn không chờ Diệu Diệu nói gì, râu quai nón đã quay đầu chạy đi.
Diệu Diệu ngơ ngác mà "Ai" một tiếng nhưng hắn đã chạy rất xa.
Ban đêm ở đây rất lạnh, gió rét hun hút thổi qua từng kẽ lá làm Diệu Diệu không nhịn được run lẩy bẩy. Cô chà xát hai tay nhỏ bé, hà hơi vào lòng bàn tay, Diệu Diệu cố ngẩng đầu lên nhìn về phía ánh lửa.
Phía trước nghe như là tiếng đánh nhau, phía sau thì là âm thanh gào rống của dã thú trong núi.
Hai con chó ngồi dưới cây, trung thành bảo vệ cô.
Râu quai nón vừa đi không trở về, Diệu Diệu lo lắng cực kỳ. Theo mấy câu truyện cổ tích mà cô hay nghe thì các sơn phỉ chưa bao giờ có kết cục tốt.
"Đại Hoàng, Đại Hoàng." Diệu Diệu nhỏ giọng kêu: "Ngươi nói bọn họ có bị bắt đi không?"
"Gâu!" Đại Hoàng không biết a!
Bỗng nhiên, con chó đen cảnh giác đứng lên, lỗ tai dựng thẳng, hai mắt gắt gao nhìn về phía trước, bỗng có một cái bóng cao lớn xuất hiện trong màn đêm, bị sương che lấp càng thêm mông lung mơ hồ. Diệu Diệu cố nín thở, khẩn trương nhìn xuống. Ngược lại là Đại Hoàng còn quỳ rạp trên mặt đất, hậu tri hậu giác đứng dậy, nó cúi đầu mà sủa một tiếng, thanh âm không giống như gặp kẻ xấu.
Qua một hồi lâu, cái bóng đen kia mới xuyên qua đêm sương xuất hiện trước mặt bọn họ.
Là một con ngựa.
Một con ngựa cao lớn đỏ thẫm, trên người vân da rõ ràng, da lông mềm mại sáng bóng, đôi mắt trong suốt sáng ngời. Nó hai mắt nhìn hai con chó, lững thững đi đến chỗ gốc cây. Đại mã ngẩng đầu yên lặng nhìn Diệu Diệu một lát, rồi sau đó lại cúi đầu xuống.
Diệu Diệu theo bản năng rụt người lại, còn tưởng rằng nó muốn tấn công nhưng đại mã chỉ cọ cọ vào bàn chân đang ở giữa không trung của cô, rất nhanh liền dịu ngoan nằm xuống bên cạnh Đại Hoàng.
Diệu Diệu ngây ngốc.
Đại Hoàng phản ứng nhanh hơn, nó quay ra nhìn con ngựa rồi sủa vài tiếng, Diệu Diệu còn tưởng nó muốn tấn công con ngựa thì Đại Hoàng kéo cái vòng cổ trên người con ngựa xuống.
Đại mã vẫn không nhúc nhích.
"Gâu!" Đại Hoàng ném vòng cổ xuống, ngẩng đầu hướng về phía Diệu Diệu sủa một tiếng: "Gâu!"
"Đại Hoàng?" Diệu Diệu vươn đầu ra: "Ngươi cầm cái gì vậy?"
"Gâu!"
Diệu Diệu mơ hồ có thể nhìn ra, đó là một cái lệnh bài.
Trên lệnh bài có khắc chữ, Diệu Diệu bám lấy thân cây, cố híp mắt lại để đọc xem là chữ nào, chỉ là sắc trời quá tối, thật sự không thấy rõ. May mà đại mã chủ động đứng lên, ngậm lấy cái lệnh bài đưa cho Diệu Diệu.
Diệu Diệu nhìn nó, trong lòng vẫn còn cảnh giác, nhưng dựa vào chút ánh sáng từ trăng rọi xuống, nhận ra được chữ khắc trên đó, cái gì mà cảnh giác sợ hãi, cái gì mà hoài nghi hoang mang, đều không còn.
Đó là chữ "Nguyên".
Cùng họ Diệu Diệu, họ phụ thân, giống nhau như đúc!
Diệu Diệu nhìn lại cái lệnh bài, thấy nó thực sự rất quen. Cô bèn quay đầu nhìn lại, con đại mã này cũng thập phần quen mắt!
Này này này...
Đại Hoàng: "Gâu! Ẳng ẳng ẳng!"
Diệu Diệu trợn tròn hai mắt. Đây là ngựa nhà họ mà!
Diệu Diệu nhớ ra con ngựa này, nó là con mà gia gia thích nhất, mỗi lần mang cô ra ngoài đều sẽ cưỡi nó. Mặc dù mấy con ngựa trong nhà đều khá giống nhau nhưng con ngựa này có một điểm khác biệt là trên mông có một vết bớt màu trắng nhỏ cho nên Diệu Diệu vừa nhìn là đã nhận ra.
Diệu Diệu trèo xuống cây, dựa vào ánh trăng chiếu rọi, quả nhiên trên mông nó có một nhúm lông màu trắng quen thuộc.
Là ngựa nhà bọn họ!
Khó trách con ngựa này lại chủ động lại chỗ cô, thì ra nó đã sớm nhận ra rồi!
Diệu Diệu vội vàng hỏi: "Đại mã, ngươi ở chỗ này, vậy gia gia của ta đi đâu ?"
Bọn họ hôm nay chính là cưỡi con ngựa này mà.
Đại mã ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa xa.
Diệu Diệu theo ánh mắt nó nhìn lại, đó chính là hướng chỗ của của nhóm sơn phỉ, lửa cháy trên đó càng ngày càng lớn, tiếng đánh đánh giếŧ giếŧ theo phương xa truyền tới.
Diệu Diệu: "..."
Diệu Diệu suy nghĩ cẩn thận lại, nhất thời hít một ngụm khí lạnh: "! ! !"
Cô lập tức cong chân chạy như điên: "Gia gia a —— "