Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 56: Trường săn mùa thu

Diệu Diệu ăn hết mấy miếng bánh xong vẫn còn nhung nhớ, đợi đến buổi tối còn kể lại cho Tuyên Trác nghe.


Tuyên Trác ban đầu chỉ biết cô rất ghét kẻ lừa đảo, không ngờ hôm nay lại thấy đi khen Trì Ngọc, nói là cậu mở một tiệm bánh điểm tâm, cuối cùng không nhịn được nói: "Cậu ta tuy là con kế thất nhưng có thể thấy cũng là người có tài, chỉ là không thể bộc lộ."


Diệu Diệu nghiêm túc sửa lại: "Huynh ấy nói muốn làm phế vật, đương nhiên không muốn vươn lên."
Tuyên Trác nghĩ nghĩ, lại nói: "Nếu cậu ta bộc lộ tài năng thì có lẽ Trì gia không thể chứa được, dù sao cũng là con kế thất, nếu không phải thì có lẽ sẽ thành công danh."


"Vì sao?" Diệu Diệu không hiểu: "Có chí tiến thủ không tốt sao?"


Nguyên phủ quan hệ đơn giản, chỉ có một mình Diệu Diệu, mà bình thường ở trong học viện lại hay chơi với Đường Nguyệt Xu và Lục Việt cũng đều là con chính thê. Về phần lúc ở thôn Tiểu Khê thì cùng lắm chỉ phân biệt mẫu thân ruột và kế mẫu, cũng không có phân đích thứ.


Cô tỉnh tỉnh mê mê, Tuyên Trác cũng không định giải thích nhiều, chỉ nói: "Trì Ngọc không phải con thân sinh của Trì phu nhân, bà ấy đương nhiên sẽ không muốn Trì Ngọc giỏi hơn con của mình."
"Vì sao ạ?"
Tuyên Trác không biết nên nói như thế nào để cô hiểu được.


Sinh ra ở hoàng cung, lại được lập làm thái tử từ sớm, dù là tuổi còn nhỏ thì hậu phi hay hoàng tử trong cung ai cũng đều coi cậu là đối thủ, mà đổi lại là cậu thì cũng không muốn có hoàng tử khác giỏi hơn mình.


Nhưng tiểu cô nương ngây thơ trong sáng, vốn chỉ là một chuyện bình thường mà giờ Tuyên Trác lại có chút xấu hổ. Cảm giác như nếu tiếp tục giải thích rõ ràng, thì hình tượng bản thân trong lòng Diệu Diệu sẽ xấu đi, cậu không muốn Diệu Diệu nghĩ mình là một kẻ hẹp hòi.


Cuối cùng đành nói: "Có lẽ là ta nghĩ nhiều."
Sợ Diệu Diệu lại truy vấn bèn vội nói sang cái khác: "Trong cung đã bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi săn, Nguyên tướng quân chắc chắn sẽ đi, Diệu Diệu có muốn đi cùng không?"


Vừa nhắc đến đi săn thú, Diệu Diệu lập tức bị dời lực chú ý, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Tuyên Trác, đáy mắt tràn đầy ước ao, hiển nhiên là rất muốn đi.


Tuyên Trác khó xử nói: "Tuy có chút khó khăn, nhưng nếu muội muốn đi thì ta có thể đi cầu phụ hoàng, nếu ta mở miệng, có thể phụ hoàng sẽ đồng ý."
Tuyên Trác thầm nghĩ: Có khi chẳng cần đi cầu, phụ hoàng cậu vẫn còn đang nhớ Diệu Diệu đây.


Hoàng đế mỗi hẹn gặp đều cố ý trêu đùa, cái này không phải là có ác ý mà là sự yêu quý của trưởng bối, chỉ là Diệu Diệu luôn nhầm rằng hoàng thượng là kẻ đáng ghét.


Tuyên Trác biết hoàng đế tất nhiên sẽ không để ý chuyện Diệu Diệu đi hay không, chỉ là Diệu Diệu không biết thôi. Cậu lúc này đưa ra, chờ sau khi xong chuyện thì có thể nhận được sự sùng bái của Diệu Diệu.


Ai bảo cậu lúc nào cũng ở trong cung, chỉ mỗi đến đêm mới có thể gặp Diệu Diệu, mà bạn bè xung quanh Diệu Diệu lại càng ngày càng nhiều. Cậu quen Diệu Diệu sớm nhất, đương nhiên phải là bằng hữu tốt nhất trong lòng Diệu Diệu!
...


Hoàng đế đi săn, bách quan tướng tùy đi theo, không ít sủng thần cũng có thể mang theo con nhà mình đi cùng.
Trong học viện bắt đầu thảo luận sôi nổi chuyện này.


Nếu có thể được đi cùng hoàng đế thì đó chính là chuyện thập phần vinh quang, trong học viện cũng có vài người có thể đi theo, mấy người này bây giờ đang là thần tượng của cả học viện.


Tuyên Trác quả nhiên có đi nói với hoàng đế, hoàng đế đúng là không có cự tuyệt, lập tức đồng ý. Diệu Diệu vui sướng vô cùng, sau khi ngủ dậy bèn kể chuyện này cho phụ thân, thế nhưng Nguyên Định Dã lại không đồng ý.


Nguyên Định Dã cau mày: "Ta tuy rằng đi cùng hoàng thượng nhưng việc của ta là bảo hộ an nguy của hoàng thượng, con tuổi còn nhỏ, ngay cả cung còn không kéo được, ở đó lại có nhiều mãnh thú, sẽ rất nguy hiểm."
Diệu Diệu không muốn ở nhà, vội vàng nói: "Có Đại Hoàng bảo vệ con mà!"


"Đại Hoàng dù có lợi hại thì cũng chỉ là một con chó. Ở bãi săn có vô số mãnh thú, to phải gấp mấy lần Đại Hoàng, đến lúc đó thì làm sao nó bảo vệ con được?"
"Thế còn phụ thân!"


"Ta phải bảo hộ hoàng thượng, không thể để tâm con được." Nguyên Định Dã dỗ dành: "Con xem, tiểu tử Lục gia với cô nương Đường gia cũng đều không đi, con không phải thích chơi cùng họ nhất sao? Trong kinh thành còn có món bánh hạnh nhân, ra khỏi kinh thành rồi thì không còn đâu."
"Kia... Con không ăn cũng được!"


Nguyên Định Dã vẫn lắc đầu.
Diệu Diệu thấy thái độ phụ thân kiên định, ngoài miệng như có một vết bỏng rộp lên, ngay cả bánh hạnh nhân cũng ăn không vô.


"Dù sao chúng ta còn học không xong lớp kỵ xạ, cho dù có đi thì cũng không kéo nổi dây cung." Lục Việt an ủi: "Muội xem, ta cũng không được đi đâu. Ta có vài ca ca, chỉ là ta còn quá nhỏ, loại chuyện này không tới lượt."


Đường Nguyệt Xu cũng nói: "Muội muốn được chơi với thái tử điện hạ, không bằng chờ khi nào học viện cho nghỉ thì lại tiến cung tìm thái tử điện hạ không phải tốt hơn sao?"
Lục Việt: "Đúng vậy, đúng vậy, lần sau bảo phụ thân đưa muội ra khỏi thành chơi được không ?"


Diệu Diệu gật gù nhưng trong lòng không đồng ý bọn họ. Đó không chỉ là đi chơi với thái tử ca ca, còn có cả phụ thân, là cơ hội hiếm có đấy!
Nguyên Định Dã một ngày không đồng ý, Diệu Diệu liền mỗi ngày đều quấn lấy hắn.


Nha hoàn Nguyên phủ bắt đầu thu dọn hành lý cho Nguyên Định Dã, Diệu Diệu đứng ở bên cạnh, giương mắt nhìn nha hoàn bận rộn xếp đồ, hâm mộ cực kỳ, còn lén lút trốn vào trong hành lý, nhưng lại bị Nguyên Định Dã phát hiện ngay.


Cô ngồi ở ngoài cửa, hai tay chống cằm, chờ Nguyên Định Dã đi ra liền ngẩng đầu làm nũng nhìn hắn. Nguyên Định Dã chỉ có thể cứng rắn lại, làm như mình không nhìn thấy gì hết.
Chờ hắn thu dọn hành lý xong thì đã không nhìn thấy người đâu.


Nguyên Định Dã thuận miệng hỏi nha hoàn: "Tiểu thư đâu?"
Nha hoàn cũng mờ mịt: "Tiểu thư mới vừa rồi còn ở đây mà."
Nguyên Định Dã: "..."


Hắn tìm khắp cả phủ từ trong ra ngoài, ngay cả phòng của Trương Tú Nương cũng không thấy bóng người. Nguyên Định Dã khép của, thấy Đại Hoàng còn ngồi xổm trong viện, hắn nghĩ nghĩ, mang đồ đạc đã cất gọn của mình ra.


Hành lý được cất gọn gàng trong hòm đồ, bây giờ mở ra mới thấy lộn xộn, ở giữa còn thấy hơi phồng lên. Nguyên Định Dã trầm mặc một lúc lâu, tùy tay nhấc một cái áo khoác lên, quả nhiên nhìn thấy một thân hình bé nhỏ đang cuộn tròn người lại, phát giác bản thân đã bị phát hiện, còn ôm đầu vùi sâu vào quần áo.


Cái hòm tuy lớn nhưng nhét người vào là phát hiện ra ngay được.
Nguyên Định Dã dở khóc dở cười, xoay người ôm tiểu cô nương ra.
"Con ở nhà chờ phụ thân về được không?"


"Nhưng con muốn đi." Diệu Diệu bấu bả vai phụ thân, khẩn cầu nói: "Phụ thân, người coi như không nhìn thấy gì hết, lén mang con đi là được ."
"Không."
Diệu Diệu tức giận thở mạnh một hơi, vỗ vỗ phụ thân bảo hắn thả mình xuống, sau đó lại bò vào trong hòm, hạ quyết tâm không nhượng bộ!


Nguyên Định Dã bất đắc dĩ, còn định ôm cô ra ngoài nhưng tiểu cô nương hai tay gắt gao bám chặt lấy cái hòm, Nguyên Định Dã hơi dùng lực, thế là ôm cả người cả hòm lên. Hắn đành phải đặt người về, Diệu Diệu ngồi xổm trong rương, hắn trên cao nhìn xuống, đau đầu nói: "Đi đến đó không an toàn, nếu lỡ con xảy ra chuyện gì thì ta cũng không thể bảo hộ được."


"Ta chỉ đi theo phụ thân, tuyệt đối không chạy lung tung."
"Nhưng..."
"Còn có thái tử ca ca mà!" Diệu Diệu vội vàng nói: "Con đi theo thái tử ca ca, đi bên huynh ấy khẳng định là không có chút nguy hiểm nào!"
"..."


"Phụ thân, van cầu người mà." Diệu Diệu dang hai tay nhào vào lòng hắn. Tiểu cô nương ôm lấy cổ, mái tóc mềm mại lướt qua cổ, đôi má phúng phính cọ cọ vào mặt, cố ý dùng giọng ngọt ngào làm nũng: "Diệu Diệu muốn đi cùng phụ thân cơ."


Cho dù Nguyên Định Dã có cứng rắn đến đâu cũng không chống cự nổi.
Thân thể hắn cứng ngắc rồi dần thả lỏng, nội tâm giao chiến một hồi cuối cùng thở dài một hơi.
"Được rồi." Hắn nói: "Nhưng con nhất định phải bảo vệ tốt cho bản thân."


Diệu Diệu cả người rung lên, đôi mắt tỏa sáng, cô vung tay hoan hô một tiếng, vội vàng ôm chặt phụ thân, hôn lấy hai cái "Chụt chụt ", thân thiết nói: "Phụ thân! Diệu Diệu yêu phụ thân nhất!"
Nguyên Định Dã sủng nịch nhìn cô, nghĩ đến lời mình vừa nói, không khỏi đau đầu.
...


Đội ngũ theo hoàng cung xuất phát, hoàng đế mang theo hậu phi hoàng tử, vương công đại thần, cùng với vô số hộ vệ tướng sĩ, hàng dài chậm rãi chạy mấy ngày mới đến khu vực săn bắn.
Thái giám đi theo vén rèm, hoàng đế mang theo thái tử đi ra.


"Hôm nay là lần đầu tiên thái tử đi săn, nghe nói thái tử học kỵ xạ rất nhanh." Hoàng đế hào sảng cười to nói: "Thái tử hôm nay nhất định phải cho trẫm tận mắt xem tài kỵ xạ của mình so với trẫm lúc trẻ như thế nào."
Tuyên Trác nghiêm mặt nói: "Nhi thần nhất định dốc toàn lực."
"Được!"


Thái giám mang trường cung lên, rất nhanh có một con hươu đực được thả ra. Con hươu to khoẻ, đỉnh đầu là cái sừng hùng tráng tuyệt đẹp, hoàng đế giương cung hướng về phía con hươu. Bỗng nhiên, mũi tên nhọn bắn ra, hóa thành một đường thẳng lao vun vút về phía trước, con hươu thét lên một tiếng rồi té ngã trên đất, nó giãy dụa vài cái rồi bất động.


Hoàng đế bắn tên mở màn, mọi người xung quanh liên tục vỗ tay hoan hô.
Hoàng đế hài lòng giao trường cung cho thái tử, thấm thía nói: "Thái tử chớ có làm cho trẫm thất vọng."
Tuyên Trác trịnh trọng tiếp nhận, thần sắc khẩn trương, áp lực càng ngày càng tăng.


Đại thần đi theo đều là trọng thần, vô số thiếu niên lang ngồi trên lưng ngựa, tay cầm trường cung, phong nhã hào hoa, đều là thế hệ trẻ tuổi nhất trong kinh.
"Nguyên ái khanh." Hoàng đế nhắc đến Nguyên Định Dã, vui vẻ nói: "Hôm nay không cần đi theo trẫm, cứ cho bọn họ thấy sự lợi hại của ngươi đi."


Nguyên Định Dã ngồi trên lưng ngựa, ruổi ngựa tiến lên một bước: "Dạ."
Hoàng đế giương giọng nói với mọi người: "Hôm nay nếu ai có thể thắng được Nguyên khanh, trẫm nhất định sẽ thưởng lớn!"


Nguyên Định Dã là thần tiễn thủ nổi danh khắp nơi nhưng nghe câu này của hoàng đế xong, mọi người đều khí thế hừng hực bắt đầu lâm trận. Hoàng đế càng hài lòng, vẫy tay cho người thả con mồi ra.


Mãnh thú lúc này chạy như điên ra ngoài, bốn phía mở ra, hoàng đế ra lệnh một tiếng, thái tử đi đầu, Nguyên Định Dã theo sát sau đó, đại thần cùng gia quyến ở phía sau, trăm mã bay nhanh mà đi, phóng ngựa về phía con mồi rồi biến mất.


Hoàng đế cười nhìn bọn họ, ông hôm nay không định đi săn, đang tính ngồi trở lại thì bỗng nhiên liếc thấy cái gì đó.
Chỉ thấy ở cuối đội ngũ có một bóng nho nhỏ cưỡi trên một con chó, tay cầm cung tiễn, từ xa còn có thể nghe thấy giọng nói non nớt của trẻ con.


Chỉ là chó thì sao có thể nhanh bằng ngựa nên bị bỏ xa một đoạn dài.
Hoàng đế: "..."
Hoàng đế nháy nháy mắt nhìn, thấy chính mình không hoa mắt, vội vàng bảo thái giám: "Mau! Mau mau mau, chạy nhanh ngăn người lại!"


Ông biết Nguyên Định Dã mang theo nữ nhi đến đây, thế mà mới nháy mắt một cái, tiểu nha đầu kia đã chạy vào đội đi săn rồi!


(*) Lời của editor: mọi người đọc cách mình edit Diệu Diệu thành "cô" có bị khó chịu không ạ? Tại vì truyện chủ yếu viết về các nhân vật còn nhỏ tuổi á nên mình không muốn edit thành "nàng" hoặc "hắn", lúc đầu mình có edit là "cô bé" nhưng mà sau khi đi tham khảo một số chỗ với cả sau một thời gian thì tự nhiên mình lại thấy đọc "cô" thuận hơn nên bỏ từ "bé" đi?. Nếu mọi người cảm thấy kiểu edit này có bị khó chịu thì cứ cmt để mình sửa lại nhé (sửa lại sẽ hơi lâu nên mọi người thông cảm cho mình nhé?)