Phù Sinh Mộng Chi Phi Tình

Chương 16

“Chủ nhân?” Phong nô kinh ngạc nhìn chủ nhân đứng yên lặng bên sườn núi, phía chân trời  đã tảng sáng, chủ nhân như thế nào lại ở chỗ này trầm tư, bình thường không phải là ở Cửu Trọng Hiên chờ Tư Phi Tình sau khi tỉnh ngủ  cùng  đi luyện kiếm sao?

Không đáp lại, Lăng Tiêu ngóng nhìn sườn núi sâu không thấy đáy, yên lặng như một tảng đá. Một lúc lâu, thở dài một tiếng, tiếng nói lạnh như băng phá vỡ yên tĩnh: “Không biết người từ đây nhảy xuống,  sẽ như thế nào? ha ha, chắc là  tan xương nát thịt đi… Không hiểu vẫn có người hay không đồng ý?”

Phong nô khó có thể tin mà nhíu mi, chủ nhân xưa nay cơ trí tại sao hỏi ra vấn đề ngu xuẩn như thế? biết rõ chỉ có một con đường chết, còn nhảy xuống làm cái gì? Nhất thời lại đáp không được.

Dường như hiểu được trong lòng nàng đang suy nghĩ điều gì, Lăng Tiêu lạnh nhạt  cười: “Trước mặt ta cũng có một vách núi, nhưng ta vẫn như cũ không nhịn được nghĩ muốn nhảy xuống… a, ta Lăng Tiêu nguyên lai cũng sẽ có lúc ngu xuẩn như vậy, biết rõ kết quả, vẫn là hãm sâu vào…”

“… Chủ nhân ——” con ngươi xinh đẹp của Phong nô sáng tỏ cùng phẫn hận —— Đều là tiểu quỷ kia! cắn chặt hàm răng: “Chủ nhân là  lo lắng hắn sau khi khôi phục trí nhớ sẽ  rời đi sao? Như vậy khiến cho hắn cả đời đều nhớ không ra là được! Chủ nhân rõ ràng có thể dễ dàng làm được a —— “

“Câm mồm!” Lăng Tiêu bỗng dưng quát bảo ngưng lại, góc áo không gió tự nhiên lay động.

“Chỉ cần dùng kim châm phong bế mấy chỗ huyệt vị của hắn, liền có thể vĩnh viễn lưu lại hắn. Phong nô không hiểu, chủ nhân tại sao còn do dự không quyết?” khuôn mặt đỏ bừng, Phong nô ngẩng đầu, nói xong đi ra ngoài: “Nếu chủ nhân không đành lòng xuống tay, Phong nô  liền đi thay chủ nhân giải quyết  phiền não —— “

” Ba”  một tiếng  vang lên, Lăng Tiêu thân hình chưa di chuyển, đã từ không trung  giáng Phong nô một cái bạt tai, thanh âm lạnh như hàn băng: “Ngươi nếu xằng bậy, ta liền trục xuất ngươi ra khỏi thành, kiếp này cũng không cho phép tái bước vào nửa bước.”

” Phong nô… biết rồi” che hai gò má nóng rát sưng đỏ, Phong nô cắn môi.

” Ngươi trước tiên lui xuống, ta muốn một mình yên tĩnh một chút…”

Phong nô xoay người, tiếng bước chân dần dần đi xa, Lăng Tiêu hướng mắt nhìn nơi xa xăm không biết nơi đó tên là gì, hai tròng mắt đông lạnh như băng.

****

Di một tiếng, Tư Phi Tình thấy Thất thiếu gia một mình một người bưng chậu rửa mặt đi vào, hết sức  kỳ quái, sao không thấy nữ tử ngày thường cái kia gọi là Phong nô? Còn có, sáng sớm tỉnh lại, Lăng Tiêu cũng không thấy bóng dáng.

Một bên rửa mặt, y không khỏi nhìn Thất thiếu gia liếc mắt một cái, nghe thị tỳ nói, thiếu niên diễm lệ này vốn là câm điếc, cũng có chút đáng tiếc. Bất quá thiếu niên này mỗi lần nhìn y ánh mắt cũng  cổ cổ quái quái đi, không biết có chuyện gì xảy ra.

Hắn tháo khăn che mặt xuống,   nhưng không có như  bình thường rời khỏi,  chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm y. Tư Phi Tình ngạc nhiên nói: “Ngươi  còn có chuyện gì sao? ân?  đây là cái gì?”

Nhíu mày Thất thiếu gia hết sức cẩn thận nhét tờ giấy trắng  vào tay y: “… Mạnh Thiên Dương? …”

Trên tờ giấy trắng chỉ có ba chữ —— Mạnh, Thiên, Dương. là tên người sao? Hay là cái khác? … Tư Phi Tình sửng sốt, ngẩng đầu nói: “Ta không biết là có ý gì?”

Tư Phi Tình! Thất thiếu gia oán hận bứt tóc —— ngươi thật sự một chút ấn tượng cũng không có sao? đó chính là chữ trước kia ngươi viết a!  Tư Phi Tình!

Hăn miệng há to nhưng lại không nói ra được nửa câu, sắc mặt thống khổ đến cực điểm. Tư Phi Tình áy náy cười: “Ta thật sự  xem không hiểu a —— “

Bắt lấy cổ tay Tư Phi Tình, Thất thiếu gia kéo y tới thư án bên cạnh. Tư Phi Tình nhưng dễ dàng tránh thoát, nhưng thấy thiếu niên này hành động quái dị, cũng liền đi theo hắn đi tới thư án. Thất thiếu gia cầm bút, tay không ngừng run run, trên giấy viết ba chữ Mạnh Thiên Dương.

Tư Phi Tình càng mờ mịt khó hiểu, chỉ có thể nhìn Thất thiếu gia viết xong một tờ lại một tờ, nhưng cũng chỉ có ba chữ kia,  không nhịn được hỏi: “Ngươi muốn  nói cho ta biết cái gì? ngươi không thể viết cái khác sao?”

Thân hình đột nhiên cứng ngắc, khóe miệng co quắp , Thất thiếu gia đột nhiên phát ra một tiếng  gầm rú khàn khàn, going như phát điên đem giấy trên bàn hết thảy phủi xuống đất, trang giấy lập tức như tuyết hoa rơi vãi đầy đất, khắp nơi đều là tên Mạnh Thiên  Dương.

Thấy Tư Phi Tình vẻ mặt kinh ngạc, Thất thiếu gia nắm tay đánh vỡ thư án,  nước mắt tuôn ra rào rào ——

Thiếu niên này đến tột cùng là làm sao vậy? Tại sao bi thống như thế? Tư Phi Tình ngực một trận hít thở không thông,  vừa định nói chuyện, lại nghe trước cửa một tiếng vang lên: “Ngươi đang làm cái quỷ gì vậy? —— “

Nữ tử xinh đẹp tiến vào, một tay túm Thất thiếu gia, giáng cho hắn mấy cái bạt tai, ánh mắt đảo qua giấy trắng đầy đất, hung hăng nói: “Sớm đã cảnh cáo ngươi, cư nhiên còn dám dính vào, muốn chết sao?” Rồi kéo hắn bước ra ngoài.

Nàng động tác cực nhanh, Tư Phi Tình chưa kịp nghĩ, Thất thiếu gia đã bị Phong nô mang đi, y nhìn giấy trắng đầy mặt đât viết ba chữ mạnh thiên dương, đứng ngây ngốc tại chỗ.

Phong nô tới bên ngoài hiên, đem Thất thiếu gia hướng trên mặt đất đẩy ngã, một cước giẫm trên ngực hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn hắn nhớ lại Mạnh Thiên Dương sao? Ta sớm nói qua, không được nhiều chuyện, ngươi cho rằng ta sẽ không giết ngươi sao?” dưới chân hơi dùng lực, Thất thiếu gia sắc mặt nhất thời trắng bệch, Máu tươi từ miệng trào ra, nhiễm  trên mặt đất.

Hắn mồ hôi lạnh ứa ra, Phong nô nhưng lại chỉ lạnh lùng nhìn, phút chốc thu hồi  chân, bàn tay xoa xoa khuôn mặt sưng phù của hắn, ánh mắt  biến ảo, thấy Thất thiếu gia khởi động thân thể, nàng cười lạnh nói: “Cái kia Tư Phi Tình vừa ngu vừa ngốc rốt cuộc có cái gì hảo? đáng để ngươi  vì hắn liều mạng như vậy?”

Nàng cũng biết Thất thiếu gia căn bản không có khả năng trả lời, con mắt cũng không nhìn hắn,  nhìn xa xăm nơi ngọn núi đóng băng quanh năm, lẩm bẩm: “Dĩ nhiên chủ nhân cũng  vì hắn cố chấp như vậy… ha ha, còn nói muốn đuổi đi ta…”


Ngón tay khẽ vuốt chỗ hơi sưng trên mặt, đây là lần đầu tiên chủ nhân đánh nàng đi… Con ngươi xinh đẹp vừa hơi nhắm lại rồi mở ra, tự giễu cười:  “Ngươi biết ta phụng dưỡng chủ nhân đã bao lâu không? Ta mười hai tuổi liền đi theo hắn, ở nơi    lạnh như băng này đợi đủ mười ba năm… Mười ba năm, ngươi biết  đối với một người phụ nữ mà nói,  đây có nghĩa là gì? …”

Thanh âm của nàng chậm rãi thấp xuống, cho đến khi không thể nghe thấy.  Run sợ một hồi lâu, nhìn lại Thất thiếu gia: “Ta khiến ngươi không cách nào lên tiếng, ngươi nhất định là hận ta muốn chết. Nhưng ta nên hận người nào? Ngươi bất quá mới một tháng không mở miệng được, ta cũng đã câm điếc rất nhiều năm rồi, trong lòng ta, tâm tư thống khổ nên tìm ai nói? …”

Thất thiếu gia giật giật khóe môi, tơ máu lại tràn ra. Phong nô ngốc lăng chốc lát, chậm rãi đi trở về Cửu Trọng Hiên.

****

Mạnh Thiên Dương? Ngốc lăng nhìn ba chữ phủ kín đầy đất, Tư Phi Tình cuối cùng lắc đầu, không hiểu được thiếu niên câm điếc cổ quái kịa vì sao tâm tình kích động đến như vậy, còn có Phong Nô cũng là một bộ dạng tức giận ——

Tùy ý ngồi xuống cạnh thư án, trong lòng cảm thấy buồn bực, y cầm bút trên giấy tiện tay loạn vẽ, ngẩn ngơ xuất thần —— như thế nào còn không thấy Lăng Tiêu? bình thường lúc này cũng nên đi thạch thất luyện kiếm rồi. Hôm qua mới vừa học hết kiếm pháp tuyệt thế vô song, Lăng Tiêu còn nói hôm nay sẽ bắt đầu dạy hắn thủ kiếm a! nhưng tại sao sáng sớm đã không thấy  bóng người?

Vừa đặt bút xuống, Tư Phi Tình duỗi thân đứng lên, Lăng Tiêu  nói không chừng  đã đi thạch thất. Y cất bước chuẩn bị rời đi, đột nhiên ngẩn ngơ, cầm lấy tờ giấy vừa rồi chính mình trong lúc vô ý vẽ loạn ——? Mạnh Thiên Dương! Chính y cũng không biết lúc nào viết xuống ba chữ này. Nhìn chằm chằm chữ viết mực tích lại chưa khô, Tư Phi Tình đột nhiên nhặt lên tờ giấy Thất thiếu gia trước đó kín đáo đưa cho y, không khỏi thấp giọng a một tiếng.

Hai tờ giấy bút tích dĩ nhiên giống nhau như đúc!

Vậy đều là do ta viết sao? Ta khi nào viết a? Như thế nào một chút ấn tượng cũng không có? Ba chữ này có liên quan tới ta sao? Tư Phi Tình trong lòng hoài nghi, nhớ lại cử chỉ thất thường của Thất thiếu gia cùng Phong nô lúc trước, y mơ hồ cảm giác được Mạnh  Thiên Dương  tựa hồ cùng mình có liên quan.

Nhưng ta thực sự nghĩ không ra! Ôm lấy đầu, đầu lại bắt đầu trướng đau, Tư Phi Tình nhíu chặt mi, dường như mỗi lần chỉ cần y  nhớ lại chuyện quá khứ, liền vô cùng đau đớn,  xem ra mình lần dó thật sự  đụng phải rất nghiêm trọng rồi.

“Mạnh… Thiên… Dương…” vô ý lầm bẩm, Tư Phi Tình đem giấy đặt lại trên án. quên đi, sau này hỏi Lăng Tiêu có hay không biết ba chữ  này là có ý gì.

Ngẩng mặt lên, cũng lại vừa lúc đối diện với con ngươi huyền băng của tuyết y nam tử——

” A? Ngươi đã trở về, ta cũng không biết ngươi khi nào thì vào.” Tư Phi Tình bị dọa cho giật mình, lập tức mặt ửng đỏ, tai mắt y cũng quá không minh mẫn rồi.

“Ta đã đứng trước mặt ngươi một hồi lâu rồi…”  Lăng Tiêu thản nhiên cười, ánh mắt băng hàn dời về phía tờ giấy trắng: “Nghĩ đến cái gì sao, xuất thần như vậy?”

“Lăng Tiêu, ta vừa rồi muốn hỏi ngươi một chút, mạnh thiên dương này là có ý gì đây?” Tư Phi Tình chỉ vào hai trang giấy chính mình viết: ” Dường như ta trước kia viết qua ba chữ này, nhưng ta không nhớ gì cả. Ngươi biết không? Là tên người sao? …”

Ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng nhặt lên tờ giấy, Lăng Tiêu nhìn chăm chú ba chữ màu đen chói mắt kia, thật lâu không nói gì.

“Lăng Tiêu? …”

Mỉm cười, Lăng Tiêu nhẹ buông tay, tờ giấy bay xuống thư án: “Hắn… phải xem như là tỷ phu ngươi —— “

Tư Phi Tình ngẩn ngơ, trợn to hai mắt: tỷ phu?

“Ta có tỷ tỷ sao?” vuốt tóc, Tư Phi Tình cảm thấy khó hiểu.

Lăng Tiêu vuốt cằm: “Cũng là ngươi trước kia nói cho ta biết. Bất quá tỷ tỷ ngươi chưa qua cánh cửa liền đã qua đời, là hắn thu lưu ngươi… ” hắn ngồi ở bên cạnh bàn, thần sắc lộ ra vẻ chua sót.

Phải không? nhưng tại sao không ấn tượng? Tư Phi Tình ngốc lăng một trận, nghi hoặc nói: ” Vậy tại sao ta lại tới nơi này? … ta, tỷ phu của ta đâu?”

Nhìn thật sâu vào đôi mắt trong veo tinh khiết không nhiễm bụi trần, Lăng Tiêu  cuối cùng từ đáy lòng than nhẹ một tiếng, mỉm cười nói: “Ngươi nguyên bản quả thật thân thể có bệnh nan y, là tỷ phu ngươi cầu ta thay ngươi trị bệnh, ta  mới mang ngươi theo trở về ——” hắn nắm tay Tư Phi Tình vuốt nhẹ, thần sắc rất phiền muộn: “Ta lại không ngờ chính mình sẽ dần dần thích ngươi…”

Tư Phi Tình vẫn kinh ngạc nghe, nghe được một câu cuối cùng, mặt bất giác có chút nóng lên: đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu nói thích hắn đi, mặc dù bình thường Lăng Tiêu đều có ôm rồi khẽ hôn y… trống ngực đập nhanh vài nhịp, một tia ngọt ngào thản nhiên tràn ra…

Lăng Tiêu…

Đầu ngón tay tinh tế vỗ về lòng bàn tay Tư Phi Tình, Lăng Tiêu im lặng một hồi lâu, đứng lên: ” Bệnh của ngươi sớm đã trị tận gốc, nghĩ muốn trở về sao? —— “

Tư Phi Tình kinh ngạc nhìn nam tử tuấn mỹ ưu thương, Lăng Tiêu muốn y rời khỏi nơi này sao? ngực một trận căng thẳng, y vội vàng nói: ” Ta không muốn trở về! ta, ——” do dự, y cúi đầu nhỏ giọng nói: “Ta, ta cũng  thích ngươi…”

“… Tư Phi Tình?” Lăng Tiêu ánh mắt phức tạp, gần như,  có chút thở dài, nâng khuôn mặt đỏ bùng của Tư Phi Tình lên, nhìn kỹ đôi mắt trong suốt của y: ” Vậy nếu như ta từng thương tổn qua ngươi, ngươi vẫn còn thích ta sao? …”

Kia, Lăng Tiêu như thế nào có thể thương tổn y? Tư Phi Tình sửng sốt, chợt cười nói: ” Ngươi đối với ta tốt như vậy, lại như thế nào thương tổn ta?”


Trên mặt tràn đầy tín nhiệm, y như vậy tựa như  kim đâm vào trong lòng Lăng Tiêu, hắn hết sức khắc chế không để mình run rẩy, gật đầu: “Đúng, ta tuyệt không sẽ thương tổn ngươi… Nên đi thạch thất rồi.”

Lôi kéo Tư Phi Tình một đường đi đến Cửu Trọng Hiên, ống tay áo tuyết trắng tung bay, bàn tay trắng ngọc khẽ lộ ra, một cái kim châm tinh tế như ngưu mao lặng yên không một tiếng động rơi xuống nền tuyết, rất nhanh đã được hoa tuyết tung bay bao trùm.

****

Ánh trăng nhẹ nhàng như thủy ngân chiếu xuống, ánh sáng  xuyên qua chấn song của sổ soi xuống trước giường, bóng trúc yếu ớt lay động không phát ra thanh âm, bên trong một mảnh yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp.

Tư Phi Tình nhẹ nhàng khởi động  nửa thân trên, ngóng nhìn Lăng Tiêu bên cạnh. Cho dù đang ngủ say, đường nét tuấn mỹ của Lăng Tiêu vẫn như cũ giống như kiếm phong lợi hại làm người khiếp sợ, hoa lệ quý giá khiến người ta không dám nhìn kỹ ——

Lăng Tiêu lùng như kiếm! băng lánh như băng! Cũng là ôn nhu đ,  khiến y trong lòng thực sự thích Lăng Tiêu! Tư Phi Tình một bên nhìn, khóe môi không tự giác cong lên —— Thật sự rất thích!

Tự mình còn không rõ ràng sao, nhưng là ta thích ngươi! Từ  lần đầu tiên ta tỉnh lại nhìn thấy ngươi, nhìn thấy ngươi đang lặng lẽ rơi lệ, ta liền có loại cảm giác vừa vui mừng vừa đau lòng. Mỗi một giọt nước mắt của ngươi đều khiến ta khó chịu, khiến ta không nhịn được nghĩ muốn hảo hảo an ủi ngươi, giúp ngươi ngừng rơi nước mắt! Ta không biết ngươi tại sao thương tâm như vậy, ngươi cũng chưa từng nói qua cho ta biết, nhưng ta, muốn khiến ngươi vui vẻ hạnh phúc. Ta thích nhìn bộ dáng ngươi mỉm cười! Thích ngươi ôm ta, khẽ hôn ta…

Ta cuối cùng cảm giác được mình tựa hồ thích ngươi đã rất lâu rồi… đáng tiếc ta nhớ không nổi chuyện trước kia, không biết ngươi với ta từ trước vốn là như thế nào ở chung. Ta, kỳ thật có điểm tiếc nuối, nhưng không có nghi hoặc, bởi vì ta tin tưởng, ngươi ban đầu cũng nhất định là ôn nhu như giống như bây giờ  …

Ôn nhu, Lăng Tiêu ta thích!

Ngừng thở cúi đầu, tại khóe môi của Lăng Tiêu cẩn cẩn dực dực nhẹ nhàng tiếp xúc, mặt có chút nóng lên —— hẳn là Lăng Tiêu sẽ không bừng tỉnh đi…

Mang theo nụ cười thỏa mãn một lần nữa nằm xuống, Tư Phi Tình rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Con ngươi băng hàn cơ hồ đang chìm vào giấc mộng đồng thời mở ra, chăm chú nhìn y,  ánh mắt chớp động —— Tư Phi Tình, vừa rồi là ngươi lần đầu tiên chủ động thân cận ta…

Ngón tay dài thon mảnh như cánh chuồn chuồn lướt trên mặt nước ở trên cánh môi đạm sắc của Tư Phi Tình vẽ qua lại, Lăng Tiêu ánh mắt kinh hỉ nhưng lại dần dần  bịt kín thân ảnh.

—— Sau khi ngươi khôi phục trí nhớ, ngươi nhất định sẽ hối hận đêm nay nói thích ta đi. Tư Phi Tình…

Ta quả thật nghĩ qua muốn hoàn toàn xóa đi hồi ức của ngươi, nhưng ta làm không được. Ta không thể thương tổn sự tín nhiệm của ngươi với ta như thế, cho dù sau này  ngươi sẽ nhớ lại hết thảy, cho dù sau này ngươi sẽ dứt khoát rời đi, ta, vẫn là không hạ thủ được. Ta, tuyệt sẽ không thương tổn ngươi nữa… mặc dù ta rất thống khổ. Đúng vậy, ta bây giờ giống như là người bị phán tọi chết, biết mình chắc chắn phải chết, nhưng không biết thời khắc kia khi nào đến. Ta duy nhất có thể làm lúc này chỉ có chờ đợi, chờ ngươi thanh tỉnh, chờ ngươi rời khỏi ta —— Chờ đợi thống khổ không có hi vọng.

Ta Lăng Tiêu, cư nhiên trở nên vô dụng như thế! Ta cũng chán ghét chính mình do dự thiếu quyết đoán như vậy, chỉ là ta cuối cùng kìm lại không được trái tim. Kiếm của ta,  có thể thanh trừ hết thảy, nhưng lại chém không đứt tơ tình của chính mình; ta, có thể khuất phục cao thủ thiên hạ, nhưng lại bại bởi ngươi, hoàn lại thất bại thảm hại. Nhưng ta không hối hận, bởi vì ta cam tâm tình nguyện yêu ngươi, Ta thừa nhận …

Im lặng cười khổ, Lăng Tiêu nhìn khuôn mặt đang ngủ của Tư Phi Tình cho đến bình minh.

****

“Vẫn là không được!” Tư Phi Tình thu hồi tay phải thon dài thanh tú, hết sức thất vọng: ” Thủ kiếm ta đã muốn học được rồi, nhưng một điểm kiếm khí cũng chưa từng phát ra —— “

“Nào có nhanh luyện thành như vậy chứ?” con ngươi băng lãnh nhiễm lên tiếu ý, Lăng Tiêu lắc đầu: Tư Phi Tình cố nhiên vốn là trời sinh thiên tư thông minh, lại có sương mù thạch thất tương trợ, trong khoảng thời gian ngắn ngủn kiếm thuật của y đã dần dần từng bước nâng cao, bất quá có đôi khi cũng thật sự là quá ngốc đến mức  có thể ——

“Trong võ học quý giá ở chỗ duy trì lâu dài, sao có thể một sớm một chiều liền đạt thành?” Lăng Tiêu giơ tay áo, thay y lau mồ hôi: “Ta khi đó cũng luyện hơn năm mới có chút thành tựu, về phần có thể tùy tâm vận dụng, sáu bảy năm cũng không tính là  lâi a. Ngươi chỉ bất quá học vài ngày, liền —— “

“Ta biết rồi.” vội vàng ngăn lại lời nói của Lăng Tiêu, Tư Phi Tình mặt một trận nóng ran, âm thầm le lưỡi, chỉ cảm thấy mình quá mức ngu xuẩn. nào ngờ những cử chỉ trẻ con tức giận đó đều rơi vào trong mắt Lăng Tiêu, vai khẽ run rẩy, Lăng Tiêu không khỏi nở nụ cười.

“Lăng Tiêu?” Tư Phi Tình mặt hồng đến mang tai, hai mắt nhưng lại kìm lòng không nổi chăm chú nhìn nụ cười say lòng người của tuấn mỹ nam tử, trống ngực đột nhiên nhanh hơn —— Lăng Tiêu lúc cười thật là rất đẹp, rất thích xem…

“Tiếp tực!” tay áo Lăng Tiêu phút chốc cuồn cuộn nổi lên vài lợi kiếm ném về phía Tư Phi Tình: “Lúc rảnh, cùng ngươi luyện kiếm nhiều một chút a.”

Ngưng trọng thần khí, Tư Phi Tình vứt bỏ tạp niệm, ngón tay Lăng Tiêu như kiếm khí mang theo hàn quang, thạch thất to lớn nhất thời sương trắng cuồn cuồn, giông tố nổi lên.

Lăng Tiêu khóe môi mỉm cười, sắc mặt nhưng lại hết sức ngưng trọng, kiếm khí từ bàn tay tản ra xung quanh. Tư Phi Tình mấy ngày gần đây kiếm thuật đột nhiên tăng cao, khiến y cũng không dám thoái thác, nếu không dùng thủ kiếm,  chỉ sợ thật sự là có chút  đỡ không nổi khí phách  cuồng vọng kia.

Thân ảnh tuyết trắng đại thanh chợt lần lượt đan xen vào nhau, hàn quang chợt lóe ra, kiếm thoát khỏi tay bay ra. Tư Phi Tình ai nha một tiếng: “Ta  lại thua rồi —— “

Mỉm cười, Lăng Tiêu nâng cao ống tay áo, phía trên bất ngờ nứt ra một đạo sơ hở: ” Giả như lấy thời gian, ngươi muốn thắng ta cũng không phải quá khó. Ha ha, chờ ngươi thủ kiếm thành công, ta Lăng Tiêu rốt cục cũng có thể tìm được đối thủ rồi.”

Tư Phi Tình thu hồi kiếm, nghe vậy thẹn thùng nói: “Ta sợ mình quá ngu ngốc, cũng không biết phải luyện tới khi nào mới có thể cùng  ngươi  giống nhau… hơn nữa, ” y dừng một chút,  ngẩng đầu nghiêm mặt nói: “Ta tuyệt đối sẽ không cùng ngươi đối nghịch a.”

Tư Phi Tình? Lăng Tiêu kinh ngạc nhìn nam tử trẻ tuổi trước mắt, Tư Phi tình vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn không có vẻ mặt ngây thơ mơ hồ thường ngày, khí thế bức người lại lộ ra nói không nên lời… Con ngươi huyền băng thật sâu nhìn hai mắt trong veo thanh tịnh nhưng lại mang theo kiên định của Tư Phi Tình, Lăng Tiêu lộ ra nụ cười lãnh đạm —— Tư Phi Tình hắn vẫn luôn che chở dạy dỗ, là đang lặng lẽ lột xác sao? Tư Phi Tình cái tiểu hải tử hơn mười tuổi này vừa mạnh mẽ vừa ngốc nghếch, đang trở thành một  nam tử chân chính sao?

Lăng Tiêu mỉm cười khiến Tư Phi Tình có chút giật mình, y có phải hay không nói sai  cái gì rồi? Nhưng bộ dáng Lăng Tiêu lại không giống tức giận.

Nét tươi cười yếu ớt trên khóe môi dần dần tiêu tán, Lăng Tiêu cầm lấy  tay y, khẽ thở dài: ” Chỉ hy vọng như thế…”

—— nếu có một ngày, ngươi nhớ lại hết thảy mọi chuyện trước kia, nhớ tới ta từng thương tổn khiến ngươi thống khổ, ngươi sẽ như thế nào nhìn ta? Lại sẽ như thế nào đối đãi ta? …

“Lăng Tiêu? …” Gắt gao nắm ngược lại bàn tay Lăng Tiêu, Tư Phi Tình tâm tình cũng  theo thần sắc của hắn trầm xuống, tại sao Lăng Tiêu lúc nào cũng toát ra ưu thương? Cái này khiến mình đau lòng, không hiểu chua xót ưu thương… Lăng Tiêu, đến tột cùng tại sao thương tâm như thế? Không vui vẻ như vậy?

—— Ta có thể giúp ngươi sao? Ta muốn nhìn ngươi cười! Ta muốn ngươi thực sự vui vẻ! Lăng Tiêu…

“… Ngươi có chuyện gì phiền não sao? Lăng Tiêu…”

Chậm rãi buông tay Tư Phi Tình ra, Lăng Tiêu vẻ mặt sủng nịch yêu thương cùng u buồn lướt qua thách bích phía sau Tư Phi Tình, trầm mặc một lúc lâu, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng hơi lộ vẻ trống rỗng vang lên: “Ta lo lắng… Sẽ có một ngày ngươi sẽi rời ta đi…”

“Sẽ không a ——” Tư Phi Tình kinh ngạc lên tiếng, tại sao Lăng Tiêu lại có ý nghĩ này?

“Ta nói rồi, ta thích ngươi, ta sẽ không rời khỏi nơi này ——” Tư Phi Tình có chút nôn nóng một lần nữa bắt lấy cổ tay Lăng Tiêu, ngực trướng đến khó chịu, nhưng cũng  không biết nói gì cho phải, chỉ là cắn môi.

Đứng yên một hồi, Lăng Tiêu cuối cùng thở dài một tiếng: “Không nói chyện không vui nữa… Đi ôn tuyền tắm rửa a, cũng luyện kiếm lâu rồi…”