Người ta thường nói “nhất dạ phu thê bách nhật ân”*, đối với An Lộc Sơn mà nói, những lời này quả thực là nói suông.
(*một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa)
Rõ ràng Đoạn phu nhân là người thiếp hắn sủng ái nhất, nhưng khi nghe Đoạn phu nhân nói muốn cùng Tử Thanh đi đến Vân Châu, hắn dĩ nhiên lại thản
nhiên buông một câu: “Muốn đi thì đi, lão tử không thiếu nữ nhân!” Không một câu níu giữ, lãnh khốc như người lạ vậy.
Vân Châu, chỗ phụ cận Trường thành, bất quá chỉ cách xa Đột Quyết ba trăm
dặm, hàng năm đều có người Đột Quyết nam hạ đánh cướp, nghe nói là vùng
khỉ ho cò gáy, nơi ấy thiếu quân thiếu tướng, thực có khả năng chỉ qua
một đêm liền biến thành loạn thành dưới thiết kỵ của quân Đột Quyết,
cũng có khả năng chỉ qua một đêm liến biến thành “hoàng tuyền thành”
(= thành chết)
Tuy rằng là Hà Đông Tiết độ sứ, nhưng An Lộc Sơn cũng không quá để ý tới
thành trì kia, thậm chí còn có minh ước với Đột quyết, lòng phản nghịch
đã sớm mưu toan từ lâu, huống chi cướp thì cướp, dù sao người Đột Quyết
muốn là tài vật cùng nữ nhân, đoạt được rồi thì tự nhiên sẽ trở về, cho
nên ở Vân Châu cũng chỉ có một ngàn binh mã, giả vờ để có lời giải thích với triều đình mà thôi.
Từ nhiều năm trước tới nay, tướng sĩ thủ thành nơi đó đã sớm hình thành sự ăn ý với người Đột Quyết, ngươi đến thì ta liền trốn, ngươi đi rồi ta
lại ra, căn bản là không thèm quản đến sự sống chết của bách tính.
Nay đuổi Tử Thanh tới nơi đó, không thể nghi ngờ là trực tiếp đẩy hắn đến tuyệt địa.
Vừa ăn xong cơm trưa, An Lộc Sơn liền thúc giục đám người Tử Thanh nhanh
chóng ra đi, hơn nữa chỉ cho Tử Thanh mang theo một trăm thị vệ nha
hoàn, tựa hồ đã hoàn toàn không để tâm đến sống chết của đứa con này.
Xe ngựa ra khỏi cửa bắc thành Phạm Dương, trái tim Tử Thanh rốt cục cũng
buông lỏng, nô bộc đã phân phó để đưa bức thư cho Triều Cẩm hẳn là cũng
đã đến tay nàng rồi phải không?
Cưỡi ngựa đi, Tử Thanh ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh không có tuyết rơi, rốt cục, rốt cục cũng rời xa được khỏi cái địa phương quỷ quái kia!
“Hài tử ngốc này, thật sự không biết tiền đồ gian nguy thế nào mà!” Từ bên
cửa sổ xe ngựa nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Tử Thanh, Đoạn phu nhân không khỏi thở dài than.
“Không phải còn có ngài ở đây sao?” Đỗ y quan đánh ngựa tiến đến bên cửa sổ: “Không có việc gì đâu.”
“Aish….”
Bởi vì lo lắng Đoạn phu nhân lại nói lời đả kích Nhã Hề, cho nên lần này ra đi, Tử Thanh cố ý chuẩn bị hai cỗ xe ngựa, Đoạn phu nhân ở phía trước,
Nhã Hề ở phía sau, mỗi xe đều chuẩn bị hai nha hoàn hầu hạ.
Nhã nhi hiện tại đang làm gì nhỉ? Tử Thanh khẽ cười, ghìm ngựa quay đầu, chạy về phía xe ngựa của Nhã Hề.
Ngựa mới tới cần cửa sổ xe, Tử Thanh không khỏi ngẩn ngơ, thì ra giờ phút
này giai nhân đang ngủ say trong xe – nhìn đôi mày nàng hơi nhăn lại,
tản ra nét thanh nhã đầy thoải mái, vô ưu, vết thương trên mặt căn bản
không che lấp được vẻ thoát tục trời sinh.
“Hảo hảo ngủ đi, Nhã nhi…” Thả chậm cước bộ của ngựa, Tử Thanh lặng yên đi
bên cạnh, có thể liếc mắt nhìn nàng nhiều thêm một cái, vậy cả đời này
liền thêm một phần không uổng.
Một đường bắc thượng, dần dần, bất giác ánh tịch dương đã chiếu rọi từ phương tây.
Hơi hé mắt ra, thấy trong mảnh nắng chiều bên ngoài cửa sổ là một ánh mắt thâm tình.
Tâm Nhã Hề hơi rung động, ngượng ngùng ngồi dậy: “Chàng…chàng đã nhìn ta như vậy bao lâu?”
Không chờ Tử Thanh mở miệng, hai nha hoàn ở một bên đã phì cười một tiếng:
“Công tử gia chỉ sợ là đã nhìn tiểu thư vài canh giờ rồi.”
“Ngươi…” Nhã Hề nặng nề cúi đầu: “Sao các ngươi không đánh thức ta dậy?”
“Công tử gia muốn nhìn dung nhan tiểu thư ngủ, chúng nô tỳ nào dám quấy nhiễu mộng đẹp của tiểu thư đây?” Hai nha hoàn cười cười trả lời, Lục công tử này cùng Nhã Hề cô nương thật khiến cho ngươi ta hâm mộ a.
“Ta…” Bỗng nhiên giương mắt xấu hổ trừng Tử Thanh một cái, Nhã Hề giận dỗi:
“Chàng…chàng lại được một tấc liền muốn tiến một thước!”
Tử Thanh liên tục lắc đầu, ha ha cười: “Ta làm sao mà được một tấc lại muốn tiến một thước?”
“Tối qua chàng…” Nhã Hề ngượng ngùng che miệng, xoay người lại: “Chàng cũng chỉ luôn khi dễ người ta!”
“Sao? Nhã nhi ngoan, đừng nóng giận mà, ta sẽ ngoan ngoãn cưỡi ngựa đi phía
trước là được.” Cười cười thúc ngựa, Tử Thanh liền giục ngựa vọt tới
phía trước đội ngũ.
“Chàng…” Nhã Hề nhìn ánh tịch dương tràn đầy ngoài cửa sổ, không nhịn được mà
nhoẻn miệng cười, giống như vào ngày mùa đông nơi phương bắc nhìn thấy
hàng vạn cây đào nở hoa rực rỡ nhiều không đếm xuể.
Tử Thanh, địa phương mà chúng ta tới sẽ là chân trời góc biển sao?
***
Cùng lúc đó, bên trong Sử phủ tại Phạm Dương, An Khánh Tự cùng Sử Triều Nghĩa ngồi ở hậu viện uống rượu nhấm nháp.
“Việc này tốt lắm, tiểu tử Khánh Ân rốt cục cũng rời khỏi Phạm Dương.” An Khánh Tự vỗ tay cười to.
Sử Triều Nghĩa lạnh lùng cười: “Điều ta muốn cũng không phải chỉ là việc
hắn rời khỏi Phạm Dương, muốn chính là hắn vĩnh viễn cũng đừng trở về.”
An Khánh Tự cả kinh: “Hay là Triều Nghĩa huynh chuẩn bị…”
“Không sai, chính là tối nay!” Sử Triều Nghĩa ngửa đầu uống cạn chén rượu: “Án theo hành trình, tối nay bọn họ tuyệt đối không có khả năng tìm được
khách điếm, chỉ có thể hạ trại, là cơ hội tốt nhất của ta, ở rừng núi
hoang dã để cho bọn sơn tặc đến chấm dứt hắn! Cũng tốt…giúp ta bắt mỹ
nhân kia trở về.”
“‘Hoàng linh’ Nhã Hề?” An Khánh Tự cả kinh: “Tướng mạo nàng đã bị hủy, Triều
Nghĩa huynh vẫn nhớ mãi không quên nàng sao? Huống hồ, nghe nói đêm
qua…đêm qua Lục đệ kia của ta đã cùng nàng có một đêm đẹp, Triều Nghĩa
huynh, ngươi cần gì…”
“Khánh Tự ngươi không hiểu đâu, có vài mỹ nhân là nhìn mặt, nhưng có những nữ
nhân phải nhìn tâm, nữ tử này ngay cả khuôn mặt đã bị hủy nhưng phân ý
tứ kia cũng vĩnh viễn đều không hủy được – Ta muốn nàng!” Siết chặt
chiếc chén trong tay, đột nhiên bóp nát, Sử Triều Nghĩa lạnh lùng nhìn
ánh tịch dương trên bầu trời: “Khánh Tự, ngươi có cảm thấy tịch dương
hôm nay rất giống máu không?”
“Giống…”
“Ta muốn làm cho phiến tịch dương như màu máu này bao phủ toàn bộ Vân Châu, muốn cho Lục đệ của ngươi so với cái chết còn thống khổ hơn!”
“Có đôi khi ta thật sự cảm thấy không so được với Triều Nghĩa huynh a.” An
Khánh tự đang nhấp rượu, đột nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Sử Triều Nghĩa nhìn cảnh sắc trong viện, bỗng nhiên nhướng mày: “Thật ra
ta đã bỏ lỡ mất một người, nói cũng kỳ quái, bắt đầu từ đêm qua ta đã
không trông thấy bóng dáng nàng.”
“Ai?” An Khánh Tự bối rối.
“Sử Triều Cẩm.” Sử Triều Nghĩa cắn răng nói dứt lời, liền nheo mắt trầm tư: “Tuy rằng hiện tại nàng đã là thân nữ nhi, không có khả năng tranh
giành cái gì với ta, nhưng mà một ngày còn có nàng, ta liền cảm thấy một chút cũng không an bình.”
“Chẳng lẽ ngươi cũng định xuống tay với nàng?”
“Làm sao mà ta không muốn xuống tay chứ, nhưng mà lấy tâm kế của nàng mà
xem, ta tuyệt đối không gây thương tổn được cho nàng, nói không chừng
còn có thể bị nàng cắn ngược lại một cái…Vốn ta đã chuẩn bị sẵn sàng để
khi tháng tới sứ giả Đột Quyết bí mật đến thăm Phạm Dương thì thúc đẩy
hôn sự giữa Đột Quyết vương tử A Sử Na Côn và Sử Triều Cẩm, để cho nàng
gả ra ngoài thật xa, nhưng mà sứ giả Đột Quyết còn chưa xuất hiện thì
nàng thế nhưng đã không thấy đâu, thật sự khiến cho người ta bất an.”
“Có thể là nàng đi tìm tiểu tử An Khánh Ân kia không?” An Khánh Tự đột nhiên giật mình kêu.
“Nếu thật sự là thế, vậy cuộc tập kích tối nay thực có khả năng sẽ thất
bại!” Sử Triều Nghĩa đột nhiên dậm chân, cắn răng: “Không được, ta phải
nhanh chóng viết một phong thư gửi cho Ma Ô tướng quân ở doanh trại
ngoài thành Vân Châu, ngày An Khánh Ân vừa tới Vân Châu liền phái binh
đánh cướp Vân Châu, muốn để bọn chúng ở trong loạn quân không chết cũng
phải bị thương!”
“Muội tử này của ngươi thật sự lợi hại như vậy sao?” An Khánh Tự có chút không tin.
“Lợi hại hay không lợi hại, ngươi cứ chờ tối nay sát thủ đem về tin tức xấu
đi thì biết.” Ẩn ẩn bất an chợt xuất hiện dưới đáy lòng, mày Sử Triều
Nghĩa nhíu chặt lại. Sử Triều Cẩm a Sử Triều Cẩm, nếu ngươi không chết,
ta vĩnh viễn cũng không thể bình yên mà ngủ được.
An Khánh Tự nhìn bóng dáng Sử Triều Nghĩa, đột nhiên lạnh lùng lắc đầu,
ngày sau nếu ngươi kế thừa chức quan của phụ thân ngươi, lấy tâm tính
của ngươi, thật sự sẽ nguyện ý toàn tâm phụ tá cho ta sao?