Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 70: Đại Hoàng bị người ta bắt đi rồi!

Diệu Diệu theo thói quen đi học cùng Đại Hoàng.
Sau khi tan học, Diệu Diệu vẫy tay tạm biệt bạn bè, chuẩn bị lên xe ngựa về nhà thì không thấy bóng dáng Đại Hoàng đâu.
Cổng trường đều là tiếng meo meo, gâu gâu của thú nuôi, Diệu Diệu tìm một vòng, lại không hề nghe thấy tiếng quen thuộc nào.


Cô ngây ngốc hỏi xa phu: "Đại Hoàng đâu?"
"Tiểu thư, hôm nay lúc nô tài ra cửa thì đã không nhìn thấy Đại Hoàng, chắc nó còn đi dạo bên ngoài, chưa có trở về."
Diệu Diệu có chút không tin: "Đại Hoàng mỗi ngày đều nhớ phải về đây đón ta mà, sao tự nhiên hôm nay lại quên?"


"Là thật mà, tiểu thư nếu không tin thì cứ trở về phủ trước xem, nô tài thật sự không nhìn thấy nó."
Diệu Diệu không tin bèn trèo lên xe ngựa, thúc giục xa phu về nhà.
Vừa đến nhà, cô vội vã cầm túi sách nhảy xuống xe ngựa, vừa chạy vừa gọi: "Đại Hoàng!"
"Đại Hoàng -- "


Diệu Diệu chạy từ cửa chính đến tiền sảnh rồi lại ra sau hậu viện, quản gia thấy vậy vội ngăn lại: "Tiểu thư, Đại Hoàng còn chưa về mà!"
"Sao lại thế chứ?" Diệu Diệu nghi hoặc nói: "Cháu đã về nhà rồi mà Đại Hoàng còn chưa về sao?"
"Là thật mà."


Đại Hoàng mỗi ngày đều ra vào bằng cửa chính, trong phủ từ cao đến thấp có ai mà không nhận ra Đại Hoàng chứ? Theo như hạ nhân nói thì Đại Hoàng hôm nay vẫn như thường lệ mang theo một gói đồ ăn ra ngoài nhưng sau đó lại không thấy trở về.


"Đại Hoàng là một con chó, có lẽ là do vui chơi bên ngoài nên nhất thời quên về nhà thôi." Quản gia an ủi nói: "Tiểu thư cứ chờ thêm một chút, cùng lắm là đến tối nó sẽ chạy về mà."
Diệu Diệu trong lòng không đồng ý với ông.


Trong tâm trí cô, không có con chó nào thông minh hơn Đại Hoàng, cô và nó cùng nhau lớn lên, không có ngày nào tách rời nhau, cũng là người hiểu Đại Hoàng nhất trên đời. Đại Hoàng chưa bao giờ vì ham chơi mà quên thời gian, càng tuyệt đối không thất hứa.


Nhưng hiện tại Đại Hoàng không thấy đâu, Diệu Diệu cũng không biết nên đi nơi nào tìm nó, chỉ có thể ngồi ở cửa chờ Đại Hoàng trở về.
Nhưng Diệu Diệu đợi đến tận khi trời tối, ngay cả Nguyên Định Dã cũng về nhà mà không thấy bóng dáng Đại Hoàng đâu.


Diệu Diệu dựa vào lòng phụ thân, nước mắt thấm ướt lông mi: "Phụ thân, Đại Hoàng có phải không cần con nữa không?"
"Ta đã cho người đi tìm rồi." Nguyên Định Dã ôn nhu trấn an cô: "Đại Hoàng không phải mỗi ngày ở bên ngoài giúp đỡ mọi người sao? Có thể là đi hơi xa cho nên trở về trễ."


Diệu Diệu gật gật đầu, có chút tin tưởng. Nhưng cô vẫn giương mắt nhìn ra cửa, chờ chú chó cao lớn cường tráng xuất hiện.


Bữa tối của Đại Hoàng đã được ngự trù làm xong, thịt xương thơm ngào ngạt, nhưng đợi mãi không thấy chủ nhân về, đồ ăn cũng dần nguội lạnh. Diệu Diệu cầm lấy bát cơm, ánh mắt vẫn ngoái ra ngoài cửa, nước mắt chảy non nửa bát, cảm giác cơm thật sự quá khó nuốt.


Cho dù có sườn kho thơm phức thì Diệu Diệu cũng không muốn liếc mắt một cái.
Kinh thành lớn như vậy, muốn tìm một con chó không phải dễ, thị vệ vội vã đi ra ngoài, lại vội vàng trở về, nhưng không tìm được Đại Hoàng đâu.
Diệu Diệu ô ô khóc lớn: "Phụ thân gạt người!"


Nguyên Định Dã chỉ có thể ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng dỗ dành. Diệu Diệu oa oa khóc lớn, muốn chạy đi tìm, nhưng lại bị hắn cường ngạnh ôm về trong phòng.
Hắn đặt Diệu Diệu lên trên giường, lau nước mắt đi, đắp chăn lại, sau đó bảo nha hoàn nhớ chăm sóc cẩn thận.


"Phụ thân sẽ phái người đi tìm." Nguyên Định Dã cam đoan: "Phụ thân nhất định tìm được Đại Hoàng về, chờ con ngủ dậy, nói không chừng Đại Hoàng đã về rồi."
Diệu Diệu ôm gối đầu, đỏ mắt, nói: "Nhưng con không ngủ được."
"..."


Diệu Diệu giãy dụa ra khỏi ổ chăn, đáng thương kéo góc áo hắn: "Phụ thân, con đi tìm cùng người được không? Hay là Đại Hoàng quên đường về nhà? Bây giờ đã trễ lâm rồi, nó nhất định rất sợ hãi."
"..." Nguyên Định Dã cường ngạnh nói: "Ngủ đi."


Hắn xoay người thổi đèn, phòng chìm vào bóng tối.
Diệu Diệu lần đầu tiên cảm thấy phụ thân không phải người tốt nhất thiên hạ.


Lần đầu tiên ngủ không có Đại Hoàng, Diệu Diệu đột nhiên cảm thấy căn phòng lại lớn đến như vậy, có lẽ là do thời tiết lạnh nên cái chăn bông cũng không ủ ấm hết được. Diệu Diệu ôm chăn, đi chân trần chạy tới phòng mẫu thân ở cách vách. Cô chui vào trong tủ quần áo nhỏ hẹp, trong đầu lại nghĩ tới khoảng thời gian trước khi mẫu thân mất.


Diệu Diệu vốn cho rằng đó đã là chuyện đau khổ nhất đời này, không ngờ mình lại phải tiếp tục chịu cảm giác đó lần nữa. Cô chưa bao giờ rời khỏi Đại Hoàng lâu như vậy, cho dù là phụ thân có ở bên cẩn thận an ủi thì cô vẫn không nhịn được suy nghĩ nhiều, vạn nhất... Đại Hoàng không cần cô nữa thì sao?


Chỉ cần nghĩ đến đây, tay áo liền ướt đẫm.
Buổi tối hôm nay, Diệu Diệu gặp rất nhiều ác mộng.
Một cái rồi lại một cái, khó khăn lắm mới tỉnh lại mà khuôn mặt nhỏ đã đẫm nước mắt.
Diệu Diệu mở to mắt, theo quán tính hô một tiếng: "Đại Hoàng!"
Không có âm thanh nào đáp lại.


Diệu Diệu mở tủ quần áo ra, chạy đi tìm một vòng, Đại Hoàng không có trở về, phụ thân cũng vậy.
Nha hoàn dỗ dành cô đi rửa mặt, thay y phục, hôm nay còn phải đi học nữa. Diệu Diệu mệt mỏi, cơm cũng không muốn ăn, trường cũng không muốn đi.


Lúc ra khỏi cửa thấy có mấy con chó hoang ở bên ngoài, trong đó có một con chó đen lớn nhất, ngoại hình khá tương xứng với Đại Hoàng, nhìn cũng rất uy phong, nó đã từng tới đây vài thứ, Diệu Diệu biết nó là bằng hữu tốt nhất của Đại Hoàng, lúc nào được nghỉ học, cô đều cùng Đại Hoàng chơi với nó.


Diệu Diệu cho rằng chúng nó tới tìm Đại Hoàng chơi, bèn buồn bã nói: "Đi đi, Đại Hoàng không có ở nhà đâu."
Chó đương nhiên không thể hiểu tiếng người, cũng không rời đi, Diệu Diệu đi học thì chúng cũng theo đến tận cổng học viện.


Chưa từng có chú chó nào ngoài Đại Hoàng đi học cùng cô cả, Diệu Diệu không nhịn được quay ra nhìn chúng hỏi: "Chúng nó ở ngoài cửa từ bao giờ vậy?"
Hạ nhân nghĩ nghĩ, nói: "Từ ngày hôm qua ạ."
"Chúng nó không có đi cùng Đại Hoàng sao?"


"Này... Tiểu nhân cũng không rõ lắm." Hạ nhân nói: "Tiểu thư ngài phân phó, chúng ta cứ nhìn thấy chúng thì đều sẽ cho ăn, mỗi ngày đều có chó đến đây."


Diệu Diệu như đăm chiêu gật gật đầu. Hạ nhân lên xe ngựa về nhà nhưng Diệu Diệu không đi vào lớp, chỉ đứng trước cửa nhìn mấy con chó hoang. Con chó đen đứng xa xa ở một góc tường, vẫn luôn nhìn về một phía.


Lục Việt nhìn thấy bèn vỗ cô một cái: "Diệu Diệu muội muội, hôm nay Đại Hoàng không đưa muội tới lớp sao?"
Cậu vừa nói xong bèn khoe ra cún con của mình, qua hơn nửa năm, cún con đã cứng cáp hơn: "Muội xem, chó của ta hôm nay cũng đến tiễn ta vào lớp!"
Diệu Diệu buồn bã gật đầu.


Lục Việt nhìn theo ánh mắt của cô: "Diệu Diệu muội muội, muội nuôi chó mới à? Đại Hoàng đâu rồi?"
Diệu Diệu nghĩ đến cái gì đó, mắt lập tức sáng lên.


"Ngươi biết Đại Hoàng đi đâu sao?" Cô chạy tới hỏi con chó đen: "Nó ngày hôm qua đi tìm các ngươi để chơi, sau đó lại không về nhà, các ngươi biết nó đi đâu không?"
"Gâu!"
Con chó đen xoay người, đi được vài bước thì quay đầu nhìn cô: "Gâu!" Hình như muốn cô đi theo.


Diệu Diệu mắt sáng lên: "Các ngươi chờ một chút!"
Cô vội vã chạy về đưa túi sách cho Lục Việt: "Lục ca ca, huynh nói giúp với phụ thân muội một tiếng, nói là muội phải đi tìm Đại Hoàng a!"
"Cái gì? !" Lục Việt còn chưa kịp phản ứng lại thì Diệu Diệu đã chạy mất.


Cô đi theo sau con chó đen kia, thân ảnh màu xanh bỗng chốc chạy xa.
Lục Việt mở to hai mắt, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, nhất thời hít một ngụm khí lạnh.
Diệu Diệu muội muội -- trốn học a!
...
Diệu Diệu đi theo chú chó đen chạy tới cửa thành.


Con chó nhanh nhạy chạy ra ngoài thành nhưng Diệu Diệu không ra được, cô bị binh lính giữ cửa thành ngăn lại, một thúc thúc cao lớn hỏi: "Tiểu cô nương, cháu định đi đâu? Phụ mẫu cháu không đi cùng à?"
Diệu Diệu nói lại chi tiết: "Cháu đi tìm chó của mình. Phụ thân cháu cũng đang đi tìm nó."


Trên người cô vẫn còn mặc đồng phục, binh lính nhận ra được đây là đệ tử con em nhà quý tộc của học viện Thanh Tùng, hắn nào dám dễ dàng thả người ra ngoài bèn dỗ dành hai câu rồi đóng cửa lại.
Chú chó đen kia không thấy cô đâu bèn chạy trở về.


Diệu Diệu sốt ruột hỏi nó: "Đại Hoàng thực sự ra khỏi thành sao? Đại Hoàng rất ngoan, chưa bao giờ chạy loạn, nó sao có thể ra khỏi thành chứ."
Nó đương nhiên không thể nghe hiểu được, thúc giục cô ra khỏi thành, Diệu Diệu hỏi vài lần, nó mới hướng về phía xa xa kêu một tiếng.


Phía xa là một cái xe lừa vận chuyển hàng hóa.
Diệu Diệu hiểu rồi, Đại Hoàng bị người khác mang ra khỏi thành!
Đại Hoàng bị bắt cóc!


Diệu Diệu làm sao có thể chờ được nữa, khẩn cấp muốn đi theo nó nhưng  lại nghĩ tới kẻ mà ngay cả Đại Hoàng đều không đánh lại được thì cô đâu phải đối thủ!
Diệu Diệu lập tức nói: "Chúng ta đi tìm phụ thân ta!"


Cô không biết phụ thân ở đâu, chỉ biết phụ thân đi tìm Đại Hoàng, Diệu Diệu đành phải chạy về nhà tìm người. Thấy đôi chân bé nhỏ của cô lon ton chạy đi, chú chó đen thấy vậy bèn để cô ngồi lên lưng mình. Nó chạy không êm bằng Đại Hoàng, Diệu Diệu chỉ có thể nắm chặt lấy bộ lông của nó.


Nguyên phủ vừa nhận được tin tiểu thư nhà mình trốn học, đang định ra ngoài tìm người!
"Mau, mau!" Diệu Diệu thở hồng hộc kêu: "Mọi người mau cùng ta đi tìm Đại Hoàng!"


"Đại Hoàng gì chứ?" Lão phu nhân vội vàng giữ chặt cô lại: "Phụ thân cháu đã dẫn người đi tìm Đại Hoàng rồi. Diệu Diệu, sao cháu lại không đến lớp hả?"
"Đại Hoàng bị người ta bắt đi rồi!" Diệu Diệu sốt ruột nói: "Cháu muốn đi cứu Đại Hoàng!"
"Cháu làm sao mà biết được?"


Diệu Diệu chỉ vào con chó đen: "Nó nói cho cháu !"
Lão phu nhân nhất thời không biết nên giải quyết vấn đề này thế nào.
"Nãi nãi, mau cho cháu đi đi mà!" Diệu Diệu giãy dụa chui ra khỏi lòng bà: "Đại Hoàng còn chờ đang chờ cháu cứu nó!"
"Chờ phụ thân cháu trở về..."


"Không chờ kịp đâu!" Diệu Diệu đỏ vành mắt, nước mắt rất nhanh lăn dài xuống, cô lau nước mắt đi, nức nở nói: "Chờ thêm một chút, nói không chừng Đại Hoàng sẽ không cần cháu nữa..."


Lão phu nhân muốn nói lại thôi, thấy hai mắt cô đỏ hồng, nước mắt tí tách rơi xuống, mỗi giọt nước mắt như khắc vào tim bà, đành bất đắc dĩ nói: "Cháu đi đi."
"Nhưng phải để gia gia đi cùng."
Diệu Diệu lúc này mới nín khóc mỉm cười.