Phù Sinh Mộng Chi Phi Tình

Chương 10

” Tranh”  một tiếng, Lăng Tiêu một ngón tay kẹp lên lưng thanh kiếm, cổ tay Tư Phi Tình chấn kinh, kiếm leng keng  rơi xuống đất ——

” Chiêu thứ nhất ta vẫn là luyện không tốt, lần thứ tư rồi a…” Tư Phi Tình có chút ảo não, nhặt kiếm lên, thân kiếm như thủy tinh gần như trong suốt tại thạch thất phát ra ánh sáng lạnh lùng. Đó là binh khí mười năm trước Lăng Tiêu dùng. Hai ngày trước, lần đầu tiên học kiếm, Lăng Tiêu liền mang kiếm này cho y.

“Lại lần nữa.” Lăng tiêu thần sắc hơi lạnh lùng, khóe miệng nhưng lại có chút cong lên. Như hắn sở liệu, Tư Phi Tình vừa làm quen với kiếm đạo, liền lập tức si mê, Hai ngày nay trừ luyện tâm kinh ra, thời gian còn lại đều quấn quít lấy hắn học kiếm,  ngược lại giống như một hài tử vừa phát hiện ra món đồ chơi mới, chơi đến không biết chán. Bất quá, đây so với hắn, Tư Phi Tình nhỏ hơn mười tuổi, vốn như là một hài tử không thông hiểu đời mà  thôi, mặc dù lúc chống đối hắn  không  có chút nào yếu thế…

Nhìn thấy hàn ý trong mắt Lăng Tiêu dần thay đổi hiện ra tiếu ý, Tư Phi Tình mặt đỏ lên, Lăng Tiêu có phải hay không lại đang cười y ngu dốt? Hình như từ khi y học kiếm tới giờ, Lăng Tiêu luôn luôn lộ ra vẻ mặt tươi cười,  càng ngày càng không giống cái kia Lăng Tiêu băng lãnh tựa kiếm y biết lúc ban đầu ở Tàng Hoa quán rồi… không biết Lăng Tiêu rốt cuộc đang cười cái gì?

Mặt y đỏ bừng không biết làm sao, khiến cho nếp nhăn trên mặt khi cười của Lăng Tiêu càng sâu:

” Sao thế? quên chiêu thức rồi sao? Có muốn hay không ta dạy thêm một hồi nữa?”

” Hả?  không có.”  Hạ quyết tâm, Tư Phi Tình cố gắng đem kiếm cùng lời Lăng Tiêu vung ra chiêu thức, hàn quang trên thân kiếm ẩn hiện xu thế như bão táp, tuyết trắng cùng thanh  xam  thân ảnh ở trong sương mù bỗng nhiên ẩn hiện.

” Chiêu thứ mười một ——”  tiếng Lăng Tiêu vang lên, kiếm bỗng nhiên bị hai ngón tay hắn chế trụ: ” So với hôm qua tiến bộ hơn nhiều.” Thoáng cười tỏ ý tán thưởng, Lăng Tiêu buông ra thân kiếm. Trong lòng không ngừng hiện lên tia kinh ngạc —— nghĩ không ra ngoài tiếng cầm đạm bạc không tranh giành kia của Tư Phi Tình, một khi vận khởi kiếm khí, cư nhiên tung hoành ngang dọc, khí thế mạnh mẽ khiếp người , thực sự là ngoài dự liệu của hắn.

Lần nữa thâm trầm nhìn khuôn mặt đang điều hòa khí tức của Tư Phi Tình, mục quang huyền sắc băng hàn của Lăng Tiêu càng thêm tĩnh mịch —— Tư Phi Tình, đây mới là chính ngươi lâu nay bị giam cầm trong thân thể gầy yếu kia sao? Nếu như  không tới Lăng  Tiêu thành, có lẽ ngươi đến chết đều là như vậy yếu đuối, như vậy lạnh nhạt… Mà ta, có phải hay không chính một lớp lại một lớp lột đi vỏ bọc bên ngoài của ngươi… ngươi, đến tột cùng còn có cái gì ta chưa phát hiện ra? Chỗ nào ta không biết a? …

Ngươi, rốt cuộc khiến ta lần đầu tiên biết như thế nào là khát vọng muốn hoàn toàn hiểu rõ một người! Tư Phi Tình… con ngươi chợt co rút lại, Lăng Tiêu nhìn nam tử trẻ tuổi trước mặt mồ hôi vương trên trán ——

“… ngày mai luyện đi.” Mạnh mẽ xoay người, Lăng Tiêu đi ra khỏi thạch thất, nhất thời vẫn như cũ lãnh đạm, ngực nhưng lại cuồn cuộn một cảm giác không rõ, tại sao có thể như vậy? Hắn cư nhiên vì một người quen biết ngắn ngủn hơn tháng mà tâm loạn ý phiền! Hắn, Lăng Tiêu, khi nào có thể bị người khác quấy nhiễu a?  Hắn bây giờ, như không phải là hắn nữa!

Đôi mắt  lập tức ngưng hàn, tuyệt không thể để Tư Phi Tình biết được tâm tư của hắn! Lăng Tiêu ống tay áo tung bay, trên đường cũng không quay đầu lại nghênh ngang mà đi.

“…” Tư Phi Tình có chút khó hiểu, rõ ràng một khắc trước Lăng Tiêu vẫn cùng y vừa cười vừa nói, như thế nào đột nhiên liền bỏ lại y rời đi? Mình có chỗ nào đắc tội  hắn rồi sao? Tự mình phát ngốc một hồi, Tư Phi Tình buông tha mà lắc đầu, tự mình trở về tiểu cư.

Y vẫn là cảm thấy Lăng Tiêu lúc này cùng lúc mới quen có điều bất đồng, kết quả vẫn là bộ dáng như cũ lạnh như băng!  Tư Phi Tình đi trên đường, trong đầu hiện ra thân ảnh Lăng Tiêu lúc rời đi ánh mắt tham trầm lạnh như băng.

****

Trở lại phòng ngủ, nghĩ tới bộ dáng khác thường của Lăng Tiêu, Tư Phi Tình có chút rầu rĩ không vui, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa, Thất thiếu gia cầm phong thư đi vào: ” Vừa rồi  Nguyệt nô đưa tới, nói sáng mai lại tới lấy hồi âm.” hắn đem tín thư đặt trên bàn  liền  xoay người rời khỏi phòng.

Nguyệt nô? Tư Phi Tình kinh ngạc mở tín thư ra, a một tiếng: ” Là Mạnh Thiên Dương ——”  Nguyên lai là thuộc hạ Phong Nhã lâu phụng mệnh đưa tới, y vừa mừng vừa sợ, những chuyện không vui  lúc trước nhất thời tiêu tan.

Thất thiếu gia tới cửa, nghe thấy tiếng reo vui của y, cước bộ dừng lại, toàn thân hơi run rẩy, đột nhiên khàn giọng nói: “Lâu chủ hắn, Có hay không nhắc tới ta? …” lời còn chưa dứt, run rẩy càng thêm lợi hại, hắn cúi thấp đầu liền muốn chạy đi.

“Có a ——” Tư Phi Tinh đọc thư, vội vàng khái quát đại ý trong thư. Lời nói Mạnh Thiên Dương đều là quan tâm tưởng niệm y, ngược lại quả thật có một câu nhắc tới Thất thiếu gia, nhưng là hỏi hắn có hay không làm loạn. Tuy biết Thất thiếu gia nghe thấy chỉ càng thêm thương tâm, nhưng nhìn hắn lúc này đau đớn, Tư Phi Tình cũng không đành lòng.

Quay đầu lại, Thất thiếu gia sắc mặt tái nhợt: ” Ngươi không cần gạt ta, lâu chủ hắn có lẽ hận ta đến chết  —— ”


” Là thật  a, tự ngươi lại đây xem đi. ”

Thất thiếu gia chậm rãi đến gần, thấy Tư Phi Tình đưa tín thư cũng không nhận, một hồi lâu, mới ngượng ngùng nói: ” Ta không biết chữ.” Thấy Tư Phi Tình lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hắn cười cười: “Nhà của ta rất nghèo,  huynh đệ tỷ muội lại nhiều, lúc ta chín tuổi liền bị bán đến công quán, chỉ biết học cách sống phóng túng, làm người khác vui vẻ, một chữ cũng không biết… ngươi đưa ta tín thư, ta  xem cũng không hiểu.” Thần sắc hắn có chút thê lương, ánh mắt nhưng lại gắt gao nhìn chăm chú trên giấy, nháy mắt cũng không rời.

Tư Phi Tình cũng  không hiểu được công quán là cái gì, nhưng nghĩ nơi đó chắc cũng không phải là chỗ tốt, y suy nghĩ một hồi, lấy bút mực đặt trên bàn, ở trên tờ giấy trắng viết xuống ba chữ Mạnh Thiên Dương , đưa cho Thất thiếu gia.

” Là cái gì?”

” Tên của Mạnh Thiên Dương.” Tư Phi Tình nhợt nhạt cười, chỉ từng chữ cho hắn xem.

Thất thiếu gia trừng mắt nhìn ba chữ kia mực vẫn chưa khô, trên mặt hơi co rút, đột nhiên ngẩng đầu: ” Tờ giấy này ta có thể hay không cầm đi?”

Hắn vẻ mặt khẩn trương trông mong, Tư Phi Tình sửng sốt cười nói: ” Đương nhiên có thể  a ”

Thất thiếu gia nét mặt phút chốc có thần thái, khom người bước nhanh trở về tiểu phòng. Tư Phi Tình thấy hắn đem tờ giấy kia cầm chắc trong tay, tựa hồ như người bị nước cuốn trôi bắt được cây cỏ cứu mạng dùng sức túm chặt, một trận ngẩn ngơ. Nhưng sau đó trong lòng lại yên tĩnh, tỉ mỉ xem lại thư, Mạnh Thiên Dương trong thư, hỏi han ân cần, lại sợ y có hay không quen khí hậu, coi y giống như tiểu hài tử. Tư Phi Tình khóe miệng không khỏi cong lên tươi cười ——

Kia Mạnh Thiên Dương, vẫn là như vậy che chở ân cần… một cỗ tình cảm ấm áp dần dần vây quanh thân, Tư Phi Tình đề bút hồi âm. Trái tim bệnh tật của y có thể nói đã trị tận gốc, bất quá hôm nay vừa mới lĩnh hội kiếm thuật xuất thần nhập hóa của Lăng Tiêu, sao có thể xuống núi?

Lưu lại một chút thời gian học kiếm thuật, Mạnh Thiên Dương chắc sẽ không tức giận đi. Tư Phi Tình đặt bút xuống, cẩn thận thổi khô mực, phong hảo tín thư —— Y cũng muốn có một thân võ nghệ, sau này sẽ không cần làm phiền Mạnh Thiên Dương nơm nớp lo sợ bảo vệ y nữa. Mạnh Thiên Dương, nhất định cũng sẽ thích y có thể chiếu cố tốt bản thân…

Ta nghĩ muốn để mình trở nên mạnh mẽ! Ta, muốn cho ngươi một cái kinh hỉ! … Lần nữa nhặt lên thư tín của Mạnh Thiên Dương, nhìn một lần nữa, trước mắt phảng phất chính là dung nhan tuấn nhã của Mạnh Thiên Dương, trước sau mang theo  tiếu ý ôn nhu…

Mạnh Thiên Dương…

“… Tư Phi Tình…” Thanh âm băng lãnh đột nhiên lọt vào tai, Tư Phi Tình cả kinh trừng mắt, Lăng Tiêu tuyết y thắng tuyết, đang đứng trước cửa, con ngươi huyền băng lãnh tĩnh nhìn y,  khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ nhìn không ra bất cứ biểu tình gì.

” A… ngươi tới rồi…” Tư Phi Tình gấp lại tín thư đặt qua một bên, đứng dậy kéo qua một cái ghế dùng khăn lụa lau sạch: “Ngươi trước ngồi, ta đi gọi người châm trà ”

” Không cần.” Lăng Tiêu ngồi vào chỗ của mình, vẫn chăm chú nhìn Tư Phi Tình,  cũng không nói lời nào.

Tư Phi Tình bị hắn nhìn như vậy có chút hồ nghi, nguyên bản ở chung hơn tháng, y đối với Lăng Tiêu đã thay đổi rất nhiều, không giống ban đầu chán ghét, ngược lại cực kỳ cảm kích Lăng Tiêu tận lực cứu giúp y, lại truyền y võ nghệ, mặc dù Lăng Tiêu không muốn y coi hắn là sư phụ, nhưng Tư Phi Tình trong lòng cũng đã xem hắn là sư phụ, thật sự tôn kính. Chỉ là hôm nay thái độ Lăng Tiêu có chút khác thường, ngược lại  làm cho Tư Phi Tình đoán không ra.

Thấy Tư Phi Tình vẻ mặt mờ mịt, Lăng Tiêu ánh mắt dời về phía án thư, bỗng nhiên mở miệng: ” Mạnh Thiên Dương hối thúc ngươi trở về sao?”  Ngữ điệu bình tĩnh, nhưng trong mắt lại thoáng hiện lên tia quang mang khác thường —— Hắn sau khi trở lại cư viện của mình, nghe Nguyệt nô bẩm báo Mạnh Thiên Dương phái người đến thành đưa tin, đã chuyển giao cho Tư Phi Tình, nhất thời trong lòng tức giận, mặc dù nhiều lần nhắc nhở chính mình không nên để Tư Phi Tình quấy nhiễu tâm tình, cuối cùng đứng ngồi không yên, chạy tới tiểu cư, nào biết y đang chìm đắm trong tín thư, vẻ mặt vui thích…

Ngay cả bản thân đều không dám tin, nhưng trong lòng quả thật đến bây giờ vẫn đang còn hơi đau nhói —— Tư Phi Tình, ngươi như thế nào có cái loại ánh mắt này? Cái loại này tựa hồ là từ đáy lòng vui sướng cười ra? Ngươi tinh khiết không chút bụi trần, như thế nào hãm sâu vào vũng bùn Mạnh Thiên Dương?  Ngươi thật sự cam tâm vì hành động thấp hèn không gì sánh được kia sao? … Tư Phi Tình! Ta không cho phép ngươi như vậy!

Ngươi, là người Lăng Tiêu ta cố sức dạy dỗ, là ta cho ngươi tánh mạng mới, Ta tuyệt không cho phép ngươi lại bị khuất nhục. Đúng vậy, ta tuyệt không cho phép! Ta sẽ không cho ngươi quay về Phong Nhã lâu gặp Mạnh Thiên Dương! Ta sẽ không cho ngươi rời khỏi Lăng Tiêu thành!! Ta sẽ không cho ngươi rời khỏi ta!!!


Trong chớp mắt, tâm tư đã trăm ngàn quay trở về. Lời nói lạnh lùng vang lên: ” Không cho phép xuống núi.”

“Ta không có a ——” Tư Phi Tình nghi hoặc khiêu mi, Lăng Tiêu là không muốn y học kiếm không đến nơi đến chốn sao?

” Ta sẽ chờ học xong kiếm pháp mới trở về, ta ——” Thoáng thấy  ánh mắt Lăng Tiêu  càng lúc càng lạnh, Tư Phi Tình ngẩn ra không lên tiếng.

Ánh mắt băng hàn như kiếm ở trên người Tư Phi Tình vừa chuyển, Lăng Tiêu khóe môi câu lên hồi lâu thản nhiên cười:

“Ngươi đối với Mạnh Thiên Dương nhưng thật ra khăng khăng một mực, muốn cùng hắn một chỗ như vậy sao?”

Vì cái gì Lăng Tiêu cười đến khiến người không thoải mái như vậy nha? Tư Phi Tình âm thầm cau mày, nhưng lại gật đầu một cái, đàng hoàng nói: “Đúng vậy, nếu bệnh ta đã tốt, ta đương nhiên phải rời khỏi nơi này,  Mạnh Thiên Dương cũng một lòng chờ ta trở về a —— ”

” Tư Phi Tình!”  Lăng Tiêu bỗng nhiên lứng lên, con ngươi băng lãnh thoáng tức giận: ” Ngươi sao có thể không biết tự ái như vậy? Ngươi hôm nay đã có thể nói là người tái thế, không cần lại phụ thuộc Mạnh Thiên Dương, vì sao còn muốn cùng hắn cấm luyến? Thật sự là uổng phí một phen tâm huyết của ta.”

Tư Phi Tình bị hắn mắng không hiểu ra sao, há mồm cứng lưỡi đứng tại chỗ. Lăng Tiêu thấy thế,  hơi nén lại tức giận, đến gần trước mặt y nghiêm nghị nói: “Tư Phi Tình, ngươi đã là người của Lăng Tiêu ta, ta tuyệt đối không thể ngồi nhìn ngươi chịu nhục…  ngươi cứ ở lại trong thành, không cần quan tâm đến những chuyện trần tục.  Hừ, Mạnh Thiên Dương nếu dám tới đây quấy nhiễu ngươi, ta cũng sẽ không như lần trước dễ dàng buông tha hắn như vậy.” Không biết làm sao, đột nhiên nhớ tới tình cảnh lúc ở Tàng Hoa quán Tư Phi Tình cùng Mạnh Thiên Dương cùng một chỗ, hắn rùng mình, sát khí bỗng nhiên nổi lên.

Hắn nói nửa ngày, Tư Phi Tình vẫn là như lọt trong sương mù, nhưng  nghe thấy câu cuối cùng đối Mạnh thiên Dương bất lợi, bỗng chốc mở to hai mắt:

“Mạnh Thiên Dương hắn đối với ta rất tốt a, ngươi không cần lo lắng —— ”

Lăng Tiêu tay vừa nâng lên, thực muốn  một chưởng đánh y, nhưng nhìn thấy hai mắt Tư Phi Tình trong suốt nhìn mình, không khỏi lắc đầu, lần đầu tiên cảm thấy vô lực.  Ngồi trở lại ghế, run rẩy giây lát, lạnh giọng nói: ” Ngươi thích hắn sao?” Thực là không biết giữa hai người nam tử như thế nào có cái gì chân tình.

“Thích a.” Tư Phi Tình cơ hồ là không cần nghĩ ngợi nói, nhớ lại Mạnh Thiên Dương đối với y đủ loại yêu thương, trên mặt lại hiện lên nụ cười.

Con ngươi đen huyền trầm mặc gắt gao nhìn tiếu dung Tư Phi Tình, Lăng Tiêu  ngực vừa là một trận trướng đau nói không nên lời, ngay cả chính mình từ trước đến nay đều chưa bao giờ trải cảm giác đau lòng như thế —— Tư Phi Tình! Ngươi như thế nào có thể thích một người nam tử? Ngươi như thế nào có thể thích hắn? Ngươi như thế nào  có thể thích người ngoại trừ ta?

Ngươi như thế nào có thể thích người ngoại trừ ta?  Người – ngoại – trừ – ta?!

Trái tim mãnh liệt nhảy dựng lên, hô hấp cũng trong nháy mắt dừng lại.  Lăng Tiêu nhãn đồng  nhanh chóng co rút lại, hai tay cách ống tay áo nắm chắc ——

Nguyên lai là như vậy! Nguyên lai trong lòng ta xúc động bất an chính là vì ghen ghét!  Nguyên lai ta cư nhiên đang ghen ghét hắn, ghen ghét cái kia ngươi gọi là thích, Mạnh Thiên Dương khiến ngươi lộ ra tiếu dung như thế!

Cho nên ta phải tìm mọi cách đem ngươi lưu lại! Cho nên ta kiên trì không cho ngươi xuống núi! Ta vẫn đối với chính mình nói, là bởi vì không muốn để ngươi chịu khuất nhục, không muốn để tâm trí ngươi bị thế tục che mờ. Nhưng bây giờ, ta biết hết thảy cái cớ kia đều là ta tự tìm. Kỳ thật, là ta nghĩ muốn ngươi thanh tịnh không chút dơ bẩn, hai mắt không nhiễm bụi trần chỉ nhìn thấy một mình ta, là ta muốn ngươi vĩnh viễn chỉ bồi một mình ta, vĩnh viễn chỉ nhìn thấy một mình ta…

Chiếc ghế không chịu nổi cỗ chân khí kích động của Lăng Tiêu, lập tức vỡ vụn, hóa thành bụi phấn. Lăng tiêu chắp tay đứng im lặng hồi lâu, nhìn Tư Phi Tình vẻ mặt kinh nghi, bỗng nhiên ngửa đầu cười to ——

Không ngờ ta tự cho mình là người có trái tim lạnh lùng cư nhiên cũng sẽ khao khát một người, nhưng không ngờ là một người nam tử, một người hình dạng tầm thường, kiến thức không bằng ta, võ nghệ không bằng ta, lại bướng bỉnh, còn thích một người nam tử khác. Ta Lăng Tiêu, cư nhiên cũng sẽ có một ngày tâm phiền ý loạn…

Có lẽ là lời nói thẳng thắn của ngươi chống đối khiến ta trước sau được người tôn kính nhưng không thể gần gũi, lần đầu tiên nếm được tư vị bản thân là người bình thường, có lẽ là tiếng cầm thoát tục của ngươi khiến ta vẫn cảm thán tri âm khó tìm lần đầu tiên không hề cảm thấy cô đơn, cũng có lẽ, chỉ là bởi vì ta quá tịch mịch… Tìm không được lý do, nhưng ta biết, ta quả thực để ý ngươi.

Kỳ thật từ lúc ta phá lệ đáp ứng cứu ngươi, phá lệ cho ngươi tiến vào thạch thất luyện công, phá lệ  truyền cho ngươi tuyệt thế kiếm pháp, rất nhiều phá lệ này, ta sớm nên phát hiện tâm ý của mình rồi. Chỉ bất quá ta cao ngạo tuyệt tình cự tuyệt tin tưởng, ta Lăng Tiêu, nhưng lại sẽ thích một người nam sủng hèn mọn xưa này ta khinh thường. Ta, thật đúng là tự tìm phiền não…

Tư Phi Tình, ngươi là phiền toái lớn nhất của đến nay…

Lăng Tiêu?!  Tư Phi Tình mờ mịt không biết làm sao,  Lăng Tiêu hôm nay đến tột cùng là bị làm sao vậy?

Tiếng cười rốt cục dần dần thấp xuống, Lăng Tiêu con ngươi như huyền băng chăm chú nhìn Tư Phi Tình, tia sáng kỳ dị lưu chuyển, nét mặt dần dần hiện ra một tia tiếu ý bất đồng trước kia, gương mặt tuấn mỹ càng lộ vẻ khí thế mạnh mẽ bức người, tiếng nói lạnh như băng lại đặc biệt nhu hòa, làm cho người ngược lại dâng lên một cỗ hàn ý:

“Tư Phi Tình, nói cho ta biết, ngươi tại sao thích hắn?”