Diệu Diệu khóc rất lớn, nước mắt chảy dài trên gò má làm Nguyễn mẫu và Nguyễn công tử giật nảy mình, hai người hoang mang muốn an ủi nhưng vừa vươn tay ra thì đã bị Diệu Diệu gạt phăng đi.
Cô oa oa khóc lớn, vừa tức vừa buồn, nước mắt cũng rơi không ngừng, lau mãi không sạch, một thoáng chốc đã làm cả khuôn mặt đỏ bừng, trên má ướt sũng, nhìn qua đáng thương cực kỳ.
Nguyễn mẫu sốt ruột nói: "Diệu Diệu..."
"Các người không cần nói, phải nghe cháu nói!" Diệu Diệu tức giận: "Ta không muốn nghe ai nói hết!"
Nguyễn mẫu ngượng ngùng ngậm miệng lại, nhìn sang nhi tử, cả hai người không biết nên làm sao.
Diệu Diệu không phải kẻ ngốc, cô lau nước mắt đi, nhìn trái phải rồi chạy đi lấy một cái ghế. Diệu Diệu đứng lên trên, cảm giác mình cao hơn hẳn Nguyễn công tử và Nguyễn mẫu.
Giống như đứng ở trên cao, lời nói sẽ có trọng lượng hơn.
Diệu Diệu đứng thẳng, tay nhỏ nắm chặt thành quyền, ngẩng cao đầu như chú gà trống nhỏ, nói: "Cháu có bạc! Đại phu nói, có thể trị khỏi! Các người không có bạc, cháu sẽ cho mượn, nếu vẫn không đủ, cháu đi tìm phụ thân, phụ thân nhất định sẽ cho!"
Nguyễn mẫu nói: "Chúng ta sao có thể cứ lấy tiền.."
"Cháu cho người mượn!" Diệu Diệu lớn tiếng nói: "Mọi người phải viết giấy vay nợ, cháu không cho không! Mọi người cứ giống Nguyễn Vân Hoành vậy, viết giấy vay nợ cho cháu!"
Nguyễn công tử rầu rĩ nói: "Chúng ta chưa chắc sẽ trả được..."
"Có thể, huynh đi thi trở thành trạng nguyên, làm đại quan, trở nên lợi hại như phụ thân là có thể trả!"
"Ta thi không đỗ đâu.."
Diệu Diệu nắm chặt tay, hai mắt đỏ bừng: "Còn chưa thi mà!"
Hai chú chó mỗi con một bên, nghe theo lời của cô mà nhe răng trợn mắt, trong cổ họng phát ra khừ khừ, như đang giúp chủ nhân tăng tính uy hϊế͙p͙.
Hai mẫu tử Nguyễn gia chưa bao giờ gặp phải cảnh này, trong lúc nhất thời cũng ngây người ra.
Nhưng Diệu Diệu đang rất tức giận, thở mạnh nói với Nguyễn mẫu: "Đại phu nói có thể trị khỏi, chỉ cần khoẻ lại, người sẽ không chết. Nếu người mà chết thì Nguyễn Vân Hoành sẽ không còn mẫu thân, cậu ấy mới chỉ là một đứa trẻ thôi!"
Nguyễn mẫu: "Cháu..."
Nguyễn mẫu muốn nói cháu cũng là đứa trẻ mà.
Nhưng bà lại rất nhanh nhớ tới đứa trẻ này đã không còn mẫu thân.
Diệu Diệu từng trải qua nên đương nhiên là hiểu nhất!
Cô tận mắt thấy mẫu thân ra đi, cảm giác ấy như rơi vào băng thiên địa tuyết, trong lòng trong bụng, đều bị đóng băng.
Khi đó cô còn quá nhỏ, bên cạnh không có phụ thân, ngoại trừ ôm lấy thân thể mẫu thân mà khóc lóc thì cái gì cũng không làm được. Cô không có bạc, không mời được đại phu, chỉ có thể nhìn mẫu thân từ biệt. Trước kia có chuyện gì buồn, chỉ cần khóc một chút là sẽ không khó chịu, chỉ duy nhất chuyện này dù có khóc thế nào thì cũng vẫn vậy.
Mẫu thân dạy làm người có cốt khí, nhưng Diệu Diệu luôn thầm nghĩ nếu kiếm được tiền là có thể mời đại phu đến cho mẫu thân thì có phải mẫu thân sẽ vẫn còn không?
Nếu phụ thân trở về sớm một chút, nếu có người tốt nào xuất hiện... Nhưng Diệu Diệu cũng biết, mẫu thân khi đó đã không còn muốn sống nữa. Nếu không thì người đã đem bán vòng tay phụ thân tặng rồi.
Nhưng Diệu Diệu muốn bà phải sống.
Diệu Diệu nước mắt lại chảy, cô đứng trên ghế cao, khóc lớn nói: "Nguyễn Vân Hoành chỉ còn lại mẫu thân, nếu không còn thì mỗi ngày mỗi đêm đều sẽ thầm đau lòng mà nhớ người, sự đau khổ và tuyệt vọng như chết đi sống lại... Hu hu!"
Diệu Diệu lau nước mắt, nức nở nói: "Cháu... Cháu cũng nhớ mẫu thân..."
Nguyễn mẫu càng nhìn càng đau lòng không thôi, vội vàng ôm cô vào lòng mà dỗ dành: "Ta không phải vẫn khỏe mạnh sao?"
"Cái này không giống, người phải trường mệnh trăm tuổi, khỏe mạnh cường tráng." Diệu Diệu nức nở, nghiêm túc nói: "Người phải ở bên cậu ấy thật lâu, phải giống như gia gia và nãi nãi cháu, cả phụ thân nữa, bọn họ đều rất khỏe mạnh, còn có phải chờ đến khi cháu trưởng thành, bọn họ đều vẫn phải khoẻ mạnh "
Nguyễn mẫu im lặng, nhưng thấy tiểu cô nương nghiêm túc cũng không biết nên nói như thế nào.
Bà bèn quay ra nhìn Nguyễn công tử nhưng Nguyễn công tử còn chưa kịp nói gì thì hai mắt Diệu Diệu đã hùng hổ nhìn sang.
Diệu Diệu lớn tiếng mắng: "Huynh cũng là cái đồ ngu ngốc!"
Nguyễn công tử to há miệng kinh ngạc.
Đối với Nguyễn công tử, Diệu Diệu không còn bình tĩnh như lúc với Nguyễn mẫu.
Cô thở phì phì mà nói: "Mẫu thân lúc nào cũng mong muội được đi học, huynh đọc nhiều sách như vậy, thế nào mà còn không rõ, đã thế... Còn muốn không thi trạng nguyên!"
Thảo nào Chúc tỷ tỷ tức giận, Diệu Diệu hiện tại cũng rất cáu!
Mẫu thân luôn muốn cô có thể đi học đọc sách, bây giờ khó khăn lắm mới thành hiện thực, Diệu Diệu đương nhiên rất quý trọng. Mấy ngày bị ốm không đi học được nhưng Diệu Diệu không hề lơi lỏng, mỗi ngày đều làm đầy đủ bài tập, chỗ nào không hiểu sẽ đi hỏi thái tử ca ca. Diệu Diệu luôn ghi nhớ lời mẫu thân dạy, chưa bao giờ dám quên.
Nguyễn công tử đọc sách còn nhiều hơn cô, thậm chí là ứng cử viên sáng giá cho kỳ thi sắp tới, ấy vậy mà lại muốn từ bỏ?
Nguyễn công tử chưa kịp thích ứng với lời giáo huấn của tiểu cô nương, hắn hơi nhăn mày lại, nhưng vẫn ôn tồn nói: "Có một số việc, muội không hiểu đâu."
Diệu Diệu không đồng ý.
"Nguyễn đại ca, huynh có muốn cưới Chúc tỷ tỷ không?" Diệu Diệu hỏi hắn: "Huynh thích Chúc tỷ tỷ, nếu Chúc tỷ tỷ gả cho người khác, chẳng lẽ huynh không đau buồn sao?"
Nguyễn công tử ngẩn ra. Nguyễn mẫu cũng vậy.
Hắn nhìn thẳng vào mắt tiểu cô nương, mắt Diệu Diệu còn hồng hồng nhưng không có nửa ý nói đùa, thần sắc nghiêm túc, rõ ràng là thật sự nhìn thấu tâm tư của hắn. Nguyễn công tử tránh đi tầm mắt, hấp tấp nói: "Muội thì biết cái gì chứ."
"Muội đọc rất thật nhiều sách, đạo lý này cũng đã đọc rồi!" Diệu Diệu đứng thẳng người, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Huynh thích Chúc tỷ tỷ, Chúc tỷ tỷ cũng thích huynh, hai người đã có ý với nhau, vậy sao lại không về với nhau! Huynh cái gì cũng không chịu nói, ngay cả mặt cũng không muốn Chúc tỷ tỷ nhìn thấy, chờ đến khi Chúc tỷ tỷ thực sự lập gia đình, huynh muốn hối hận cũng không kịp!"
Tâm tư của hắn bị một tiểu hài tử nói rành mạch rõ ràng, giống như làm việc xấu xong bị tất cả phát hiện vậy.
Nguyễn công tử thẹn thùng đến bên tai đỏ bừng, tay siết chặt thành nắm đấm, khó xử mà nói: "Muội không hiểu."
Diệu Diệu nghĩ rằng: Ca ca Nguyễn Vân Hoành thật đúng là ngu ngốc, rõ ràng một tiểu hài tử như cô còn biết, vì sao bản thân là người lớn mà lại không chịu hiểu chứ?
"Chúc tỷ tỷ trước đó vài ngày có nói với muội, bản thân muốn học cách buông bỏ. Lúc đầu muội còn không hiểu câu đấy là ý gì nhưng về sau có người nói ra, muội đã hiểu, tỷ ấy là muốn từ bỏ mối tình với huynh."
Mặt Nguyễn công tử lập tức trắng bệch không chút máu.
Diệu Diệu nhăn mày, nghiêm túc nói: "Tuy rằng muội còn nhỏ, mọi người có thể không tin lời muội nói. Nhưng muội cũng biết, có chuyện cho dù làm xong có bị phụ thân đánh mông thì muội vẫn phải làm, nếu không về sau sẽ rất khó chịu, sẽ rất hối hận."
Đại Hoàng ở bên cạnh rên ư ử mấy tiếng, cọ cọ cái đầu vào tay cô.
Diệu Diệu còn nhỏ, cho dù đã nghe nhiều thoại bản về tài tử giai nhân nhưng không hiểu thế nào là nam nữ ho n ái.
Nhưng cô biết, cô yêu phụ thân, yêu quý bạn học của mình, cho dù là phải chia tay ai thì đều sẽ khó chịu không thôi. Đại Hoàng bị lạc mất, cô bèn nghĩ đi tìm nó, thái tử ca ca không để ý, cô cũng nghĩ hết cách đi cầu huynh ấy tha thứ. Chúc tỷ tỷ giận dỗi, rõ ràng chỉ cần Nguyễn đại ca đi xin lỗi là được mà
Giọng Nguyễn công tử khàn khàn: "Ta cưới nàng thì sẽ ra sao chứ, liên lụy nàng sao?"
"Nàng nếu gả cho người khác, sẽ vẫn hưởng áo gấm ngọc thực, vinh hoa phú quý, không phải chịu khổ với ta. Mà cho dù nàng đồng ý thì phụ mẫu nàng cũng sẽ không đồng ý. Mấy cái này muội không hiểu đâu." Nguyễn công tử không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
"Vậy huynh thi được trạng nguyên không phải là giải quyết được vấn đề này sao? Muội đọc trong sách có nói chỉ cần huynh thi đỗ trạng nguyên, Chúc tỷ tỷ nhất định sẽ gả cho huynh."
Nguyễn công tử: "..."
Nguyễn mẫu có chút không đành lòng, ngăn cản nói: "Diệu Diệu, có một số việc không phải đơn giản như vậy..."
Nguyễn công tử cũng bắt đầu mất bình tĩnh: "Muội cho rằng thi trạng nguyên đơn giản như vậy sao? Thiên hạ nhiều người như vậy, mà kỳ thi thì ba năm mới có một lần, có thể có bao nhiêu người đỗ? Mà trạng nguyên thì chỉ có một! Mẫu thân bệnh nặng, đệ đệ lại còn nhỏ, nếu ta chỉ chú tâm đèn sách thì bọn họ phải sống thế nào?"
Diệu Diệu móc móc túi tiền, lấy ra cái hà bao thêu con cá để trên bàn.
Cô ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào nắt Nguyễn công tử: "Muội có tiền!"
Nguyễn công tử: "..."
Nguyễn công tử không biết nên quay người thế nào.
"Đứa nhóc như muội thì biết cái gì."
Diệu Diệu hít sâu một hơi, chuẩn bị nổi giận.
"Muội là trẻ con nhưng vẫn hiểu!" Diệu Diệu thở phì phì nói: "Cái này không được, cái kia cũng không được. Mẫu thân huynh bị bệnh, Chúc tỷ tỷ, còn có trạng nguyên, ai cũng cần tiền! Nguyễn Vân Hoành thường nói với muội, muốn đợi về sau khi huynh đỗ trạng nguyên, làm đại quan, sẽ không còn phải sống khổ như bây giờ nữa, nếu cậu ấy biết chuyện này sẽ thất vọng như thế nào!"
Hai chú chó bên chân như cảm nhận được sự tức giận của chủ nhân, bèn về phía Nguyễn công tử mà sủa to mấy tiếng.
"Muội biết chuyện gì không làm được thì có thể nhờ phụ thân giúp đỡ, muội có thể cho huynh mượn bạc, huynh..." Diệu Diệu tức giận đến dậm chân: "Sao lại ngốc như vậy!"
Chúc tỷ tỷ thế mà lại đi thích một kẻ ngu ngốc!
Ngu ngốc thế này mà đòi thi trạng nguyên sao?
Diệu Diệu nhảy xuống ghế, cường ngạnh nhét hà bao con cá vàng vào tay Nguyễn công tử, trước khi hai người kịp phản ứng lại thì đã như một cơn gió chạy nhanh vào phòng Nguyễn công tử.
Cô trước kia đã tới Nguyễn gia nhiều lần cho nên cũng biết phòng Nguyễn công tử ở đâu.
Diệu Diệu cầm ra giấy bút, đặt trước mặt hắn.
Nguyễn công tử: "Làm gì vậy?"
"Viết giấy vay nợ." Diệu Diệu đếm đầu ngón tay: "Dùng để chữa bệnh cho mẫu thân huynh, còn có dùng thi trạng nguyên, còn có... Muội cũng không biết còn gì nữa, tóm lại, muội muốn cho huynh mượn... Cho huynh mượn..."
Diệu Diệu bỗng chốc nghẹn lại.
Cô cũng không biết nên cho mượn bao nhiêu bạc.
Nguyễn công tử: "Ta không viết."
"Huynh phải viết!"
Nguyễn công tử tức đến bật cười: "Muội có biết mình đang làm cái gì không? Nguyên tướng quân yêu thương muội nhưng mấy cái chuyện này không đến lượt đứa nhóc như muội quyết định."
"Muội đã có thể làm chủ." Diệu Diệu nghiêm túc nói: "Muội được phép dùng tiền của chính mình."
Nhưng Nguyễn công tử lại không muốn nghe lọt.
Đúng rồi, chuyện lớn như vậy, dù có nói nhiều thêm nữa thì cũng không ai tin lời một đứa trẻ.
Diệu Diệu ngẩng đầu nhìn Nguyễn mẫu nhưng Nguyễn mẫu lại lập tức né đi. Cô nghĩ đến Chúc tỷ tỷ, nghĩ đến mẫu thân, bỗng chốc muốn khóc.
Nhưng cô cố gắng nhịn xuống, Nguyễn công tử là kẻ ngu ngốc, nói đến thế rồi mà còn không rõ, Diệu Diệu đành phải mạnh bạo hơn.
Cô vỗ vỗ hai chú chó, chúng lập tức cúi thấp người, hướng về phía Nguyễn công tử mà nhe răng trợn mắt, từ cổ họng phát ra tiếng uy hϊế͙p͙. Dù sao cũng là hình thể hai con chó lớn, cho dù Nguyễn công tử biết chúng ngày thường không đả thương người khác nhưng lúc này còn có chút kinh hãi.
Nguyễn mẫu muốn tiến lên ngăn cản cũng bị chúng dọa trở về.
Diệu Diệu nhăn mặt lại, mở to hai mắt, cố làm ra bộ dạng hung dữ: "Huynh nếu không hỏi muội mượn bạc, muội sẽ bảo phụ thân giáo huấn huynh!"
Nguyễn công tử: "..."
Diệu Diệu nghĩ nghĩ, nghiêm túc bổ sung: "Phụ thân muội chính là đại tướng quân!"
Nguyễn mẫu: "..."