“Ngươi ngày hôm nay, cùng ngươi trong dĩ vãng, người nào mới chân chính là
ngươi?” Thật không ngờ Tử Thanh lại đột nhiên hỏi câu này, Triều Cẩm
giương mắt chạm phải ánh mắt nàng, nhãn tình tràn ngập ưu thương, là đối với mình sao?
Triều Cẩm hít một hơi: “Có gì khác nhau sao?”
“Có.”
“Bắt đầu từ ngày ta sinh ra đã không có lựa chọn rồi, ta chỉ có thể trở
thành lợi thế lớn nhất của mẫu thân, giữa vô số nữ nhân Sử gia mà đạt
được một chút chiếu cố từ phụ thân. Ta không thể giống tiểu muội mặc
hồng trang, chỉ có thể cùng mẫu thân bày kế lập mưu khiến nữ tử ở hậu
viện nảy sinh mâu thuẫn với nhau.” Hít một hơi, Triều Cẩm cười nhẹ: “Cho nên ta biến thành tiểu công tử tâm cơ nhất của Sử gia, biến thành nhi
tử mà phụ thân yêu thích nhất. Cả đời này của nương đã phải chịu rất
nhiều đau khổ, hy sinh nhiều lắm mới có thể đổi được hai đại gia thần
của Sử gia là Lăng gia giúp duy trì, chỉ có khi ta đoạt được thế tử vị
mới có thể xứng đáng được với công sức của người.” Nhìn con cá bơi lội
dưới đình thủy tạ, nước mắt bỗng nhiên chảy xuống: “Ta không muốn uy
hiếp ngươi, tuyệt không muốn, nhưng ta chỉ sợ…sợ…sợ ngươi không chịu
tiếp tục làm thiếp thân thị vệ của ta.”
“Tử Thanh chẳng qua chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, công tử người thật sự
quá xem trọng ta rồi. Nói không chừng rồi có một ngày công tử người sẽ
giết ta, sẽ cảm thấy phần tâm ý này đã phó thác uổng.” Tử Thanh nửa đùa
nửa thật nói, sau đó lại nghiêm túc hỏi: “Khi chúng ta lên đường có thả
ba người Hoắc gia không?”
“Có, chỉ cần chúng ta vừa ly khai Biện Châu, Thứ sử đại nhân sẽ thả người.”
Triều Cẩm gật đầu, bỗng nhiên cười: “Vậy ngươi vẫn nguyện ý làm thiếp
thân thị vệ của ta?”
Mày Tử Thanh khẽ dãn: “Công tử đã kề đao trên cổ ta rồi, ta làm sao còn dám nói không?”
“Loạn An Sử” sắp xảy ra, Triều Cẩm a Triều Cẩm, cho dù ngươi lên làm thế tử,
cũng bất quá chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, chung quy cũng bị Đại Đường trấn áp mà thôi, đưa ngươi bình yên về nhà, có lẽ là việc duy nhất mà
ta có thể làm vì ngươi.
Triều Cẩm thở dài một hơi: “Ta còn cứ nghĩ là không thể…”
“Công tử, còn một việc ta muốn nói với người.” Tử Thanh liếc mắt nhìn bốn
phía, xác định không có thân ảnh Lăng Trọng rồi mới mở miệng: “Rốt cuộc
Lăng gia đối với mẫu tử hai người có bao nhiêu phần trung thành thì ta
không biết, nhưng mà Lăng Trọng người này cũng vạn vạn lần không thể dễ
tin được. Hắn cùng với Sử gia tiểu thư kỳ thật…kỳ thật quan hệ không
bình thường.”
Triều Cẩm nhíu mày: “Sao lại không bình thường?” Cho tới bây giờ nàng cũng
chưa hiểu rõ Lăng Trọng, bởi vì hắn luôn là một bóng ma, xoay quanh nỗi
bất lực trong lòng nàng.
Tử Thanh không biết nên nói ra lời thế nào: “Chính là…nói đúng ra thì hai
bọn họ không phải chỉ là gia thần và tiểu thư, mà là…tình nhân.”
Thân mình Triều Cẩm chấn động, không thể tin được vào tai mình: “Ngươi nói Lăng Trọng cùng tiểu muội…bọn họ…”
Dường như Tử Thanh bỗng nhiên nhớ tới cái gì: “Dấu vết tìm thấy trên người
bạo dân đánh lén hôm qua để lại, Lăng Trọng cũng tham gia phân tích?”
“Không sai, tín vật của Sử gia đúng là do Lăng Trọng tìm ra.” Triều Cẩm gật đầu.
“Nếu là đánh lén, sao có thể ngu đến nỗi mang theo vật có liên quan đến chủ
sử phía sau mà hành động?” Tử Thanh bối rối, nếu trên tivi mà có phim
nào diễn như vậy, khẳng định sẽ bị người xem nói nhà biên kịch là “tiểu
bạch” a!
“Điều này…” Trong lòng Triều Cẩm đột nhiên dâng lên một tia sợ hãi. Lăng Trọng hắn, đến tột cùng thì che giấu cái gì?
Tử Thanh ôm quyền: “Còn thỉnh công tử sau này lưu tâm nhiều hơn.”
Triều Cẩm gật đầu, nhìn Tử Thanh một cái thật sâu, muốn nói lại thôi. Ngươi vẫn cùng ta đi tiếp chứ?
Tử Thanh né tránh ánh mắt của nàng: “Công tử…nên xuất phát thôi.”
“Ừ.” Triều Cẩm nhẹ nhàng thở dài: “Lúc này đây, không cho phép ngươi lại thất trách.”
Tử Thanh lắc đầu cười, theo Triều Cẩm li khai nhà thủy tạ.
***
Một chi đội ngũ đón dâu chậm rãi ra khỏi cửa thành Biện Châu, phía sau có
một chiếc xe ngựa chất đầy đồ cưới, tiếng pháo nổ một tiếng lại cao hơn
một tiếng, hai thớt tuấn mã cao to đi song song bảo vệ kiệu hoa, một
người cương mãnh ngạo nghễ, một người rạng ngời thanh tú, đoàn người một đường đi tới khiến cho vô số người dừng chân chờ xem.
Đồng thời như thế, Hoắc Hương cùng nhị lão Hoắc gia bị bí mật đuổi về nhà.
Thứ sử tự mình chuẩn bị một cỗ xe ngựa tốt, yêu cầu Lưu bà mối cùng toàn bộ lễ đội đón dâu thay ra hồng trang, ngồi xe ngựa đến ngoại ô Đông Đô
trước, đã có người chuẩn bị sẵn sàng để tiếp ứng bọn họ, đưa tân nương
Hoắc Hương bình yên tới Lí phủ.
Một bách tính nho nhỏ sao dám nói “không”? Tuy rằng không biết vì sao Thứ
sử đại nhân lại làm vậy, nhưng có thể đem nữ nhi bình yên gả tới Lí gia
Lạc Dương, đối với nhị lão Hoắc gia cùng Lưu bà mối mà nói thì đã là may mắn lắm rồi, làm sao còn dám không đáp ứng?
Lén lút cùng thấp thỏm không yên, ba người Hoắc gia cùng Lưu bà mối ngồi trên xe ngựa, cũng ra khỏi thành Biện Châu.
***
Làn gió nhẹ khẽ thổi qua, bức mành kiệu hoa đỏ thẫm ngẫu nhiên nâng lên một góc, ở bên trong kiệu, Triều Cẩm cười mỉm, vụng trộm nhìn Tử Thanh ở
bên ngoài. Liệu sẽ có một ngày như thế đến không? Tử Thanh là phu quân
đi bên ngoài kiệu, mà nàng là tân nương tử xấu hổ ngồi trong kiệu hoa,
cùng nhau cộng phó minh ước, cả đời ở bên nhau…
“Yến Tử Thanh, ngươi thật sự là một đối thủ khó chơi.” Lạnh lùng, Lăng Trọng ở bên kia của kiệu hoa mở miệng: “Bất quá con đường về sau còn dài,
chúng ta nhìn xem rốt cuộc thì ai có thể là người cười cuối cùng?”
“Ta không có tâm tình cười với ngươi.” Thản nhiên ném lại một câu, Tử
Thanh ghìm ngựa quay đầu, hướng xe ngựa phía sau kiệu hoa mà chạy. Cho
tới giờ Nhã Hề còn chưa tỉnh, một đường nghiêng ngả thế này, có thể lưu
lại bệnh căn trong người nàng không?
“Ngươi!” Nếu không phải ven đường có nhiều người tới lui, sợ gây náo loạn, ảnh
hưởng đến đại kế mượn đường Lạc Dương thì chỉ thiếu chút nữa Lăng Trọng
đã vung roi ngựa về hướng Tử Thanh.
“Cẩm ca ca, thiếp thân thị vệ vủa huynh thật thú vị a.” Cũng ở bên trong
kiệu hoa, Sử tiểu muội ngồi bên cạnh Triều Cẩm không nhịn được mà “phốc
xuy” bật cười: “Huynh nhìn xem hắn đem đường đường Lăng tướng quân của
chúng ta chọc tức kìa.”
Khóe mắt Triều Cẩm cong lên, nhất tưởng tới tiểu muội nhưng lại cấu kết với
Lăng Trọng, vẻ tươi cười lại chợt biến mất, có một số việc không thể hỏi ra lời, nhưng chỉ riêng ánh mắt đầy xấu hổ mà tiểu muội nhìn Lăng Trọng kia, hết thảy dĩ nhiên đều sáng tỏ.
Xe ngựa ở trên đường lớn lay động thật sự dữ dội, nhưng xuyên qua bức mành thỉnh thoảng bị gió thổi mà tung lên, vẫn có thể nhìn thấy Nhã Hề im
lặng mê man nằm trên tấm chăn thật dày.
Tử Thanh an nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhìn quan đạo mờ mịt phía trước, đoạn đường này, đến tột cùng thì phía trước có nguy hiểm hay không? Nghĩ đến đây, đáy lòng Tử Thanh liền dâng lên một trận bất an không rõ từ đâu.
Rốt cuộc thì tại sao trong lòng nàng lại có một tia rung động bối rối âu lo? Nhíu mày suy nghĩ, lại không tìm ra đầu mối.
Đột nhiên, Nhã Hề ở trong xe ngựa khẽ nhíu mày, đôi mắt đã nhắm chặt một ngày một đêm cuối cùng cũng chậm rãi mở ra.
Không phải là địa phủ tối đen lạnh lẽo, không phải ánh lửa nơi đại doanh,
không có đầu trâu mặt ngựa, cũng không nhìn thấy cái người đau lòng rơi
lệ – Tử Thanh kia.
“Yến…Yến…” Miệng khô khốc đắng chát, còn có vị thuốc lưu lại, tiếng kêu của Nhã Hề ở bên trong xe ngựa ngày cảng mỏng manh.
Nàng tỉnh!
Tử Thanh xoay đầu, vừa giục ngựa tới gần cửa sổ xe ngựa, vừa run giọng gọi: “Nhã Hề cô nương, Nhã Hề cô nương…”
Là hắn! Suy yếu chuyển động con ngươi, nhìn thấy ngoài cửa sổ thân ảnh Tử
Thanh bị bức rèm che mà thoắt ẩn thoắt hiện kia, đáy lòng đang bất an
lại bình ổn trong nháy mắt, khóe miệng khẽ cong: “Yến…”
“Ta ở đây, không phải nàng khát nước sao? Ta lập tức đi lấy nước cho nàng!” Nói xong liền kêu xe ngựa dừng lại, cởi túi nước trên lưng ngựa, đem
dây cương giao cho một binh sĩ đóng giả nhạc công đứng một bên, còn
chính mình thì trèo lên xe ngựa: “Tiếp tục đi đi, đừng để lạc mất kiệu
hoa của công tử.” Xe ngựa lại bắt đầu chuyển động.
Cẩn thận nâng đầu Nhã Hề đặt vào lòng mình, Tử Thanh mở túi nước ra, chậm
rãi để sát vào môi Nhã Hề: “Uống trước chút nước này đi, đợi cho đến
chính ngọ (12h), mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn lại, ta sẽ giúp nàng sắc thuốc.”
Dòng nước mát lành trôi xuống cổ họng, Nhã Hề chăm chú nhìn Tử Thanh, Tử
Thanh chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên, trái tim đột nhiên đập kịch liệt.
Mỗi một lần vào những lúc nàng tuyệt vọng nhất, luôn có hắn ở bên cạnh –
Con người này luôn khiến cho lòng nàng thực bình yên, bỗng nhiên câu nói kia vang lên trong kí ức: “Một câu không đủ, ta còn muốn nghe nhiều hơn nữa…” Không thể kìm được nụ cười, nét ửng hồng nhàn nhạt ở trên khuôn
mặt trắng bệch lại đặc biệt rõ ràng.
Chẳng lẽ phát sốt? Tử Thanh vội vàng sờ lên trán nàng: “Nhã Hề cô nương, có phải cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?”
Lắc đầu, nhắm mắt, Nhã Hề cố sức nâng lên bàn tay mềm mại tái nhợt, đặt lên tay phải Tử Thanh: “Đừng…đi…”
“Ta không đi…” Ôn nhu trả lời, mày Tử Thanh dãn ra, cầm tay nàng, cười ngây ngốc.