Phù Sinh Mộng Tiếu Vong Thư

Chương 20: Tuyệt vọng

Thương tích của Phượng Âm không nhẹ nhưng cũng không quá nặng, tĩnh dưỡng một đêm, ngày hôm sau Phượng Âm đã sai người chuẩn bị Vãng Sinh Hoa, đích thân mang đến Trường Hằng Sơn. Lớn bé trong Thiếu Hoàng Cung nhất mực khuyên can nhưng chuyện Phượng Âm đã quyết không ai có thể ngăn được, giữa đêm hôm, nàng chọn vài kẻ ngoan ngoãn, chuẩn bị nhuyễn kiệu rồi sai người đưa đi.

Đêm hôm đó trời đổ mưa, sắc trời có vẻ sầm sì không tốt, Phượng Âm sức khỏe còn yếu, bên ngoài phải choàng thêm tấm áo bằng lông chồn trắng tinh. Màu trắng của áo đặt cạnh làn da tái xanh của nàng trông càng nhuốm màu bệnh tật.

Dạ Tịch nhận bái thiếp của nàng, lúc thực hiện vai trò chủ nhân đứng ngoài cửa nghênh đón thì nhìn thấy một nữ tử thế này. Cô tịch, yếu ớt, trắng bệch, người đứng ở nơi đó rõ ràng đang cười nhưng nào khác gì khóc.

Hắn dẫn nàng vào phòng, sai người pha trà nóng, nàng chỉ im lặng ngồi bên, mím môi nhấp từng ngụm trà như những tiểu thư khuê các đoan trang khiến Dạ Tịch cảm giác như đang nằm mơ, ngay cả lời nói cũng phải cân nhắc cẩn thận, sợ Phượng Âm sẽ gây chuyện gì đó… Hắn đoán không ra nên càng lo lắng.

Nhưng đối phương vẫn chỉ bình thản uống trà, thi thoảng tán gẫu cùng hắn. Vãng Sinh Hoa tuy được đặt cạnh tay nhưng nàng chưa chịu nói cho hắn biết ý định của mình. Dạ Tịch thấy nàng mang theo Vãng Sinh Hoa đến, lại không đưa cho hắn thì tỏ ý xu nịnh, huyên thuyên không ít, cùng nàng nói nói cười cười.

Lúc hắn nói, Phượng Âm tay nâng chung trà, bất giác thấy lòng thanh thản lạ. Đó là cảm giác đã lâu không trải qua, sau khi Dạ Tịch thiếu niên ra đi, nàng không còn cảm thấy bình yên như bây giờ. Nàng không cần tự hỏi, không cần hồi tưởng, không cần thống khổ, chỉ cần đơn thuần nghe hắn nói chuyện – như hồi còn ở Hồng Hoang. Lần đầu tiên nàng phát hiện, hóa ra Dạ Tịch trưởng thành cũng nói nhiều, lúc hắn muốn vui vẻ khôi hài cũng cùng ngữ điệu đó, nụ cười đó.

Nàng ngây ngẩn nhìn hắn mặt tươi như hoa, hắn nói gì nàng chẳng nghe lọt, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt long lanh như ngọc, si mê ngốc nghếch. Hồi lâu sau, nàng thấy hắn vẫn nhìn nàng đầy chờ mong, bấy giờ mới hồi tỉnh: “Ngươi nói cái gì?”

“Đế quân,” Dạ Tịch cười tủm tỉm xoa xoa tay: “Người lần này không phải là mang theo cái gì đó chớ? Có phải cho ta không?”

Phượng Âm không nói, nàng lặng lẽ nhìn hắn ra chiều nghĩ ngợi, rồi một hồi sau mới từ tốn hỏi: “Ngươi… thật sự thích Bích Hoa?”

“Bích Hoa là tiên nữ tốt nhất trên thiên giới, đích thực là ta rất thích.”

Giọng nói dễ nghe là thế nhưng khi nghe vào sao lại chói tai đến vậy. Nàng nghe hắn nói mà tay nắm chặt thành ghế. Đầu ong ong lên như có thứ gì đó không ngừng dộng vào.

“Ngươi thích tiên nữ thế nào?” Nàng chẳng biết tại sao bỗng dưng lại hỏi thế. Dạ Tịch không để ý đến sắc mặt bất thường của nàng, chỉ như đang chuyện phiếm, lơ đễnh nói: “Tiên nữ à, đầu tiên là phải trang nhã, khéo hiểu lòng người, tiếp đó tốt nhất có thể điềm đạm, thông đạt tri thư càng tốt. Về phần dung mạo, bản thân ta không quá để tâm, quan trọng là tính tình tốt.”

“Vậy… vậy…” Phượng Âm cúi đầu, có vẻ đang đấu tranh dữ dội. Nàng cảm thấy trong đầu có rất nhiều người đang nói chuyện. Chuyện xưa trong ngàn năm qua không ngừng tua lại. Nàng nghe được nhiều tiếng nói.

Không được, không thể như vậy được…

Nàng không thể chìm đắm trong đau khổ…

Có người nói với nàng, trực giác cho nàng biết, không có Dạ Tịch, nàng sẽ không gắng gượng được.

Hắn không thể đi… Nàng mắc nợ hắn quá nhiều, nàng phải hoàn trả đầy đủ cho hắn. Nàng muốn hắn thật vui vẻ, giống những năm tháng hoa niên ngày trước, dù hắn không biết, dù hắn không hiểu, nhưng nàng muốn hắn vui vẻ … Bởi vì đây là nàng thiếu hắn. Hơn nữa… Hơn nữa…

Nàng ngẩng đầu lên nhìn mặt hắn, những tiếng rộn ràng dần tan biến, nội tâm lại phẳng lặng.

“Nếu ta thay đổi tính tình, Dạ Tịch Nguyên quân có đồng ý lấy ta không?”

Những lời này vừa nói ra, hai người đều lặng im. Bên ngoài sét đang đánh, tiếng sấm ầm vang rung chuyển hết đợt này đến đợt khác, chấn động đất trời. Phượng Âm run rẩy như đang cố gắng nén chịu, Dạ Tịch nhìn nữ tử trước mặt bằng vẻ kinh ngạc, một lúc sau lại dần lạnh nhạt.

Hắn lẳng lặng nhìn nàng như nhìn một người xa lạ.

—— Không, phải nói rằng đối với hắn, Phượng Âm chỉ là một người xa lạ.

Hắn vốn không phải Dạ Tịch thiếu niên, nàng đáng lẽ không nên lẫn lộn. Nhưng nàng hiện không thể bận tâm nhiều, nàng không biết nên làm cái gì, cái chết của Dạ Tịch như lưỡi dao sắc bén, nàng đem hết thảy những ý niệm tối tăm, đau khổ, tuyệt vọng trong đầu phong bế trong một căn phòng đóng kín, chính cái chết của hắn đã xé toang căn phòng đó ra. Những gì tích tụ qua nhiều năm như cơn hồng thủy của Hồng Hoang, trong phút chốc đã nuốt chửng nàng. Nàng đau khổ vùng vẫy, cầu cứu, vì thế nàng không tiếc phải trả giá.

Nàng cần một cái gì đó để chống đỡ nàng, nàng cần một lý do để tiếp tục sinh tồn.

Phượng tộc đã đi vào quỹ đạo, ngay cả người thừa kế cũng đã chuẩn bị xong, từ lâu đã không còn là lý do của nàng.

Bằng hữu đều có cuộc sống riêng, không có nàng cũng không có gì khác biệt, từ lâu đã không còn là lý do của nàng.

Nàng không có thân nhân, thân nhân của nàng sớm đã lìa đời.

Nàng cũng không có ái nhân, ái nhân của nàng sớm đã bị thế gian này lần lượt hủy diệt.

Thứ nàng có được, chỉ còn lại nỗi nhớ đau đớn khôn cùng.

Hồi ức mở đầu vô cùng tốt đẹp nhưng kết cục lại luôn khiến người ta thống khổ. Nàng trước kia luôn áp chế nó dưới đáy lòng, cho đến khi hắn chết…

Nàng mới phát hiện, nàng rốt cuộc không thể ngăn chặn được nữa.

Nàng bắt đầu thường xuyên đau đầu, ngủ không an ổn, mỗi lần nói chuyện với ai, cười đùa với ai, nàng lại cảm thấy không phải là mình.

Cảm giác đó, rất kinh khủng!

Không thể tiếp tục, nếu còn tiếp tục như thế…

Nàng nhất định sẽ tự hủy diệt chính mình.

Nhưng suy nghĩ của nàng Dạ Tịch lại không biết. Hắn nhìn cô nương đang run rẩy, mang máng nhớ tới những khúc mắc với nàng năm đó mà không khỏi thổn thức.

Hắn vẫn còn nhớ trước kia mỗi lần thấy nàng, nàng sẽ cười. Nụ cười ngông cuồng không kiêng nể, là nhân vật mà ngay cả Thiên đế Mặc Tử Dạ cũng không dám chọc vào.

Một nữ tử như thế, lúc này lại cúi đầu nói với hắn, khiến hắn bỗng thấy lòng chua xót, bèn mở miệng, ngữ điệu lạnh tanh: “Đế quân hà tất phải thương tổn mình?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Phượng Âm liền sửng sốt, nàng nghe rõ lời của hắn, từng câu từng chữ đều mang theo hàn ý: “Đế quân nói vậy với tiểu tiên, có lẽ chỉ bởi Dạ Tịch có nét giống với người trong lòng Đế quân mà thôi? Nhưng Đế quân nhất định phải hiểu, người nàng nợ không phải ta; người nàng yêu cũng không phải ta. Đế quân áp đặt hình bóng hắn lên cho tiểu tiên, tiểu tiên đảm đương sao nổi?”

“Huống chi…” Nói tới đây, Dạ Tịch nhíu mày: “Tiểu tiên ngày mai sẽ đến cầu thân Bích Hoa tiên tử, Đế quân nếu còn si niệm sẽ không tốt cho cả ba người chúng ta, Đế quân hiểu chứ?”

Dạ Tịch nói tới đây thì không tiếp tục nữa, chỉ nhìn Phượng Âm ngồi đó với sắc mặt tái đến đáng sợ. Sau một lúc, Phượng Âm cứng ngắc nhếch miệng: “Ngươi là ngươi… Chàng là chàng… Nếu ta cố tình cho ngươi là chàng, ngươi có… có phải sẽ không vui?”

“Phải!”

Dạ Tịch khẳng định. Phượng Âm gật đầu xem như đã hiểu, đứng dậy đi ra.

Nàng bước đi lảo đảo lại vội vã, vài bước đã ra đến đại môn rồi nhanh chóng rời đi. Dạ Tịch đứng trong phòng nhìn theo bóng nàng, thấy thân ảnh nàng nghiêng ngả loạng choạng mà chẳng hiểu sao lại đau lòng.

Người nàng thích, là ai?

Hắn đột nhiên tò mò, trong cái tò mò, có một chút ghen tuông mà chính hắn cũng không biết, không hiểu.

—— Chậc, nghĩ nhiều sẽ mất vui. Cho nên không nghĩ nữa!

*****

Phượng Âm cố gượng mình rời khỏi đó.

Lời hắn nói cứ văng vẳng bên tai nàng, lặp đi lặp lại, xen lẫn cùng rất nhiều âm thanh hỗn loạn không ngừng dội lại.

Nàng như rơi tõm xuống hồ nước giữa ngày đông buốt giá, cứ chìm dần, chìm dần. Dòng nước lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng tràn về, len lỏi vào mắt nàng, mũi nàng, khiến nàng không cách nào thở được, mỗi lần hít vào lại mang theo cái lạnh buốt đau thấu tâm can.

—— Người nàng nợ không phải ta; người nàng yêu cũng không phải ta.

Đúng vậy, hắn nói đúng.

Nàng thật u mê, thật khờ khạo!

Nàng chạy về cung điện một cách hoảng loạn như đang bị rượt đuổi. Nàng gấp gáp, bỏ mặc thị nữ tụt lại phía xa, một mình xông vào điện rồi đóng cửa lại.

Tĩnh lặng!

Cung điện tĩnh lặng như tờ. Đã trễ thế này nhưng ánh nến vẫn còn sáng choang. Phượng Âm xoay người đi lẳng lặng nhìn cách bài trí trong cung điện.

Một gian đại điện rộng mênh mông, trên chiếc bàn làm từ gỗ trầm hương đen bóng phía trước có đặt một dãy bài vị. Ở giữa là ba cái. Một của cha nàng, một của mẫu thân nàng, một cái khác… là Thanh Hòa không có người thân thờ bái.

Đây là chốn bình yên.

Dù bên ngoài sấm mưa chớp giật, ở đây vẫn luôn bình yên. Phượng Âm chậm rãi tiến lên, mỗi bước đều dè dặt như sợ sẽ quấy rầy họ.

Những người này…

Ánh mắt quét qua các bài vị, nhiều, nhiều đến mức nàng xem mà nhức mắt.

Những người này, đều đã từng cho nàng những điều tốt đẹp nhất.

Quãng thời gian hạnh phúc nhất của nàng là khi có họ.

Nàng đến trước mặt họ, quỳ xuống. Trong đầu vẫn quanh quẩn câu nói cuối cùng nàng nói với Dạ Tịch.

——Nếu ta cố tình cho ngươi là chàng, ngươi có… có phải sẽ không vui?

—— Phải!

Vậy, trách nhiệm của Phượng Âm có phải cũng đã hết?

Cửu châu đại lục, tứ hải bát hoang, ngay cả nơi cuối cùng cần Phượng Âm cũng chẳng còn, tại sao nàng còn phải kiên trì vùng vẫy trong bể đời đau khổ này sau khi tất cả đã bỏ đi?

Nàng khẽ cười, mắt mở to nhìn ánh nến nhấp nháy, nhìn bài vị trên cao…

Sau đó cúi xuống, dập đầu.

Hết chương 20