Phù Sinh Nhược Mộng

Quyển 1 - Chương 10: Tiểu muội Sử gia

Chúng lí tầm tha thiên bách độ, mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại đăng hỏa lan san xử.*

Nhìn bóng dáng Tử Thanh cùng Nhã Hề im lặng lần khuất xa, đáy lòng Triều Cảm tự dưng trào dâng một trận mất mát không rõ từ đâu.

Ngửa đầu nhìn trăng sáng, Lăng Trọng, Yến Tử Thanh…Đột nhiên, toàn thân

Triều Cẩm khẽ run, cảm thấy làn gió đêm nay thực thê lương vô cùng.

“Công tử!” Thanh âm Tử Thanh đột nhiên vang lên.

Triều Cẩm cười ghìm cương ngựa xoay về hướng Tử Thanh, như một hài tử giữa trời gió lạnh gặp được thân nhân vậy.

Chạy tới bên người Triều Cẩm, nhảy lên một con ngựa khác, đi song song với

Triều Cẩm, Tử Thanh mới thở hổn hển nói: “Ta thất trách, thực xin lỗi,

muốn phạt ta thế nào cũng được.”

“Đây là ngươi nói đấy nhé.” Đôi mày ưng tràn đầy ý cười: “Vậy cùng ta ăn uống một trận no say đi!”

“A! Không…” Tử Thanh làm sao còn dám uống rượu? Vạn nhất bị lộ, vậy chết chắc rồi!

“Không chấp nhận cho ngươi nói không!” Triều Cẩm phân phó một tiếng: “Đi! Hồi doanh!”

Một đêm này, tuy rằng nói ăn no uống say, nhưng mới nhấp mấy chén. Không nghĩ Triều Cẩm còn say mà gục trước Tử Thanh.

Đỡ Triều Cẩm đặt lên giường, cười nhẹ, Tử Thanh cũng có ba phần say, khẽ

thở dài, hiện lên trong đầu lại là cặp mắt trong suốt kia.

“Nhã Hề…” Thì thào gọi, Tử Thanh chỉ có thể lại thở dài một hơi.

“Yến….Yến Tử Thanh…” Đột nhiên bàn tay Triều Cẩm vươn lên ôm lấy Tử Thanh, không khỏi khiến Tử Thanh kinh hãi.

“Công….công tử….” Tử Thanh hoảng sợ đẩy Triều Cẩm ra, tiểu công tử này chẳng lẽ thực sự là “long dương chi phích”?

Đứng dậy muốn rời đi, Triều Cẩm lại vội vàng ôm chặt nàng: “Đừng đi, nơi này lạnh quá…”

“Cái này…để ta đi tìm tấm chăn cho công tử, đắp lên sẽ không lạnh nữa…” Tử

Thanh hốt hoảng vô cùng, đang chuếnh choáng say cũng đều tỉnh táo trở

lại.

“Ta chỉ ôm ngươi một cái thôi…ngươi đừng sợ…”

“Công tử, người thực sự say sao?” Tử Thanh tránh khỏi tay nàng, nhìn kỹ ánh mắt mê man kia.

Thần sắc mơ màng đột nhiên trong trẻo, vẫn không nhúc nhích nhìn Tử Thanh.

Triều Cẩm ghé sát vào mặt nàng, hơi thở như lan nói: “Ta muốn nói cho

ngươi một bí mật.”

“Công tử cứ nói là được rồi…Đừng…” Nguyên lai hắn thực sự giả say! Tử Thanh thầm nghĩ lập tức phải thoát khỏi nơi này.

“Kỳ thật ta không phải công tử…ha ha…sao ta có thể là một công tử đây?”

Nàng nở nụ cười, nước mắt cũng rơi xuống: “Ta vẫn đi trên con đường mà

mình không muốn bước…Ngươi cũng sẽ đi theo giúp ta tìm con người chân

thật của chính mình chứ?”

Thân mình Tử Thanh chấn động mãnh liệt, cao thấp nhìn khuôn mặt nàng: “Ngươi…chẳng lẽ ngươi là nữ nhi…”

“Ngươi nói sao?” Thản nhiên cười, lại là một mạt thê lương. Nhẹ nhàng đẩy, Tử Thanh đã bị nàng đặt trên giường.

Trái tim kịch liệt nhảy dựng, Tử Thanh chống khuỷu tay chặn trước ngực Triều Cẩm để ngăn nàng, lại ý thức được cái gì, giang hai tay giữ lấy hai vai nàng, kéo dãn khoảng cách giữa hai người: “Công tử…không thể…”

“Không thể cái gì?” Tà tà cười, Triều Cẩm an tâm tựa vào ngực Tử Thanh: “Đừng

cử động…để ta hảo hảo…chân chân thật thật ngủ một giấc.”

“Ta…” Tử Thanh buông hai tay, bất đắc dĩ thở dài, ngươi muốn sống chân chân

thật thật, còn ta thì sao? Vẫn lại sống giả dối như trước.

Cảm giác được có nước mắt chảy xuống cổ mình, Tử Thanh liền xoay người nằm

nghiêng, lại bị Triều Cẩm kích động ôm chặt lấy. Tử Thanh lắc đầu: “Ta

không đi đâu, chỉ là thanh giáp trên người ta không mềm bằng chiếc

giường, công tử vẫn nên ngủ trên giường là tốt nhất.”

Cảm giác tay nàng dần dần thả lỏng, Tử Thanh thở dài thật sâu: “An tâm ngủ đi.”

Lệ châu trong suốt vương trên bờ mi, hết sức rõ ràng.

Tử Thanh đưa tay vỗ nhẹ lưng nàng, bất tri bất giác, một lát sau cũng nặng nề đi vào giấc ngủ.

***

“Có thiếp thân thị vệ nào như ngươi không?” Sáng sớm vừa tỉnh lại, vẻ mặt

Triều Cẩm liền như bị phủ một tầng mây đỏ, tuy rằng đêm qua thừa dịp say rượu mà nói ra cái bí mật không nên nói kia, nhưng vừa mở mặt ra liền

có thể thấy Tử Thanh, cảm giác ấy thực sự rất tốt.

“Ta…” Tử Thanh hoảng hốt buông tay, lăn xuống giường: “Công tử, ta không có…”

Triều Cẩm cười nhẹ, đổi lại là Lăng Trọng, gặp phải lúc nửa tỉnh nửa say thế

kia, chỉ sợ không thể có một đêm yên tĩnh tốt đẹp như vậy, đã sớm hóa

thành củi khô lửa cháy rồi.

“Hôm nay ta muốn đi săn!”

Tử Thanh sửng sốt: “Được thì được, nhưng mà ta không biết bắn cung.”

“Ta sẽ dạy cho ngươi!” Triều Cẩm lập tức nhảy xuống giường, lôi kéo Tử Thanh bước đi.

“Chờ đã công tử, người còn chưa có rửa mặt, ta cũng thế a…”

“Săn thú quan trọng hơn!” Triều Cẩm cười đáp: “Người đâu tới đây, chuẩn bị tốt cung tiễn, cùng bản công tử đi săn!”

“Cẩm ca ca!”

Nét tươi cười đột nhiên cứng đờ, Triều Cẩm không thể tin được vào lỗ tai mình.

“Cẩm ca ca!”

“Công tử gia, dã thú cũng chưa tỉnh ngủ, ngươi đã muốn đi săn?” Thanh âm Lăng Trọng vang lên, Triều Cẩm không khỏi chấn động.

Triều Cẩm quay đầu nhìn Lăng Trọng mặt mũi đầy bụi đất, thản nhiên lại có

phần mất mát, tiến lên nắm chặt tay tiểu muội, nhìn khuôn mặt tiều tụy

kia, trong lòng tràn đầy chua xót: “Đến được đây là tốt rồi, đến được là tốt rồi. Lần này trở về Phạm Dương, Cẩm ca ca sẽ không để muội phải rời nhà nữa.”

“Cẩm ca ca…”

Ôm chặt tiểu muội, nghi hoặc không khỏi nảy sinh trong lòng Triều Cẩm:

“Đến Lạc Dương rồi trở về đây không thể hơn một ngày được, rốt cuộc là

sao lại thế này?”

“Là do ta không chịu nổi An Khánh Ân ngược đãi, cho nên lúc hắn rời khỏi

Lạc Dương, ta mới lặng lẽ bỏ đi, nhưng mà…Ta không biết Phạm Dương ở

đâu, chỉ biết cứ đi rồi đi, nhưng càng đi lại càng thấy sợ hãi…Ta còn

nghĩ sẽ không còn được gặp lại Cẩm ca ca nữa!” Sử tiểu muội nước mắt rơi như mưa.

“Trên đường mạt tướng vừa vặn gặp được tiểu thư, cho nên mới trở về sớm hơn dự định.”

Tử Thanh thở dài, phỏng chừng vị Sử gia tiểu muội này lại là một vật hi

sinh để làm đám hỏi liên kết hai nhà An – Sử. Nữ tử điềm đạm khả ái như

thế lại phải gả cho một tên nam tử thô lỗ, nhận hết mọi tra tấn như vậy, sợ là vĩnh viễn nàng cũng không thể nào xóa bỏ được bóng ma ám ảnh

trong lòng.

Đột nhiên cảm thấy có ánh mắt hung ác nhìn mình chằm chằm, vừa ngẩng đầu

lên liền chạm phải ánh mắt sắc như dao của Lăng Trọng. Ta mới không sợ

ngươi! Thản nhiên nhìn lại, mặc dù ngươi mạnh hơn ta, nhưng khí thế lại

cũng không thể thua!

Triều Cẩm thấy được vẻ khác thường của Lăng Trọng, liền cuống quýt giải vây:

“Tốt lắm tốt lắm, Lăng tướng quân cùng tiểu muội đều mệt muốn chết rồi,

vào trong doanh tắm rửa thay y phục đã. Người đâu, dựng một lều khác, để cho tiểu thư ngủ lại buổi tối.”

“Yến Tử Thanh.” Triều Cẩm bỗng nhiên gọi: “Ngươi đi đến chỗ quân nhu lĩnh

mười tám đĩnh nguyên bảo, cấp tốc đi Biện Châu đem Phượng Hoàng song

linh đến doanh trung, có vẻ chúng ta sẽ xuất phát sớm.”

“Tuân lệnh!” Tử Thanh nhận lệnh, tìm đến quan lo quân nhu, sau lại lấy một con ngựa, phi tới Biện Châu.

“Hỏa đầu quân mau chóng đi tới Biện Châu thu mua quân nhu, ngày mai chúng ta liền khởi hành hồi Phạm Dương.”

------------------------------------

* Trích trong bài: “Thanh ngọc án” – Tân Khí Tật.

Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ, 


Cánh xuy lạc, tinh như vũ. 


Bảo mã điêu xa hương mãn lộ. 


Phụng tiêu thanh động, 


Ngọc hồ quang chuyển, 


Nhất dạ ngư long vũ. 



Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ, 


Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ. 


Chúng lý tầm tha thiên bách độ, 


Mạch nhiên hồi thủ, 


Na nhân khước tại, 


Đăng hoả lan san xứ.

Dịch (người dịch: Điệp luyến hoa)

Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở,

Rụng như mưa, sao rực rỡ.

Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ.

Phụng tiêu uyển chuyển,

Ánh trăng lay động,

Suốt đêm rồng cá rộn.

Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ,

Phảng phất hương bay, cười nói rộ.

Giữa đám tìm người trăm ngàn độ,

Bỗng quay đầu lại,

Người ngay trước mắt,

Dưới lửa tàn đứng đó.