Phù Sinh Nhất Mộng

Chương 7: Vạn chủng phong tình dữ thùy thuyết

(Tình ý ngập lòng biết nói cùng ai)

Bạch Ngọc Đường còn nhớ rất rõ Bố Oa Oa có một đôi mắt rất đẹp, nhìn giống như bảo thạch, trong đôi mắt sáng ngời trong suốt đó ẩn chứa nét thiên chân vô tà, khiến hắn không nhịn được cứ nhìn lại nhìn. Cho nên Bạch Ngọc Đường mới gọi Triển Chiêu là “Mèo con” suốt từ bấy đến nay, mỗi lần Triển Chiêu đưa vẻ mặt ủy khuất lên nhìn Bạch Ngọc Đường, mềm mại gọi một tiếng “anh hai”. Những lúc như thế, vô luận Triển Chiêu nói cái gì, muốn cái gì, Bạch Ngọc Đường đều không thể cự tuyệt.



Đại khái là do sự mới mẻ và tính hiếu kỳ, Bạch Ngọc Đường từ nhỏ đã rất cưng chiều Triển Chiêu. Không cần ba mẹ dạy bảo bất cứ gì, khi còn bé phàm là có món gì ăn ngon, thứ gì chơi vui, Bạch Ngọc Đường nhất định sẽ nhường cho Triển Chiêu chọn trước. Đến tận bây giờ, Bạch Ngọc Đường cũng còn nhớ rõ dáng vẻ khi Triển Chiêu còn bé. Thời gian vừa chuyển về, cậu rất an tĩnh, không nói năng gì, có chút gầy teo, luôn luôn là một bộ dạng ngơ ngác. Cậu bình thường hay ôm con mèo nhỏ tên Bố Oa Oa kia, thì thầm với nó, Bố Oa Oa sẽ vươn đầu lưỡi màu hồng nhẹ nhàng liếm ngón tay của tiểu Triển Chiêu, như là một người bạn dịu dàng thoải mái bên cạnh cậu.

Bạch Ngọc Đường còn nhớ rất rõ Bố Oa Oa có một đôi mắt rất đẹp, nhìn giống như bảo thạch, trong đôi mắt sáng ngời trong suốt đó ẩn chứa nét thiên chân vô tà, khiến hắn không nhịn được cứ nhìn lại nhìn. Cho nên Bạch Ngọc Đường mới gọi Triển Chiêu là “Mèo con” suốt từ bấy đến nay, mỗi lần Triển Chiêu đưa vẻ mặt ủy khuất lên nhìn Bạch Ngọc Đường, mềm mại gọi một tiếng “anh hai”. Những lúc như thế, vô luận Triển Chiêu nói cái gì, muốn cái gì, Bạch Ngọc Đường đều không thể cự tuyệt. Đương nhiên, theo tuổi lớn dần lên, Triển Chiêu hơi bốc đồng như vậy càng ngày càng ít thấy. Có thể là bởi vì khi còn bé cậu rất khả ái đi, cho nên người cưng chiều Triển Chiêu nhất vẫn luôn là Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu cũng rất dính người anh trai này.

Sau khi lớn lên Bạch Ngọc Đường mới hiểu được, Triển Chiêu khi còn bé đáng yêu như vậy một mặt là bởi vì tính cách của cậu, về phương diện khác, là do cậu đã chịu kích thích rất lớn. Bởi vì cha mất sớm, lại không còn ai thân thích, mẹ ruột của Triển Chiêu là Tô Tĩnh vẫn một mình nuôi nấng cậu, mẹ con hai người sống nương tựa lẫn nhau. Sau lại Tô Tĩnh bất hạnh gặp tai nạn xe ngoài ý muốn mà qua đời, Triển Chiêu chợt lại mất đi mẹ ruột, năm đó tuổi vẫn còn nhỏ lắm, đương nhiên chịu đả kích lớn. Cũng đều bởi vì nguyên nhân này, mà Cố Hoài Y vốn dĩ là bạn tương giao tâm đầu ý hợp với Tô Tĩnh từ thời niên thiếu đã không chút do dự vì Tô Tĩnh lo liệu hậu sự, thu dưỡng Triển Chiêu, đồng thời vẫn luôn đối đã với cậu như con bà dứt ruột đẻ ra, thương yêu gấp bội.


Nhưng rồi sự tình dần dần vượt ra khỏi tầm khống chế của Bạch Ngọc Đường. Không biết vì sao, hắn rất không thích Triển Chiêu đi với người khác, thậm chí sẽ rất tức giận, ngay cả anh cả và ba mẹ cũng không được. Bất quá Bạch Ngọc Đường luôn luôn là một tên không thích làm khó mình, đã không nghĩ ra thì khỏi nghĩ, tuy nhiên cưng chiều dành cho Triển Chiêu vẫn tiếp tục cưng chiều đến không có nguyên tắc như xưa.

Cứ hồ đồ như vậy, Bạch Ngọc Đường lên đại học, rời khỏi nhà. Dần dần, Bạch Ngọc Đường bắt đầu phát giác bản thân mình có cái gì đó không đúng. Lần đầu rời nhà, hắn sẽ nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhưng nỗi nhớ lớn nhất trong lòng hắn, người hắn nhớ nhung nhất, vẫn là Triển Chiêu. Lúc mới bắt đầu vào năm nhất, mỗi ngày hoàn tất huấn luyện quân sự, nằm ở trên giường, mệt đến chết được, hắn lại chẳng hề buồn ngủ, quạt điện trên đầu quay vù vù rung động, tất cả ý nghĩ trong đầu hắn đều là Triển Chiêu, mèo con của hắn, từng phút từng giây.

Hắn đang suy nghĩ, mình không ở bên cạnh em ấy, sáng sớm mỗi ngày ai sẽ đúng giờ gọi em thức dậy, cùng em đến trường? Ai sẽ giám sát em buổi trưa mỗi ngày phải đi nghỉ trưa, không được làm bài? Ai sẽ dạy em làm những bài toán số học phức tạp và những đề vật lý khó hiểu? Em ấy ghét nhất là phải làm bài tập vật lý, mỗi lần gặp phải đề bài khó không biết giải, sẽ hơi nhíu mày, tìm đến mình, có lúc còn có thể bày ra vẻ mặt ủy khuất và tính tình trẻ con mà bảo: “Ai lại ra đề như vậy a, thật biến thái!” Đương nhiên, đây bình thường phải gặp trúng nan đề thực sự rất biến thái mới nói ra lời như vậy, những lúc đó Bạch Ngọc Đường sẽ nói: “Mèo con, hài tử ngoan không được nói bậy a.” Sau đó liếc mắt nhìn đề mục, nheo mắt cười: “Quả thực rất biến thái!”

Suy nghĩ một chút, Bạch Ngọc Đường dần dần xuất thần.

Đợi đến khi loại hoài niệm không rõ này nhẹ nhẹ từng sợi tràn lan ra, Bạch Ngọc Đường liền cảm thấy có chút nôn nóng. Hắn nỗ lực đối kháng nó, đem loại nhớ nhung len lỏi đến từng ngõ ngách này quy kết cho duyên cớ mình và mèo con chẳng bao giờ rời xa nhau, ép buộc bản thân không thèm nghĩ nữa, hắn thành công đăng ký vào rất nhiều câu lạc bộ trong trường, khiến mình lu bù lên vì công việc, cũng rất ít gọi điện thoại cho gia đình, một học kỳ cũng không về tới nhà. Từ từ, hoài niệm dần dần chìm xuống tận đáy lòng, không thể chạm tới.

Thẳng đến khi cú điện thoại đó xuất hiện. Thanh âm vui sướng của Triển Chiêu thật xui xẻo đã theo sóng điện truyền đến tai Bạch Ngọc Đường chẳng chảy sót lại một mẩu nào. Hắn biết mình hẳn là nên thay Triển Chiêu cảm thấy vui vẻ, nhưng hắn lại mất hứng, thậm chí mơ hồ có vẻ tức giận, vì vậy đã có phản ứng nhàn nhạt với Triển Chiêu. Cúp điện thoại, Bạch Ngọc Đường không khỏi khẽ cười khổ, con mèo con nhỏ kia đại khái đang nghi ngờ tại sao mình đột nhiên lãnh đạm như vậy đi, đáng tiếc, ngay cả hắn cũng không hiểu.

Kỳ quốc khánh tới, Bạch Ngọc Đường cũng không về nhà mà lưu lại trường học, cùng với các sư huynh sư tỷ của hội học sinh và một ít cán sự viên năm nhất của hội học sinh hảo hảo đi dạo khắp thành phố này một lần. Suốt một năm này, Bạch Ngọc Đường và bạn học của hắn thời cấp 3 Tô Hồng cùng trở thành thành viên bộ ủy, quan hệ tốt. Tô Hồng cùng Bạch Ngọc Đường tuy rằng là bạn thời cấp 3 hết ba năm, bất quá tính tình hai người đều tương đối cao ngạo lãnh đạm, ít khi lui tới. Nhưng thật ra sau khi hai người cùng thi vào chung một trường đại học, tuy rằng không cùng khối, một học kiến trúc, một học báo chí, nhưng bởi vì đều vào hội học sinh này mà bắt đầu thân cận. Hai người này tài hoa tương đương, cũng đều là dung mạo xuất chúng, lại liên quan đến công tác của hội học sinh mà thường xuyên ở cùng một chỗ. Vì vậy bạn bè và đàn anh cùng hội thường đùa gọi bọn họ là “Kim đồng Ngọc nữ” của hội học sinh.

Đến kỳ nghỉ đông, Bạch Ngọc Đường mới trở về nhà, cái tình tự nôn nóng trong lòng hắn trong nháy mắt nhìn thấy Triển Chiêu, đã lập tức biến mất. Hắn lại như ngày thường thuần thục đùa giỡn với Triển Chiêu, thân mật với nhau như trước. Nhưng rồi loại trạng thái buông lỏng đó vào một ngày trong thời gian nghỉ đông của Triển Chiêu đã bị đánh vỡ, Bạch Ngọc Đường nhìn bóng lưng vội vã chạy đi của Triển Chiêu, cảm giác bất an phiền não quen thuộc đã dây dưa hắn suốt trong trường bỗng nhiên xông lên đầu hắn một lần nữa.


Đầu ngày thức năm đó, Sở Thiên Thanh trở lại Lạc Thành để đi học lại, đến nhà hắn ăn, Bạch Ngọc Đường lần đầu tiên gặp được “Em gái hàng xóm” trong lời kể của Triển Chiêu. Một cô bé rất khéo léo, thanh tú văn tĩnh, nhìn ra được cô rất không muốn xa rời Triển Chiêu, một Triển Chiêu từ trước đến nay vẫn nhất quán không cùng người ngoài quá mức thân mật cũng rất cưng chiều cô. Thấy bộ dạng của cô ở nhà hắn tuyệt không thể hiện chút gò bó thiếu tự nhiên nào, Bạch Ngọc Đường có thể nghĩ ra nhất định là cô rất thường lui tới, hơn nữa ba mẹ và anh cả cũng rất thích cô. Thế như Bạch Ngọc Đường lại có phần bản năng chống đối cô, phản ứng rất lạnh nhạt. Người nhà biết hắn đối với người ngoài lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, cũng đều không lưu tâm, chỉ có Triển Chiêu trong lòng có chút khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ đến nhiều lắm.

Hết đợt nghỉ đông, Bạch Ngọc Đường quay về trường tiếp tục học. Thời gian hơn một năm cứ vô thanh vô tức như vậy mà nhanh chóng trôi qua hết, Triển Chiêu cũng đã học đến năm 3. Ngay chính năm Triển Chiêu chuẩn bị thi vào trường đại học đó, có một việc đã giúp cho Bạch Ngọc Đường rốt cuộc mở rộng được gút mắc trong lòng.

Sắp trải qua hết hai năm đại học ở cạnh nhau, Tô Hồng và Bạch Ngọc Đường cũng đã trở nên rất quen thuộc. Mọi người tất thảy đều đương nhiên cho rằng, cuối cùng hai người nhất định sẽ tiến tới với nhau. Lão đại ký túc xá của Bạch Ngọc Đường là Lô Phương đã từng tò mò hỏi hắn: “Anh nói lão ngũ a, cậu dự định lúc nào sẽ thổ lộ với Tô Hồng đây?” Trong ký túc xá tổng cộng 6 người, so sánh tuổi tác Bạch Ngọc Đường đứng hàng thứ năm, cho nên bạn bè cùng phòng cũng gọi hắn là lão ngũ, ngược lại tên thật hầu như không buồn dùng tới.”Nói mò cái gì chứ? Thổ lộ cái gì a?” Bạch Ngọc Đường chỉ là cười cười, không trả lời chính diện. Lão tứ Tương Bình ngẩng đầu lên khỏi màn hình laptop, cười hề hề nói: “Chú cứ giả bộ đi, lão ngũ. Có phải sợ các anh đố kị cú ôm mỹ nhân về không nha.” Bạch Ngọc Đường liền cầm một bao giấy ăn trên bà ném qua, chính xác trúng ngay mục tiêu là cái đầu nhỏ của người nào đó, cười mắng: “Anh còn có thời gian ở đây cò kè lắm chuyện với em sao tứ ca, cảm thấy tám trăm thước của anh không thành vấn đề hả?” Tương Bình nghe vậy bật người nặn ra vẻ mặt khổ sở, ai oán nói: Không biết ai biến thái như vậy chứ, cần gì phải bắt người ta thi tới 800 mét, đây không phải là muốn mạng của anh sao?” Tương Bình đầu óc cực thông minh, thế nhưng thể dục lại cực kém, môn thể dục của học kỳ này phải thi chạy 800m, khiến ảnh buồn không chịu nổi. Mấy người cứ đông lạp tây xả, ông nói gà bà nói vịt một hồi, cuối cùng lạc đề cả vạn dặm.

Bạch Ngọc Đường ngoài mặt tiếu ý sang sảng, trong lòng đã dần dần rơi vào trầm tư. Lại nói tiếp, hắn và Tô Hồng cũng đã quen biết nhau nhiều năm, bình tĩnh mà xem xét, Tô Hồng quả thực là loại hình hắn thưởng thức, hắn cũng quả thực rất bội phục năng lực của Tô Hồng. Nói thích thì có thể, tuy nhiên, nếu nói là yêu, hắn luôn cảm thấy thiếu đi một chút gì đó, cảm giác nhìn chung là, Tô Hồng vốn không phải là người mà hắn mong muốn.

Vậy mà cũng không lâu lắm, Tô Hồng dĩ nhiên chủ động tỏ tình với Bạch Ngọc Đường. Ngày đó Tô Hồng Và Bạch Ngọc Đường cùng nhau bước ra khỏi phòng làm việc của hội học sinh, Bạch Ngọc Đường đang vừa định nói gặp lại sau, Tô Hồng chợt mở miệng nói: “Bạch Ngọc Đường, chúng ta đi qua bên hồ Nhuận Khê một chút đi.” Bạch Ngọc Đường đã loáng thoáng đoán được chuyện cô muốn nói là chuyện gì, liền cảm thấy đơn giản ngày hôm nay nói rõ ràng hết đi, vì vậy đạm nhiên gật đầu: “Được, dù sao đi nữa bây giờ về cũng không có việc gì.” Hai người dọc theo còn đường nhỏ bên bờ đá phiến của hồ Nhuận Khê, chầm chậm đi dạo, ven hồ trồng đầy liễu rũ kín một vòng, tầng tầng cành lá xanh biếc dẻo dai rủ xuống, cảnh trí thanh u. Bạch Ngọc Đường bản thân đang âm thầm suy nghĩ xem phải nói như thế nào cho rõ ràng ý tứ của mình, Tô Hồng đã mở miệng trước: “Bạch Ngọc Đường,” giọng nói của cô mát lạnh êm tai mà còn toát ra chút cảm giác thong thả hiếm thấy, như thể đang đắn đo tìm cách biểu đạt, “Mình nghĩ cậu nên biết, mình rất thưởng thức cậu, bất kể là năng lực làm việc, hay là tính tình phong cách của cậu.”

Bạch Ngọc Đường cười nhạt một tiếng nói: “Rất vinh hạnh, cám ơn sự tán thưởng của cậu.” Tô Hồng quay đầu nhìn về phía hắn, thần tình thong dong bình tĩnh: “Cậu minh bạch ý của mình, đúng không.” Ngữ điệu cô dùng là trần thuật, không phải một câu hỏi. Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Đúng vậy, mình hiểu rõ.” “Nếu vậy cậu thấy sao?” Tình tự trong mắt Tô Hồng đột nhiên hiện lên một tia ba động. Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên dừng lại, mắt hắn nhìn Tô Hồng, đôi mắt phượng xinh đẹp mà hơi tà mị lúc này không hề có cảm giác đùa cợt và trêu tức nhàn nhạt mà nó thường bắn về phía ngoại nhân, ánh mắt là một mảnh bình thản trong sáng: “Tô Hồng, thành thật mà nói, mình rất yêu thích cậu. Nhưng mình có niềm kiêu hãnh của mình, cho nên mình không muốn lừa dối cậu.” Hắn nói rành mạch từng chữ, thanh âm lạnh thấu xương mà lại vô cùng thành khẩn, “Mình thích cậu, nhưng chỉ dừng lại ở thích, nếu nói đến tự yêu, mình nghĩ, chữ này cũng không thích hợp với chúng ta, nó quá nặng rồi.”

Đáy mắt Tô Hồng nổi lên vài gợn sóng, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Bạch Ngọc Đường không khỏi có chút bội phục tự chủ của cô, Tô Hồng tương lai tất có một phen thành tựu. “Bạch Ngọc Đường, cảm ơn cậu.” Tô Hồng thoải mái cười cười, “Cám ơn cậu đã không gạt mình. Mặc dùng có hơi tiếc nuối và đau lòng, nhưng mình vẫn muốn nói, chúng ta sẽ là bạn rất thân đi.” Bạch Ngọc Đường cũng cười cười: “Đương nhiên.” Hai người nhìn nhau cười, đoạn khúc mắc này rốt cuộc được giải quyết, trong lòng nhất thời đều có phần kiên định nhẹ nhõm hơn. Không có tâm sự, cũng chậm rãi tản bộ trở về, Tô Hồng bỗng nhiên hỏi một câu: “Bạch Ngọc Đường, trong lòng cậu có người rồi ha.” Giọng điệu có chút chắc chắn khiến Bạch Ngọc Đường cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Vì sao lại nói vậy?” Hỏi xong chính hắn cũng cúi đầu, như có điều suy nghĩ.

“Thời gian quen biết của chúng ta cũng không ngắn, mình hẳn là có chút hiểu biết về cậu rồi.” Tô Hồng nhè nhẹ cười một cái, “Kỳ thực kết quả này hôm nay mình đã có dự liệu trước. Bởi vì những lúc cậu nhìn mình, à không đúng, phải nói là những lúc cậu nhìn bất cứ ai, trong mắt đều có một loại nhớ nhung rất xa xôi. Tuy rằng mình không biết cậu ở đây là đang nhớ ai.” “Thật vậy sao?” Bạch Ngọc Đường từ chối cho ý kiến, chỉ là cười cười nói, “Quả nhiên xuất thân từ ngành báo chí, lời nói thật sắc bén thâm ảo nha.” Tô Hồng hơi nhướng mày lên, cũng không nói gì nữa. Nhạy cảm không thể thiếu của một ký giả ưu tú cùng với trực giác của một thiếu nữ mách bảo cho cô biết: Cô đã nói trúng tim đen của Bạch Ngọc Đường.


Không sai, chính là tim đen của Bạch Ngọc Đường. Nhớ nhung này, lo lắng này, phiền não này, bất an này, thì ra dĩ nhiên là như vậy. Hắn ngầm thở dài trong lòng, lẳng lặng nghĩ: “Thì ra, anh thật không muốn làm anh trai của em, mèo con.”

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm xa xôi, hắn nhớ tại thật lâu về trước có lần đã đọc được một câu: Bình sinh bất hội tương tư, tài thức tương tư, tiện hại tương tư (Bình sinh sẽ không tương tư, mới có thể tương tư, lại sợ tương tư). Lại có người nói: Thử khứ kinh niên, ứng thị lương thần hảo cảnh, vạn chủng phong tình, chích dữ nhĩ thuyết (Năm dài đằng đẵng, cảnh đẹp ngày vui chẳng màng, phong tình vạn chủng, lại biết nói cùng ai).

Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên cúi đầu nhè nhẹ cười, vẻ mặt phong lưu vô hạn.

Chú giải:【 Song Điều 】 Thiềm cung khúc – Xuân tìnhPhiên âm:

Bình sinh bất hội tương tư, tài hội tương tư, tiện hại tương tư.

Thân tự phù vân, tâm như phi nhứ, khí nhược du ti.

Không nhất lũ dư hương tại thử, phán thiên kim du tử hà chi.


Chứng hậu lai thì, chính thị hà thì? Đăng bán hôn thì, nguyệt bán minh thì.



Bình sinh vốn không tương tư, mới có thể tương tư, liền sợ tương tư

Thân tựa mây bay, tâm như tơ chảy, hơi thở mỏng manh.

Trong không trung một làn dư hương,

Thiên kim chờ đợi lữ khách phương nào.

Tương tư ùa đến, có biết giờ chăng?

Khi đèn nửa tắt, khi trăng nửa tàn.


【 Tống Liễu Vinh 】Vũ lâm linh (Trích đoạn)Phiên âm: Đa tình tự cổ thương ly biệt, canh na kham, lãnh lạc thanh thu tiết! Kim tiêu tửu tỉnh hà xử? Dương liễu ngạn, hiểu phong tàn nguyệt. Thử khứ kinh niên, ứng thị lương thần hảo cảnh hư thiết. Tiện túng hữu thiên chủng phong tình, canh dữ hà nhân thuyết!

Đa tình từ xưa đều luôn cản trở cảnh ly biệt, càng không thể chịu được, tiết thu lãnh lạc cô liêu! Đêm nay tỉnh rượu ở nơi nào? Bờ dương liễu, gió sớm trăng tàn. Năm tháng dài đằng đẵng, cảnh đẹp ngày vui cũng chẳng mà. Dẫu rằng tâm tình nghìn mối, lại chẳng biết bày tỏ cùng ai!