Trong lòng Tuyên Trác đương nhiên đã có tiểu cô nương.
Tiểu cô nương gương mặt tròn tròn, má lúm đồng tiền, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng lúc nghịch ngợm thì gà bay chó sủa. Bây giờ tiểu cô nương đã lớn lên thành đại cô nương, vóc người cũng cao hơn, khuôn mặt dần trưởng thành nữ tính nhưng vẫn mang nét ngọt ngào mềm mại.
Cũng không biết là từ khi nào, có lẽ là từ mới đầu hắn mỗi ngày đều ngóng trông gặp nhau trong mộng, hoàng cung đa mưu quỷ kế, chỉ khi ở trước mặt Diệu Diệu, hắn mới có thể là chính mình, không cần phải suy đoán, băn khoăn điều gì.
Tuyên Trác sau khi thành niên, Hoàng Hậu đã mang tới rất nhiều các bức hoạ quý nữ trong kinh, muốn hỏi thử ý hắn.
Trong cung tất cả mọi người biết hắn với Diệu Diệu thân thiết với nhau, Hoàng Đế và Hoàng Hậu cũng vậy nhưng sau khi hắn từ chối thì hai người cũng không còn thúc giục nữa. Nguyên phủ chỉ có một tiểu cô nương, dù sao cũng nên cho họ bên nhau nhiều hơn.
Tuyên Trác vốn có dự tính như vậy.
Hắn lường trước bản thân có thể không phải người trong lòng Diệu Diệu, nhưng mình cũng phải là người quan trọng của nàng nên mới nghĩ chờ thêm chút nữa, chờ Diệu Diệu thông suốt, sẽ dần dần thích hắn. Hắn lo mình quá mức vội vàng, sẽ doạ Diệu Diệu sợ nên không muốn bức bách.
Trong đầu tiểu cô nương có rất nhiều người yêu quý, hắn chỉ chiếm một phần nhỏ nhưng bây giờ dù đã đến độ tuổi đính hôn thì cả ngày vẫn chỉ nghĩ đến bánh ngon, đọc sách, đi dạo với chó, giống như ngoài mấy cái này ra thì không còn thú vui nào nữa. Tuyên Trác cố gắng nhẫn nại cũng có vài phần sốt ruột.
Nhưng lúc này......
Tuyên Trác đau đầu né mắt nàng đi, hai mắt Diệu Diệu trong suốt sáng ngời, rõ ràng cái ý đấy không phải là cái hắn muốn nhưng giấu giếm cũng làm hắn có vài phần chột dạ bèn hàm hồ nói: "Nàng...... Nàng lúc này không rảnh."
"Không rảnh?"
"Nàng ấy rất bận." Tuyên Trác chậm rãi nói: "Nàng ấy phải học bài, còn phải giúp đỡ...... Giúp đỡ người nhà, dù ta có muốn gặp mặt cũng phải chọn lúc nàng ấy nhàn rỗi."
Diệu Diệu "Ồ" một tiếng, kinh hỉ nói: "Nàng ấy cũng đi học sao? Có học cùng trường với muội không?"
Tuyên Trác quay đầu ra chỗ khác, đáp: "Chờ khi nào nàng ấy rảnh, ta sẽ dẫn muội đi gặp."
Diệu Diệu gật gật đầu, cũng không tra hỏi nữa.
Trong học viện, nữ học sinh có thể đếm trên đầu ngón tay, Diệu Diệu bắt đầu nghĩ thử nhưng trong đó không ai là có thể phù hợp. Chỉ là cũng không sao, trong kinh thành đâu phải chỉ có một trường học.
Diệu Diệu thầm nghĩ: Lục ca ca tin tức nhanh nhạy nhất, hôm sau nhất định phải nhờ huynh ấy đi hỏi thăm xem, các trường học trong kinh thành rốt cuộc có bao nhiêu nữ học sinh.
Xe ngựa chậm rãi chạy trên phố, cuối cùng dừng lại ở chỗ náo nhiệt nhất.
Tuyên Trác xuống xe ngựa trước rồi sau đó đứng bên ngoài xoay người vươn tay ra chỗ Diệu Diệu. Diệu Diệu theo thói quen định nắm lấy tay hắn, chờ đứng vững vàng, mới hậu tri hậu giác ý thức được điều gì đó, vội vàng thu tay về.
Nàng lùi ra phía sau, có chút ngượng ngùng nói: "Thái Tử ca ca, về sau huynh không cần đỡ muội đâu. Muội lớn rồi, sẽ không bị té ngã."
Trước kia tuổi còn nhỏ nên lúc lên trên xe ngựa cần có người đỡ, lần trước đi chơi với Tuyên Trác, khi nhảy xuống lại quá mức nóng vội, không cẩn thận té ngã một cái. Nên sau này, mỗi lần nàng xuống, Tuyên Trác đều sẽ đỡ nàng.
Nhưng bây giờ không giống thế nữa.
Hiện tại Thái Tử ca ca đã có người trong lòng, nàng cần phải biết chừng mực để vị cô nương kia không hiểu lầm. Diệu Diệu đã xem Tuyên Trác như người nhà, không muốn tạo thêm phiền phức cho hắn.
Diệu Diệu còn cố tình d ịch sang bên một bước nhỏ, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Tuyên Trác giữa mày hơi nhăn lại, muốn nói lại thôi.
Hắn nhẹ nhàng hít một hơi, mới nói: "Muội không phải nói trong kinh thành có cửa hàng mới, muốn chờ ta về sẽ đi cùng muội sao?"
Diệu Diệu liên tục gật đầu, nhắc đến cái này, lập tức có hứng thú: "Đúng thế, năm nay ở đây mở thêm rất nhiều cửa hàng mới, còn có một gian chuyên bán đồ Tây, muội nghe nói ở đó có nhiều thứ hay ho lắm nhưng huynh mãi không về nên bây giờ mới đi được."
Hắn nhắc tới, Diệu Diệu đã chờ không kịp, nàng vẫn còn nhớ rất rõ chỗ đến cửa hàng Tây kia, vừa dứt lời bèn theo bản năng kéo lấy tay Tuyên Trác nhưng vừa nắm lấy lại nhanh chóng thu về.
Tuyên Trác rũ mắt nhìn nàng, không nhịn được mà vươn tay ra.
Hắn còn chưa nắm lấy thì Diệu Diệu đã chạy đi, cũng không quay đầu lại: "Nó...... Nó ở ngay phía trước, rất gần thôi!"
"......" Tuyên Trác đành phải chạy theo.
Cửa hàng đồ Tây mới mở không lâu nên mọi người đều khá tò mò, bên trong người tới người lui vô cùng tấp nập. Đang ở bên ngoài nên Diệu Diệu không gọi là "Thái Tử ca ca" nữa, Tuyên lại là quốc họ, càng không thể gọi, Diệu Diệu chỉ kêu hắn một tiếng "Ca ca".
Trong cửa hàng có một cái gương đồng, sáng vô cùng, đến cả một sợi tóc cũng có thể chiếu đến rõ ràng, ai nấy đều tò mò chạy lại soi thử. Mọi thứ bên trong cửa hàng đều là những đồ hiếm lạ chưa thấy bao giờ.
Hương liệu, đá quý, các đồ phụ tùng, trên tường còn treo một bức tranh sơn dầu, Diệu Diệu dựng lỗ tai nghe tiểu nhị giới thiệu đó là tranh của danh hoạ nổi tiếng bên phương Tây, tên rất khó đọc, bức tranh khiến không ít người tò mò mà vây quanh nghe.
Trên các kệ tủ cũng bày đủ các món đồ mới lạ, Diệu Diệu cầm hết cái này đến cái kia lên xem, váy áo của phương Tây không giống với kiểu ở kinh thành, đường viền hoa tầng tầng lớp lớp, hình thức rườm rà, đặc biệt là vòng eo được may rất nhỏ làm người nhìn không nhịn được hóp bụng lại.
Diệu Diệu thử hít sâu một hơi, quay đầu lại thì đối diện với ánh mắt Tuyên Trác.
Tuyên Trác nhắm mắt đi phía sau, không hề hứng thú với mọi thứ như nàng mà ngược lại mọi lực chú ý đều dồn vào người trước mắt. Hai người mặt đối mặt, Tuyên Trác nhìn nàng cong cong khóe môi. Diệu Diệu lập tức dời ánh mắt đi.
Tuyên Trác tùy tay cầm lấy một thứ bên cạnh: "Diệu Diệu, muội tìm được đồ mình thích chưa?"
Nàng cảm thấy tò mò với mấy đồ ở đây, nhìn cái gì cũng đều thích, trong chốc lát đã chọn được rất nhiều đồ.
Tuyên Trác thuần thục lấy ngân phiếu ra, Diệu Diệu bèn chạy nhanh ngăn hắn lại
"Muội có tiền mà." Diệu Diệu vội vàng lấy túi tiền ra, tự tin nói: "Muội có mang bạc theo!"
Tuyên Trác buồn bực: "Giữa chúng ta còn cần so đo cái này sao?"
"Hiện tại không giống nữa." Diệu Diệu nghiêm túc nói: "Tiền của huynh bây giờ phải giữ cho cẩn thận, về sau còn cần sắm sửa cho cô nương của mình."
Nàng nghĩ thầm: Trước kia nàng không hiểu chuyện, tiêu thật nhiều bạc, trong cung còn thường tặng một xe quà đến, cho dù là Thái Tử cũng không xài nhiều như thế!
Hơn nữa, về sau xe đồ kia đều phải để lại cho cô nương trong lòng Thái Tử ca ca.
Thấy nàng kiên trì, Tuyên Trác đành phải cất ngân phiếu đi. Không có Tuyên Trác trả tiền, mà đồ Tây này giá cả lại đắt đỏ, túi tiền nhỏ cũng có hạn. Sau khi lớn lên, lão phu nhân cho phép nàng tự quản lý tiền bạc của mình, mà Diệu Diệu đã tiêu tốn vào rất nhiều thứ khác nhau, trước đó không lâu còn phải sửa lại cái miếu cũ cho mấy con chó hoang, thỉnh thoảng cũng phải mời đại phu đến kiểm tra sức khoẻ cho mấy con chó. Cuối cùng Diệu Diệu chọn đi chọn lại, chỉ mua một chiếc gương để bàn
Tuyên Trác rầu rĩ không vui: "Muội nếu thích thì sao không đồng ý để ta mua? Diệu Diệu, cho dù ta có cưới thê tử hay không thì muội không cần phải xa cách ta đến thế."
Tuy nói là phải đợi nhưng dễ nhận ra nàng muốn phủi sạch quan hệ với mình, Tuyên Trác trong lòng có vài phần khó chịu. Nếu hắn biết Diệu Diệu sẽ xa cách như vậy, lúc trước đã không tùy tiện viện cớ. Nhưng Diệu Diệu không thông suốt, hắn cũng không dám nói thẳng.
Lần này ngược lại khiến hắn rơi vào thế khó xử.
Diệu Diệu nghiêm túc nói: "Giữa chúng ta có quan hệ tốt, muội đương nhiên là hiểu. Nhưng muội đã lớn rồi, không thể tiếp tục như vậy được."
"Nhưng......"
"Nguyên cô nương."
Tuyên Trác ngậm miệng lại, cùng Diệu Diệu đồng loạt xoay người nhìn ra sau.
Diệu Diệu vừa nhìn thấy Trình cô nương, khuôn mặt nhỏ liền xụ xuống, nếu ai chơi với nàng sẽ bất ngờ với phản ứng này. Chỉ là Trình cô nương làm như không thấy, lúc này cười tươi chạy lại làm thân: "Nguyên cô nương, ngươi cũng tới đây mua đồ sao?"
"Nghe nói cửa hàng này bán rất nhiều đồ ngoại từ phương Tây, nhà ta mới chuyển tới kinh thành nên muốn đến xem thử." Trình cô nương hôm nay diện bộ váy đang thịnh hành nhất kinh thành, châu ngọc lụa hoa, phía sau còn dẫn theo vài người, cứ như bản thân là quý nữ danh giá nhất kinh. Ánh mắt nàng ta rơi xuống gói đồ trong tay Diệu Diệu, kinh ngạc nói: "Nguyên cô nương chỉ mua mỗi cái này thôi sao?"
Diệu Diệu: "......"
"Cái trong tay Nguyên cô nương là gương đồng đúng không, ta cũng thích mấy thứ này, chỉ là cái này nhỏ quá, có khi chỉ soi được mặt thôi." Trình cô nương chỉ vào cái gương khác, ôn hòa nói: "Muốn mua thì phải mua cái to thế này mới soi được toàn thân rõ ràng. Chỉ là càng lớn, tiền bạc cũng càng đắt, nghe nói cái cửa hàng này chỉ có một, ta lúc trước đã nhìn trúng nó rồi, cũng may không ai đoạt mất."
Diệu Diệu: "......"
Trình cô nương làm như thật sự sợ có ai đó sẽ chạy ra cướp mất của mình, bèn vội vàng gọi tiểu nhị tới gói đồ, sau đó còn cố ý làm trò trước mặt mọi người rút ra một tập ngân phiếu. Tiểu nhị tươi cười gói lại cẩn thận, nàng ta bèn đi qua hạ giọng nói với Diệu Diệu: "Ngày mai ta sẽ theo mẫu thân tiến cung gặp hoàng hậu nương nương, cũng không biết hoàng hậu nương nương có thích món quà này không nhỉ."
Diệu Diệu: "......"
Nàng rất nhanh nhớ tới mục đích của Trình cô nương, ánh mắt không nhịn được liếc sang Tuyên Trác. Nàng đương nhiên biết Trình cô nương tiến cung đi gặp hoàng hậu nương nương là vì điều gì, lập tức ấn tượng càng lúc càng xấu.
Nàng xụ mặt, siết chặt gói đồ trong tay, hít sâu một hơi, nói: "Hoàng hậu nương nương sẽ không thích."
Ý cười trên mặt Trình cô nương lập tức cứng lại.
Nàng ta cố gắng nặn từng chữ nói: "Nguyên cô nương, lời này không thể tùy tiện nói bậy......"
"Cái này cũng chẳng phải thứ gì hiếm lạ, hoàng hậu nương nương chắc chắn cũng đã có từ lâu rồi." Diệu Diệu ngẩng cao đầu, thẳng sống lưng, ỷ vào không ai phản bác, tự tin mười phần nói: "Cửa hàng này vốn đã mở được một thời gian, mọi người ở kinh thành đã sớm xem đến chán rồi, cho dù có người tặng ta, ta...... Ta còn không muốn lấy nữa là!"
Tuyên Trác liếc nhìn nàng một cái.
Trình cô nương kinh nghi bất định. Nàng ta tặng quà đương nhiên là muốn thăm dò sở thích của hoàng hậu nương nương, nghe nói hoàng hậu nương nương gần đây hay quan tâm đến mấy vấn đề của phương Tây nên mẫu thân mới cắn răng chi tiền, cái gương kia chính là trấn đi m chi bảo, giá lại đắt đỏ, kinh thành nhiều quý tộc quyền thế như vậy mà không ai mua, không ngờ vào miệng Diệu Diệu lại nghe nhẹ nhàng đến vậy.
Nhưng nghe nói Nguyên gia là cận thần của thiên tử, nói không chừng Nguyên Diệu Quỳnh thật sự hiểu.....
Nàng ta ngừng thở, trấn định nói: "Nguyên cô nương nói đùa, cái gương này chính là đồ chỉ có duy nhất ở kinh thành......"
"Mấy tháng trước khi thuyền lớn từ phương Tây trở về, đồ đạc cả nửa con thuyền đều đưa vào hoàng cung, đừng nói là cái gương, có khi còn hàng trăm thứ khác cũng chẳng còn gì hiếm lạ. Ở đó thậm chí còn có một cái hộp nhạc dây cót, chỉ cần xoay xoay vài cái là sẽ phát ra tiếng nhạc, con chim và dòng nước cũng chuyển động y như thật." Tuyên Trác không chút để ý nói: "Mấy món đồ đó xem suốt mấy tháng đến phát chán rồi."
Trình cô nương cuối cùng cũng nhìn đến hắn, thấy hắn khí vũ hiên ngang, mặt quan như ngọc, quần áo bất phàm, hỏi: "Vị này chính là?"
Diệu Diệu cũng không dám để Tuyên Trác mở miệng, vội vàng nói: "Đây là...... Là huynh trưởng của ta!"
"Huynh trưởng?"
Nàng ta đã sớm đi hỏi rõ ràng, Nguyên phủ chỉ có một vị thiên kim, không hề có huynh đệ tỷ muội nào. Nhưng thấy hai người thân cận, chắc cũng không phải nói dối. Chẳng lẽ là bên nhà ngoại?
Nguyên Định Dã được hoàng đế trọng dụng, nhưng bên nhà ngoại lại chẳng có chút tiền đồ nào, người này tuy nhìn bất phàm nhưng chắc là hưởng ké từ phủ tướng quân, muốn chạy lại làm thân để thơm lây thôi.
Trình cô nương nghĩ như vậy, cũng thèm để vào mắt. Nhưng lời hắn vừa nói đúng là khiến người ta tin phục.
Nếu là cái gương kia thật sự tinh tế đến thế, giá thành lại cao mà còn là đồ hiếm thì hoàng hậu nương nương chẳng phải sẽ nhìn nàng ta bằng một con mắt khác sao? Bây giờ nàng ta tốn một đống tiền chỉ để mua một thứ phế vật?
Trình cô nương chần chừ, Diệu Diệu lại nói: "Không sao, cho dù hoàng hậu nương nương không thích thì ngươi cũng có thể đặt nó ở trong nhà. Trình cô nương khen nó liên mồm mà, tuy là tốn nhiều tiền nhưng mà cũng đáng!"
Trình cô nương sắc mặt cứng đờ.
Diệu Diệu nhìn nàng ta chớp chớp mắt: "Đồ đã mua chẳng lẽ ngươi còn muốn trả lại?"
Trình cô nương: "......"