Phù Sinh Mộng Chi Phi Tình

Chương 5

“… Phi Tình… Phi Tình…” từng trận  nỉ non trầm thấp  trong đêm, thanh âm ôn nhu làm trái tim Tư Phi Tình không còn cảm thấy sợ hãi như vừa rồi, thân thể  càng lúc càng run rẩy, da thịt nhợt nhạt hiện lên màu hồng nhạt, y cấp tốc thở dốc, cánh mũi toát ra mồ hôi tinh mịn.

Đầu lưỡi dừng lại  liếm lộng xung quanh, Mạnh Thiên Dương khởi động thân thể, hôn xuống cánh môi dần dần ửng hồng của y: “Cảm thấy khó chịu sao?”

Không phải khó chịu, nhưng thân thể hình như không tự khống chế, tùy ý Mạnh Thiên Dương một người cử động, khiến tứ chi toàn thânxuất hiện một cỗ cảm giác kỳ diệu… Tư Phi Tình vừa lắc đầu lại vừa gật đầu, ôm lấy trái tim,  tựa hồ đã theo hô hấp của Mạnh Thiên Dương mà nhảy nhót…

Mạnh Thiên Dương cúi đầu cười hai tiếng, Tư Phi Tình trước mắt không biết làm sao hẳn là đã bị dục vọng làm cho thần trí mơ rồi… Trước đây hắn đều không để ý tới cảm thụ của người khác, nhưng lúc này, hắn nhưng lại muốn nghe Tư Phi Tình vì hắn phát ra tiếng rên rỉ thoải mái a ——

Đưa tay, trút bỏ  y phục trên thân thể Tư Phi Tình, Mạnh Thiên Dương cầm lấy phân thân đồng dạng tái nhợt giữa hai chân y.

“A! Mạnh  Thiên Dương ——” bộ vị nam tử bại lộ, Tư Phi Tình thần trí mê loạn, có chút thanh tỉnh, ngượng ngùng muốn khép lại hai chân, nhưng đầu Mạnh Thiên Dương so với y nhanh hơn một bước cúi thấp xuống ——

“Ô a —— ân ——” khoái cảm mãnh liệt cơ hồ làm cho  ý thức Tư Phi Tình tan rã.  Từ khoang miệng nóng ẩm của Mạnh Thiên Dương bao quanh, như lôi điện* xuyên qua  bụng, ngực, tụ lại trong đầu như muốn nổ tung. Tại nơi Mạnh Thiên Dương vuốt ve trêu đùa hoàn toàn đã đứng thẳng, xuất ra vài tia dịch thể. Tư Phi Tình  kiềm chế  rên rỉ, tay gắt gao đè lại trái tim đang kích động.Lôi điện( 雷电  ): sấm sétThân thể hảo mẫn cảm! Phản ứng hảo trung thành a! Mạnh Thiên Dương mừng rỡ nhìn  bộ dạng si mê của Tư Phi Tình, càng ra sức lấy lòng bộ vị đang run rẩy trong miệng.

Trước mắt một mảnh tối đen, bên tai chỉ nghe được huyết mạch run rẩy đập mạnh, không được! Tim đập rất nhanh! Ngực trướng lên đau đớn! Mau dừng lại, dừng lại… Tư Phi Tình vô lực lắc đầu, miệng mở rộng, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng kêu vụn vỡ không thành điệu, dùng sức lực toàn thân liều mạng giãy dụa, hướng phía đầu Mạnh Thiên Dương vẫn  đang qua lại ở giữa hai chân, nghĩ muốn đẩy hắn ra.

Y đem hết toàn lực đẩy Mạnh Thiên Dương ra, chỉ bất quá là nhẹ nhàng tiếp xúc,  lý trí nhưng hãm sâu vào tình cảm mãnh liệt. Thấy Tư Phi Tình  tựa hồ đã không thở nổi, Mạnh Thiên Dương nhất thời cả kinh, dừng lại động tác: “Tư Phi Tình, ngươi sao vậy?” Tay lần mò trên tâm mạch Tư Phi Tình, mạch đập nhịp nhàng, ảo não không khỏi cười khổ.

Loại giày vò đáng sợ cuối cùng cũng biến mất… Tư Phi Tình thân thể xụi lơ, miệng mở lớn thở dốc, bỗng một trận ngạt thở không báo hiệu lấp đầy lồng ngực, y cả người thống khổ cuộn mình lại,  tay ôm lấy yết hầu, ho mạnh, phun ra một ngụm máu tươi.

” Tư Phi Tình!” Mạnh Thiên Dương sắc mặt đại biến, điểm trên ngực y mấy chỗ, bảo vệ tâm mạch, kéo chăn, che Tư Phi Tình đã hôn mê lại, sắc mặt tối đen hướng bên ngoài  hô to: “Vân Thương, nhanh đi gọi đại phu lại đây —— ”

****

Thật sự vô phương đụng chạm ngươi sao? Mạnh Thiên Dương ánh mắt ôn nhu,  nhìn Tư Phi Tình còn đang trong mê man, khóe miệng  lộ ra tiếu ý khổ tâm.

Dời ánh mắt về phía giường, Y như ngọn nến biến ảo lúc sáng lúc tắt, Mạnh Thiên Dương thở dài. Tư Phi Tình đã ngủ một ngày một đêm, dược sắc xong mấy lần đem tới, nhưng lại thủy chung không có cơ hội uống vào, bất quá, cho dù uống cũng không có tác dụng gì nữa. Y sư giỏi nhất tổng đường đêm đó sau khi chẩn trị cũng chỉ lắc đầu: ” Trời sinh trái tim vốn đã mắc bệnh, thêm nhiều dược bổ cũng là uổng công…  ngược lại lâu chủ ngươi, không nên lại đi quấy nhiễu Tư công tử, bệnh này của công tử kỵ nhất là xúc động…” y sư lời nói nhẹ nhàng, ánh mắt nhưng không chút khách khí,  coi Mạnh Thiên Dương là nguyên nhân gây nên.

“Ha ha…” Mạnh Thiên Dương cuối cùng thấp giọng cười khổ đứng lên, Không ngờ khi hắn thực sự khao khát một người, cư nhiên vô phương có được. Tay khẽ vuốt lên khuôn mặt không chút huyết sắc của Tư Phi Tình, trong lòng hết sức bi thương.

Tựa hồ  bị tiếng cười của hắn làm kinh động, Tư Phi Tình khẽ run run, rồi mở mắt ra.

“Tư Phi Tình!” Mạnh Thiên Dương vừa mừng vừa sợ, nâng y ngồi dậy: “Ngươi có đói bụng không? Muốn ăn cái gì, ta phân phó phòng bếp đi làm.”

“Mạnh Thiên Dương…” Tư Phi Tình yếu ớt thở hào hển: “Ta lúc trước lại bất tỉnh đi sao?” y che miệng ho mấy tiếng: thân thể của y gần đây dường như càng ngày càng kém rồi, chẳng lẽ thật sự là đại hạn đã buông xuống rồi sao?

“… Xin lỗi, là ta khống chế không được chính mình…” Mạnh Thiên Dương đem y ôm vào lòng, thở dài một hơi: “Tư Phi Tình, ta chỉ là quá thích ngươi, tin tưởng ta, ta không nghĩ muốn tổn thương ngươi… Sau này ta sẽ không làm như vậy nữa…”

Kinh ngạc nhìn dung nhan tuấn nhã của Mạnh Thiên Dương, Tư Phi Tình ngược lại nhớ tới tình cảnh hôn mê lúc trước, y ngây ngẩn lắc đầu: ” là  ta thân thể quá yếu, không liên quan chuyện của ngươi.”

” Tư Phi Tình?”


Buông rơi ánh mắt, Tư Phi Tình lãnh đạm tươi cười: “Ngươi cũng hẳn đã nghe đại phu nói qua rồi đi, ta vốn là sống không quá năm nay…” y ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt kinh hoàng của Mạnh Thiên Dương, nhẹ giọng nói: “Ta từ nhỏ liền biết chính mình đã mang bệnh hiểm nghèo —— ”

“Tư Phi Tình!”

Mạnh Thiên Dương ôm chặt thân hình gầy yếu trong lòng, nguyên lai ngươi đã biết hết thảy, vậy tại sao ngươi còn có thể  bình thản như thế?

” Mạnh Thiên Dương ——”

Tư Phi Tình hơi tránh một chút, Mạnh Thiên Dương ôm quá chặt rồi, hại y hô hấp khó khăn, muốn tìm một vị trí dễ chịu, y  mệt mỏi tựa vào trên vai Mạnh Thiên Dương, cười yếu ớt nói: “Ngươi mỗi ngày muốn ta uống bổ dược, kỳ thật cũng  không có tác dụng gì, bất quá, ta vẫn là hy vọng có thể sống lâu thêm mấy ngày…” Thanh âm  dần dần thấp: “Ta luôn muốn có thể như một người bình thường giống nhau mà sống…”

Y nói càng ngày càng thấp, cuối cùng không có tiếng động. Mạnh Thiên Dương trống ngực đập mạnh, cả kinh nói: “Tư Phi Tình!” vừa thăm dò khí tức y, nhưng nguyên là đã ngủ.

Tại trên cánh môi lãnh đạm gần như vô sắc mềm mại của Tư Phi Tình nhẹ nhàng hôn xuống, Mạnh Thiên Dương ôm y cùng nằm xuống trên giường, yên lặng nghe trái tim Tư Phi Tình chậm chạp đập, ánh mắt yêu thương thủy chung lưu chuyển không rời —— Tư Phi Tình! ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi thực hiện tâm nguyện!

Trời sinh trái tim vốn đã mang bệnh sao? Thuốc thang ngoại lực vô dụng, vậy có phải hay không nên dùng biện pháp gì để cứu? … Mạnh Thiên Dương con mắt chớp động, phút chốc sáng ngời.

****

“Mạnh Thiên Dương ——” Tư Phi Tình ở trong viện nhìn quanh, kỳ quái! đi nơi nào rồi sao?

Thời gian trôi qua, cách ngày đó y thổ huyết đã qua nửa tháng. Mạnh Thiên Dương làm như thẹn với  tim mình, liên tiếp mấy đêm đều lưu lại trong phòng bồi y ngủ, nhưng lúc này lại không thấy bóng dáng, ngay cả Vân Thương vẫn luôn theo y cũng không biết đi đâu, chỉ có y sư cùng nô bộc  đưa thuốc đến. Tư Phi Tình nằm mười mấy ngày, mặc dù trời sinh thích yên tĩnh, cũng không khỏi nhàm chán tới cực điểm, hôm nay thân thể có chút khởi sắc, lại có ánh nắng mặt trời tươi sáng. Y liền rời giường muốn tìm Mạnh Thiên Dương nói chuyện phiếm giải sầu, đi khắp cả hậu viện đều  không gặp một bóng người. Y không biết là Mạnh Thiên Dương đã sớm nghiêm cấm thuộc hạ bên ngoài không được tự tiện đi vào, sợ quấy nhiễu y tĩnh dưỡng.

Y đi một chút, chân hơi mệt mỏi, liền tìm giả thạch ngồi xuống nghỉ ngơi, ánh mắt nhưng không tự chủ được nhìn hướng tiểu viện cách vách—— không biết Mạnh Thiên Dương có thể hay không ở chỗ đó? Nhớ tới cảnh tượng đêm đó, nét mặt không khỏi  nóng lên.

Đang muốn xuất thần, Một viên đá nhanh như chớp lăn tới, đánh trúng lưng bàn chân y, Tư Phi Tình hơi đau ngẩng đầu.

“Ai nha, thực xin lỗi, ta đi trên đường tùy tiện đá viên sỏi không ngờ đánh trúng ngươi, không làm đau ngươi a?” Thất thiếu gia ngoài cười nhưng trong không cười đến gần, thấy Tư Phi Tình vì đau đớn cau mày, hắn trong mắt hiện lên một tia khoái ý. Ngày đó Tư Phi Tình lỗ mãng xông vào  phòng hắn, nhìn thấy hắn cùng với lâu chủ thân thiết cũng thôi, nhưng làm Lâu chủ tức giận  bỏ lại hắn đuổi theo Tư Phi Tình, hại hắn ngày thứ hai bị mấy thiếu niên khác giễu cợt một phen, rất mất mặt, giờ phút này nhìn thấy Tư Phi Tình, liền sinh khí  không thôi.

Tư Phi Tình vừa rồi còn đang suy nghĩ về Thất thiếu gia cùng Mạnh Thiên Dương đang cùng nhau giao quấn, nhưng mà lúc này người đã ở trước mắt, y vô cùng quẫn bách, cúi mặt xuống nói: “Không có gì… ”

Thất thiếu gia nhìn thấy mặt y ửng đỏ, đột nhiên cười, đưa tay nắm cằm nâng mặt y lên, tấm tắc hai tiếng: ” Nghĩ không ra ngươi đây là xấu hổ, ngược lại cũng có chút đáng xem ——”

Nghe ngôn ngữ hắn vô lễ, Tư Phi Tình không nói được một lời, đánh rớt tay hắn, thất thiếu gia không ngờ tới thư sinh bệnh tật mềm yếu này sẽ tức giận, có chút ngẩn ngơ.

Tư Phi Tình cũng không để ý đến hắn, đứng lên định trở về. đột nhiên một cỗ lực mạnh kéo lấy cánh tay y, đem ý đẩy trở về giả thạch, y cả người đau nhức, nhất thời đầu choáng váng, ngồi trên thạch không đứng lên được.

Thất thiếu gia một cước dẫm bên cạnh người y: ” nhìn không ra, ngươi tính tình cũng rất xuất sắc đi! Thiếu chút nữa bị ngươi lừa rồi. Bất quá, lầm bầm, đừng tưởng rằng lâu chủ bây giờ sủng ngươi, đã muốn bò lên trên đầu ta a.” ánh mắt hắn tại trên người Tư Phi Tình nhìn nhìn, cười nhạo nói: “Nhìn ngươi một thân gầy trơ xương, ôm chắc chắn sẽ làm người ta ngược lại mất hứng, cũng thực nghĩ không ra lâu chủ rốt cuộc thích ngươi  ở chỗ nào a?”

Tư Phi Tình nửa ngày mới  bình thường trở lại, cũng không rảnh để ý tới hắn đanh nói cái gì, mạnh mẽ đứng lên, vòng qua Thất thiếu gia hướng phòng ngủ đi đến.


Thất thiếu gia thấy y đối với mình lạnh nhạt, không khỏi giận dữ. hắn trước nay đều làm Mạnh Thiên Dương vui vẻ, trong tổng đường ai cũng đều biết hắn được Mạnh Thiên Dương cực kỳ sủng ái. Đều nhường hắn ba phần, chưa bao giờ bị người khác  xem nhẹ như thế? Khuôn mặt diễm lệ có một chút tàn nhẫn, bắt lấy Tư Phi tình đẩy ngã trên mặt đất.

“A…” lưng Tư Phi Tình bị cạnh giả thạch đập trúng, một trận đau nhức, ngực khó chịu, tựa vào giả thạch ho, cơ hồ hai bên sườn đều đau.

Thất thiếu gia lạnh nhạt, bĩu môi một cái: ” thực vô dụng, mới đụng nhẹ như vậy đã muốn ho đến nửa ngày, cũng không biết ngươi như thế nào hầu hạ lâu chủ đây…” đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, trên mặt nổi lên ý cười, ngồi xổm  xuống, quay mặt Tư Phi Tình đang ho đến ửng đỏ qua, cười nói: ” ta ngược lại suýt nữa quên mất, nghe nói lần trước ngươi ở trên giường còn chưa làm gì, đã thổ huyết té xỉu rồi, ha ha…”

” Buông tay ra.” Tư Phi Tình cố sức đẩy tay hắn ra, chống giữ thân mình, tiếng cười chói tai làm não y phát trướng, thầm nghĩ phải mau mau thoát khỏi Thất thiếu gia này, trở về phòng nghỉ ngơi.

” Giả bộ thanh cao cái gì a?” Thất thiếu gia thấy y  coi thường, tức giận tăng lên, một tay túm tóc Tư Phi Tình đem y ép tới trên giả thượng, cười lạnh nói: “Ngươi còn xứng mình là công tử ca a? Hừ, ngày nào đó lâu chủ chán ghét rồi, ngươi cho rằng còn có thể thoải mái như vậy mà ở chỗ này sao?” Hắn nhìn Tư Phi Tình bộ dáng khó chịu thở dốc, vừa lại một trận chế nhạo: ” Chỉ bằng ngươi, nghĩ muốn khiến cho lâu chủ thích, còn kém xa đi!”

Tư Phi Tình khí tức hơi bình thường, Suy yếu nói: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì? ta phải trở về, ngươi  buông tay ra. ”

Thất thiếu gia chăm chú nhìn y, muốn biết y không phải giả ngu, nhưng thấy hai mắt Tư Phi Tình trong suốt vô trần, không nhiễm nửa điểm hỗn tạp. Thất thiếu gia ngược lại mặc cảm tự ti, cảm giác lời nói vũ nhục vừa rồi tựa như là đang nói chính mình, lửa giận trong lòng nổ tung, mất lý trí. Mạnh mẽ đem Tư Phi Tình lật ngược lại, vững vàng đặt  trên giả thạch: ” Ngươi không hiểu sao? Thế ta liền hảo tâm đến dạy ngươi a —— ”

” Buông ra, buông tay!” da thịt trước ngực bị mặt đá cọ sát làm đau, Tư Phi Tình vừa ho vừa giãy dụa,  nhưng y khí lực yếu ớt về điểm này căn bản  không có tác dụng, bộ dáng đau khổ yếu đuối phản kháng, ngược lại khiến Thất thiếu gia trong lòng càng tàn ác thêm, nhất thời chỉ muốn hung hăng làm nhục Tư Phi Tình, không đem hắn để vào mắt! Vạt áo đột nhiên bị xé ra, Tư Phi Tình một trận khích động, theo sau hạ y cũng bị thô bạo xé rách, thân thể bại lộ, y nhất thời toàn thân lạnh lẽo, cả kinh nói: “Ngươi muốn làm cái gì? Buông ta ra!”

“Ta đang dạy dỗ ngươi a!” ánh mắt chăm chú nhìn thân thể tái nhợt của y, Thất thiếu gia ngược lại cổ họng khô nóng, xông tới, cũng không nhìn đi nơi khác, nắm ra phân thân đã đứng thẳng, tách cánh mông Tư Phi Tình ra, trực tiếp hướng nơi bí mật đang đóng chặt xông vào ——

” A…a…a ————” đột ngột bị tiến vào, Tư Phi Tình phát ra một tiếng thê lương, hậu đình lập tức tựa như ngũ mã phân thân đau đớn, trái tim điên cuồng mạnh mẽ co rút,  Toàn thân đau nhức.

” Ha a ——” Thất thiếu gia cũng bị y xiết chặt gầm nhẹ một tiếng, thoáng lui về phía sau, một tia tơ máu đỏ tươi từ chỗ bị xé rách theo bắp đùi uốn lượn chảy xuống, càng khiến Thất thiếu gia hứng thú dâng cao, hắn lại như một con mãnh thú xông tới, thở dốc nhưng vẫn không quên xuất ngôn làm nhục: ” Thế nào? Ngươi như vậy liền không chịu nổi rồi sao? hắc, thật sự là vô dụng…”

Đau đớn! đau đớn! Dường như muốn đem thân thể xé rách ra! dịch thể ấm áp từ giữa bắp đùi không ngừng chảy xuống. Giống như một lưỡi dao sắc bén tại trong cơ thể qua lại đâm xuyên, như muốn xé nát ruột gan… Tư Phi Tình ý thức bắt đầu mơ hồ, trái tim giống như bị người cầm trong tay giày vò thống khổ, có phải hay không sắp chết…

Nâng thắt lưng y lên, Thất thiếu gia ra sức trừu sáp, vỗ lên khuôn mặt trắng bệch mồ hôi lạnh chảy ròng ròng của y: “Chịu không được rồi sao? Như vậy liền đến cầu xin ta đi! Ngươi mở miệng cầu xin tha thứ, ta sẽ bỏ qua ngươi.”

Cầu xin tha thứ? Tư Phi Tình thần trí đang dần dần bay xa bị hai từ này kéo lại, cũng không biết khí lực ở đâu ra, đưa tay ngăn lại miệng mình, đem tiếng rên rỉ  thống khổ đang muốn phát ra nuốt vào trong miệng —— Tại sao phải cầu xin người thương tổn ta? Ta lại không có làm gì sai, tại sao muốn ta cầu xin tha thứ?

“Ngươi ngược lại rất ngang ngược a! ——” Tư Phi Tình chết cũng không lên tiếng làm cho Thất thiếu gia cảm thấy thất bại thảm hại, hắn hung hăng tiến vào, tùy tiện khuấy động: “Ta cũng không tin không có cách khiến ngươi mở miệng… A ha, xem ngươi có thể sống chết chống đỡ tới khi nào…”

Gắt gao cắn chặt ngón tay trong miệng, mùi máu tươi nồng đậm khiến Tư Phi Tình muốn bất tỉnh, nhưng lại lập tức bị đau đớn khó có thể chịu được cứu tỉnh, tay chân dần dần lạnh như băng, trống ngực càng lúc càng nhanh, cơ hồ muốn phá tan lồng ngực… Phút chốc lưng cứng đờ, cổ họng xông lên vị tanh ngọt, trước mắt một mảnh đen tối ——

Y toàn thân co giật đột nhiên bất động, Thất thiếu gia thần chí có chút rõ ràng, xoay mặt nhìn y, thấy máu tươi không ngừng từ giữa miệng tuôn ra, không khỏi bối rối đứng lên. hắn  vốn là muốn giáo huấn Tư Phi Tình một chút, làm cho hắn không dám khinh thường chính mình, Không ngờ tới thân thể Tư Phi Tình lại như thế suy yếu không chịu nổi, trong lòng nghĩ lại mà sợ, sửng sờ ngay tại chỗ.

” Thất thiếu, ngươi đây là đang làm cái gì vậy? ——” Mấy người thiếu niên từ sân nhỏ đi ra, bọn họ vốn là nghe được một tiếng hét thảm lúc đầu của Tư Phi Tình, tới xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, thực không tin lại nhìn thấy một màn này, đều cả kinh ngây người.

Thất thiếu gia nhất thời thần trí quay về, rời khỏi thân thể Tư Phi Tình, máu tươi theo đùi Tư Phi Tình chảy ra, chân vẫn đặt ở cổ tay. hắn mặt xám như tro, không nhịn được  phát run.

Dục vọng chưa phóng thích tiếp tục lai dâng lên. Lại một trận đau đớn thấm sâu vào xương tủy, Tư Phi Tình một tiếng kêu rên, bị đau đớn kéo tỉnh lại, nỗ lực xoay người, dựa lưng  vào giả thạch, nhìn Thất thiếu gia. Hai tay gắt gao che miệng lại, nhưng tơ máu vẫn không ngừng  từ kẽ tay chảy ra.

Lui về phía sau vài bước, thấy Thất thiếu gia quá đáng, lại không dám nhìn  đôi mắt trong suốt của Tư Phi Tình. Mấy người thiếu niên kia như ở trong mộng mới tỉnh, đều xông tới: ” Thất thiếu, ngươi điên rồi sao, nếu để lâu chủ biết, ngươi chết bi thảm rồi…”

” Không thể nào, lâu chủ sủng ngươi nhất, Hẳn là sẽ không giết ngươi…” một người thiếu niên thấy hắn hồn bay phách lạc, liền an ủi hắn.

Sủng nhất sao? Thất thiếu gia cũng không rõ chính mình cư nhiên vẫn còn cười được: ” Ta tính là cái gì? bất quá là được người dùng để phát tiết chơi đùa mà thôi, ha ha…” ngửa đầu, điên cuồng cười to.

Cuồng tiếu lọt vào tai,Tư Phi Tình trong ngực phập phồng, lại ho ra hai ngụm máu.

” Thất thiếu, đừng cười nữa, thừa dịp không ai nhìn thấy, nhanh đi thôi…” các thiếu niên ba chân bốn cẳng kéo hắn chạy quay về tiểu viện, trong lòng nói thầm, cái này Thất thiếu, có phải hay không thật sự đã bị dọa choáng váng? Nhưng cho dù ai nhìn thấy Tư Phi Tình  một thân nhiễm huyết, đều sẽ sợ hãi đi.

Đã kết thúc rồi sao? Tư Phi Tình suy nghĩ, giãy dụa mặc lại quần áo, tay chân nhưng lại lạnh như băng mềm nhũn không có nửa phần lực đạo, y nhìn lên bầu trời trong sáng —— ta có phải hay không săp chết? Nhưng ta vẫn muốn sống thêm mấy  ngày… ai tới giúp ta? …

“Mạnh… Thiên Dương…” Tư Phi Tình trước khi lâm vào một mảnh tối đen phun ra vài tiếng nỉ non không thể nghe thấy.