Phù Sinh Mộng Chi Bích Lạc

Quyển 2 - Chương 19

Còn có thể hay không?

Khuôn mặt đang chảy máu của Bích Lạc cười đến vặn vẹo, tay Lý quý phi không ngừng run rẩy, lẩm bẩm nói: “Điên… Ngươi nhất định điên rồi…”

“Bích Lạc! —“

Long Diễn Diệu vội vàng chạy vọt vào nội điện, liếc mắt trông thấy Bích Lạc, tiếng hô to chợt nghẹn lại trong cổ họng.

“Đừng nhìn ta!” Ánh mắt kinh ngạc cùng khó tin của Long Diễn Diệu làm Bích Lạc hoảng sợ muốn tránh khỏi bàn tay hắn, che kín mặt thối lui về một bên tường, toàn thân đều run rẩy kịch liệt — Long Diễn Diệu, tại sao lại nhìn ta như vậy? Ta có phải rất xấu hay không? Xấu đến mức ngươi không thể tin được?

“Đừng nhìn! Ngươi đừng nhìn —“

Nhìn thấy Bích Lạc tựa như một con thú bị thương đang liên tục gào khóc… Suy nghĩ của hắn đột nhiên trống rỗng, Long Diễn Diệu mơ hồ nghe được chính mình đang cuồng nộ gầm lên, trước mắt huyết quang tràn ra không ngừng —

“Aaa…”

Đám cung nhân kinh hoàng nhìn cánh tay Lý quý phi bị Huyên đế điên cuồng kéo xé ra khỏi thân thể, máu bắn tung tóe ra xung quanh, bọn họ như ở trong mộng mới tỉnh, thét đến chói tai lui về sau từng bước, hoàng hậu “ưm” một tiếng, bị dọa ngất tại chỗ.

“Bích Lạc…” Vượt qua Lý quý phi người đầy máu đã sớm hôn mê như chết trên mặt đất, Long Diễn Diệu vươn hai tay, muốn ôm lấy Bích Lạc.

“Đừng tới đây —” Phía sau lưng là bức tường vừa cứng vừa lạnh như băng, Bích Lạc gắt gao che mặt: “Đừng…” Đừng tới đây, đừng… nhìn bộ dạng xấu xí của ta nữa, nếu như, nếu như trong mắt ngươi thấy khó tin, ta thà rằng hiện tại cứ chết đi…

“Là ta, không phải sợ!”

Ôm chặt lấy thân thể vừa cứng ngắc vừa đang run rẩy đến lợi hại, Long Diễn Diệu muốn kéo tay y ra: “Để ta xem thương thế của ngươi một chút — a —“

Tiểu phúc đột nhiên bị đá mạnh một cước, Long Diễn Diệu đau đến mức phải buông tay, Bích Lạc che mặt phóng ra ngoài cửa, tuyệt không muốn Long Diễn Diệu thấy bộ dạng của y —

“Bích Lạc!” Chịu đựng đau nhức, Long Diễn Diệu nhanh chóng nhảy tới phía sau Bích Lạc, vươn tay nhẹ nhàng điểm huyệt ngủ sau cổ của y, một tay đỡ lấy thân thể yếu mềm, bình tĩnh mà nhìn khuôn mặt hỗn độn máu và thịt…


……………………………………………..

Vài vết ngấn ứ đọng trên mặt đã biến mất, nhưng vết sẹo vẽ thành một đường, chạy từ khóe mắt đến cánh mũi, triệt để phá hủy khuôn mặt nguyên bản không hề tỳ vết. Vết sẹo màu đen tím hãm thật sâu vào da thịt… Long Diễn Diệu chăm chú nhìn, nhiều lần dùng đầu ngón tay dịu dàng xoa nhẹ khuôn mặt y, Bích Lạc mặc dù đang ngủ say, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ mang theo vô hạn kinh sợ cùng hoảng loạn —

Đã ngủ một ngày hai đêm rồi. Không có biện pháp, ngày đó sau khi giải huyệt cho Bích Lạc, y liều mạng che mặt tránh né, điên cuồng bảo hắn tránh xa. Hắn không thể làm gì khác hơn là kêu thái y viết một thang thuốc an thần, mới khiến Bích lạc an tĩnh ngủ.

Bích Lạc xưa nay luôn tùy ý vui cười, không sợ trời, không sợ đất, cư nhiên bị dọa đến mức này! Long Diễn Diệu bất đắc dĩ thở dài một hơi, vuốt ve bàn tay nhẵn mịn của y, Bích Lạc sẽ nhanh chóng tỉnh lại, nhưng hắn, thực sự không biết nên làm thế nào để trấn an người luôn cự tuyệt mình ngàn dặm này…

Bích Lạc, rốt cuộc đang sợ cái gì? …

Ngón tay hắn xuyên qua những kẻ hở trên bàn tay Bích Lạc, gắt gao nắm chặt lại, Long Diễn Diệu cúi đầu thấp xuống — hay là nói — ngươi còn đang hận ta? Không muốn để ta tiếp cận ngươi…

Ta vốn tưởng rằng đến Ngự thư phòng ở vài ngày, để tâm của ngươi có thể chậm rãi bình tĩnh lại, chờ ngươi nghĩ thông suốt rồi, ngươi nhất định sẽ hết giận ta… Nhưng ta không nghĩ tới, lúc ta không ở bên cạnh ngươi, lại có thể xảy ra loại chuyện này…

Là ta sai rồi, nếu ta không lừa ngươi uống Tuyết Dung, ngươi sẽ không mất hết khí lực, đến mức bị hủy đi dung nhan. Ngươi chắc chắn so với lúc trước càng thêm hận ta…

Hắn rùng mình, bỗng nhiên nâng tay Bích Lạc lên khẽ hôn — Đừng hận ta, Bích Lạc!

Kỳ thực ta ở Ngự thư phòng nhiều ngày, mỗi khi nghĩ đến ngươi có chuyện giấu diếm ta thì cảm thấy rất phẫn nộ cùng khó chịu! Ta rất muốn ngay lập tức vọt đến trước mặt ngươi, chất vấn ngươi, vì sao phải gạt ta? Nhưng cuối cùng, ta đều nhịn xuống hết, ngươi làm như vậy, nhất định có lý do của ngươi, nếu ngươi không chịu nói thì thôi. Chỉ cần ngươi yêu ta, những việc nhỏ đó ta có thể không đi tính toán, ta không muốn vì những chuyện đã qua khiến cho ngươi hận ta.

Cho nên, đừng tiếp tục hận ta! Ta cái gì cũng có thể dễ dàng tha thứ, chỉ cầu ngươi đừng tiếp tục hận ta, Bích Lạc…

“Thánh —“

Nội thị rón ra rón rén bước vào, vừa mở miệng, đã bị Long Diễn Diệu liếc mắt trừng hắn. Thấy ngón tay Huyên đế chỉ ra ngoài cửa, hắn lập tức thức thời rời khỏi.

Dặn dò cung nhân chăm sóc Yến vương thật tốt, Long Diễn Diệu đi ra tới gian ngoài, nhướn mày: “Có chuyện quan trọng gì cần bẩm báo? Lại là Đoan Mộc thái sư cùng Lý thừa tướng cầu kiến sao?” Hai ngày nay, Bích Lạc ở tẩm cung mê man, hắn đều ở bên cạnh y, sợ làm ầm ĩ đến giấc ngủ của y, liền truyền lệnh không tiếp hết thẩy văn võ bá quan, nhưng thái sư cùng Lý thừa tướng mỗi ngày đều đến trình diện, nếu không gặp được mặt hắn chắc sẽ không bỏ cuộc.

“Đúng vậy, hai vị đại nhân đã ở ngoài cửa cung chờ một lúc lâu, nói, nói nếu thánh thượng không triệu kiến, bọn họ sẽ xông thẳng vào…” Nội thị nhớ tới vẻ mặt cực kỳ hung ác vừa rồi của hai người, trong lòng vẫn không ngừng sợ hãi. Bất quá cũng khó trách, Lý quý phi bị chặt đứt một cánh tay đã đủ thảm, nhưng ngày hôm sau Huyên đế kết tội nàng hành thích Yến vương, ban thưởng rượu độc cho chết, hoàng hậu cũng bị phế phong hào, biếm vào lãnh cung, Lý thừa tướng cùng thái sư làm sao có thể không tức đến giậm chân?

Xông thẳng vào? Long Diễn Diệu lạnh lùng “hừ” một tiếng, ưng mâu sắc nhọn như gió — hai lão gia hỏa này, là muốn đến khởi binh vấn tội? Trẫm còn chưa truy cứu bọn họ dung túng con gái hành hung người khác.

Đang buồn bực, chợt nghe bên trong ồn ào một trận, lại có cung nữ vội vàng nói: “Yến vương, muốn tìm cái gì? Cứ phân phó nô tì làm là được.”

“Gương, cái gương ở đâu?”

Bích Lạc mở ngăn kéo cuối cùng, nhưng không tìm thấy dù chỉ một mảnh gương nhỏ, quay đầu trừng mắt nhìn cung nữ: “Ngươi đem gương giấu đi đâu hết rồi? Mau đưa cho ta!”

Trên mặt khẽ co giật, vừa mới tỉnh lại, không gặp Long Diễn Diệu, tinh thần đang kinh sợ rốt cuộc cũng thả lỏng, sờ thấy vết thương đã kết vảy, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc thành sẹo thế nào? Vậy mà tất cả gương đồng trong phòng hết thẩy đều không thấy, y tìm nhiều lần trong ngăn kéo quần áo, vẫn là công dã tràng.


“Nô tì không dám…” Cung nữ vẻ mặt đau khổ, sau khi Yến vương bị thương, tất cả gương trong phòng đều bị Huyên đế phân phó dọn sạch ra ngoài, còn nghiêm lệnh ai cũng không được nhắc tới vết thương trên mặt Yến vương, nàng sao dám cầm gương đến cho y?

“Còn không mau đem đến đây?!” Bích Lạc kinh sợ lẫn lộn, nhất định là Long Diễn Diệu sai cung nhân dẹp hết gương! Sợ y không chịu được bộ dạng hiện tại của mình sao? Y thực sự trở nên xấu xí đến không chịu nổi rồi sao?

“Mau lên —“

Tiếng rống giận đột nhiên ngừng lại, nhìn Long Diễn Diệu đang vén rèm đi vào, Bích Lạc nhất thời sửng sốt —

“Ngươi tỉnh rồi…” Vẫy lui cung nhân, Long Diễn Diệu mỉm cười đến gần: “Có đói bụng không? Hai ngày nay ngươi đều chưa ăn gì…”

“… Ngươi, ra ngoài!”

Khuôn mặt mới vừa rồi còn phẫn nộ liền trắng bệch, Bích Lạc hoảng sợ lấy tay áo che ở trước mặt, bò lên trên giường, co người lại, run giọng nói: “Đi ra ngoài! Ngươi đi ra ngoài! Đừng nhìn ta —“

“Ta đã sớm nhìn thấy rồi…”

Hắn thở dài, đem Bích Lạc đang không ngừng giẫy dụa kéo vào trong lòng: “Ngươi đến tột cùng đang sợ cái gì? Là sợ ta nhìn ngươi? Hay là vẫn còn hận ta, không muốn gặp mặt ta? …”

Ngươi đã thấy bộ dạng xấu xí của ta… Bích Lạc ngừng giẫy dụa, nhưng vẫn che kín mặt —

“… Ta có phải rất xấu hay không? Không còn đẹp như lúc đầu nữa…”

Không có tiếng trả lời, trong lòng lập tức lạnh lẽo tựa như gió rét thổi qua, tê cóng đến cắt da cắt thịt, lạnh tận sống lưng — Long Diễn Diệu…

Tay đang che mặt đột nhiên bị kéo ra, Bích Lạc cả kinh gần như sắp nhảy dựng lên, lại bị Long Diễn Diệu gắt gao ôm chặt, không thể động đậy, ánh mắt của Long Diễn Diệu nhìn chăm chú vào gương mặt y, Bích Lạc tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

“Bích Lạc a…” Sau một hồi yên lặng, nụ hôn nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua cánh môi Bích Lạc —

Long Diễn Diệu?!

Bích Lạc giật mình mở mắt, phản chiếu vào trong mắt chính là đôi con ngươi đen láy ẩn chứa tình ý quen thuộc, khiến y không thể di chuyển tầm nhìn.

“Ngươi a, khiến ta nhịn không được muốn hảo hảo đánh một trận…” Hắn mỉm cười búng mũi Bích Lạc: “Ngươi sợ chính mình biến dạng, ta sẽ không thích ngươi, cho nên mới liều mạng né tránh ta? Ngươi xem Long Diễn Diệu ta là ai?”

“Ta đều đã nói, ngươi chính là vợ của Long Diễn Diệu ta, ta nói, muốn cùng ngươi bạc đầu đến già, ngươi còn chưa tin ta sao? Ngươi sợ ngươi biến dạng rồi, ta sẽ không cần ngươi, ta đây so với ngươi lớn hơn vài tuổi, tương lai cũng sẽ già trước ngươi, ta còn sợ ngươi đến lúc đó chê ta vừa già vừa xấu, một cước đem ta đá ra xa đi! Ha ha…”

“… Long Diễn Diệu…”

Gắt gao nắm lấy tay áo hắn, Bích Lạc không nói nên lời, chỉ cắn đôi môi đỏ mọng, trong ngực cuồn cuộn khuấy động như vòng xoáy nước đang lưu chuyển…


Long Diễn Diệu cười thở dài, vỗ vỗ gương mặt y: “Bình thường ngươi lúc nào cũng tinh quái, không thì cũng lắm mưu ma chước quỷ. Sao đến lúc đụng chuyện lại hồ đồ như vậy? Lần trước ngươi muốn ta thành thân, chính mình lại ngấm ngầm khóc đến thiên hôn địa ám! Lúc này lại đang tưởng tượng lung tung cái gì? Ngươi nói, có đúng hay không?”

Hắn đột nhiên nghiêm mặt, nâng cả người Bích Lạc lên, đánh vài cái thật mạnh xuống mông y: “Sau này không được tái phạm, nếu không ta sẽ thực sự không cần ngươi nữa —“

“Long Diễn Diệu!” Bích Lạc vừa thẹn vừa giận, trở mình ngồi dậy: “Phi! Ta mới không cần ngươi! Loại người vừa háo sắc vừa thô lỗ như ngươi —” Thấy trong ánh mắt Long Diễn Diệu là sủng nịch cùng yêu thương vô hạn, y cũng không tiếp tục mắng chửi, vươn tay đánh một quyền lên ngực hắn, khuôn ngực dày rộng mà ấm áp…

Y cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống góc áo…

“A ha ha…” Long Diễn Diệu rốt cuộc cũng cười to, lần thứ hai ôm chặt Bích Lạc.

“Mắng hay lắm, xem ra tốt hơn rồi! Ha ha, như vầy mới giống ngươi a! Bích Lạc…”

Đây mới đúng là ngươi! Điêu ngoa, ngang ngược, kiêu ngạo, không bởi vì ta là hoàng đế mà cố kỵ! Cũng là người làm cho ta thật si mê, không thể kiềm chế chính mình! …

“Ta sao có thể không cần ngươi? Ta chỉ lo lắng ngươi thật sự hận ta, không thèm để ý đến ta…” Ngón tay Long Diễn Diệu linh hoạt vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Bích Lạc, lơ đãng thì thào nói. Bích Lạc chấn động, nước mắt rơi xuống, mặt không còn chút máu, đầu ngón tay một trận rét run, bỗng nhiên đẩy Long Diễn Diệu ra.

“Bích Lạc?” Long Diễn Diệu khó hiểu, không phải đã dỗ Bích Lạc đến vui vẻ rồi sao? Thế nào chỉ chớp mắt lại thay đổi? Còn đang tức giận?

Vươn tay ra, đang muốn kéo Bích Lạc lại, bên ngoài một cung nhân lảo đảo chạy vào, quỳ xuống phía ngoài bức rèm che: “Thánh thượng, hoàng hậu ở lãnh cung đã treo cổ tự tử, thái sư cùng Lý thừa tướng đang muốn xông vào…”

Hoàng hậu đã chết?!

Long Diễn Diệu cũng sửng sốt, nghĩ không ra nữ tử nhìn luôn thẹn thùng kia lại có vài phần kiên cường, hận ý của hắn đối với nàng có chút thuyên giảm, sai cung nhân truyền chỉ hậu táng, trầm ngâm một lúc, lại phân phó thái sư cùng Lý thừa tướng đi vào Ngự thư phòng.

Quay đầu, thấy Bích Lạc mặt vô biểu tình, không khỏi thầm than trong lòng, sờ sờ đầu y, ôn hòa nói: “Ta đi một chút rồi trở lại, ngươi ngoan ngoãn nghỉ ngơi, đừng tiếp tục suy nghĩ lung tung.”

Nghe tiếng cước bộ của hắn xa dần, Bích Lạc ngồi một lát, lau đi lệ trên khóe mắt, rồi chậm rãi đi ra ngoài.

“Các ngươi là có ý tứ gì? Muốn trẫm giết Yến vương để xin lỗi thiên hạ? Ha ha, Yến vương có công giúp trẫm đăng cơ, y có tội gì?” Vỗ mạnh án thư, Long Diễn Diệu đứng lên, khóe miệng khẽ nhếch, trong đôi ưng mâu là một tia thâm trầm, tàn nhẫn, hai lão gia hỏa này thật là được đằng chân lân đằng đầu, để cho bọn họ vào thư phòng, cư nhiên hung hăng muốn hắn hạ lệnh giết Bích Lạc.

“Yến vương dụ dỗ thánh thượng, dâm loạn cung đình, nên xử tử, bằng không cựu thần quyết không để yên!” Đoan Mộc thái sư ngẩng đầu, không chút nào kiêng kỵ khí thế bức nhân của Long Diễn Diệu, ngạo nghễ nói: “Thỉnh thánh thượng ban cho tôn nữ đã uổng mạng của ta một cái công đạo, nếu không chỉ sợ văn võ cả triều đều không phục, ngôi vị hoàng đế của thánh thượng cũng khó bảo toàn —“

“Thái sư nói đúng, Yến vương không trừ, thần cũng không nguyện tiếp tục hầu hạ thánh thượng, chỉ có thể lập một minh chủ khác.” Lý thừa tướng cũng không còn khúm núm như thường ngày, hắn vì Long Diễn Diệu dốc sức nhiều năm, vốn muốn đưa ái nữ vào trong cung, hưởng vinh hoa phú quý, không ngờ ngược lại làm nữ nhi mất mạng, nên bất chấp mọi thứ cùng Long Diễn Diệu trở mặt.

Một trận im lặng, ba người giương giương mắt hổ nhìn nhau, Long Diễn Diệu rốt cuộc cười hắc hắc —

“Ngôi vị hoàng đế khó bảo toàn? Lập minh chủ khác? A, các ngươi là đang uy hiếp trẫm sao? Nếu trẫm hạ chỉ xử trí hai nàng, đã dự liệu có ngày hôm nay, các ngươi không cần tốn nhiều lời, lui ra ngoài!”

Long Diễn Diệu nhấc tay, thị vệ lập tức đem hai người lôi ra ngoài, còn nghe bọn hắn một đường liên tục mắng “hôn quân”, Long Diễn Diệu cũng không tức giận, trái lại mỉm cười, khoanh tay trước ngực, trở lại trước án thư ngồi vào chỗ của mình, từ trong tay áo lấy ra một quyển chiếu thư màu vàng, chậm rãi mở ra —


Cẩn thận mở ra rồi đóng lại, chữ viết quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, bởi vì đó là do chính tay hắn viết…

“Huyên đế lúc tại vị, công lao bình thường, không có thành tích nào đáng kể… Nay điều tra biết Thụy Đình thái tử vẫn còn sống, là chính thống của tiên hoàng… Do đó tự thoái vị nhường ngôi cho Thụy Đình thái tử, khâm thử.”

Nhìn kỹ lại một lần, Long Diễn Diệu cuối cùng lắc đầu, lấy ra ngọc tỷ trên bàn, ấn thật mạnh xuống chiếu thư —

Chiếu thư này, từ lúc đồng ý với Bích Lạc cưới hậu phi, hắn liền nghĩ đến, hôm nay rốt cuộc cũng có công dụng…

Cuốn chiếu thư lại, phẩy tay áo bước ra khỏi phòng, đúng là nhẹ nhõm nói không nên lời — tựa như ném xuống được một tảng đá lớn đã đeo trên vai nhiều năm, cả người liền thoải mái như muốn tung bay khỏi mặt đất…

Hóa ra không làm hoàng đế thật sự rất vui sướng! Cái gì thái sư, cái gì thừa tướng, thái tử, quần thần, cứ theo ý các ngươi đi a! Ta, chỉ muốn quay về với Bích Lạc của ta!

Bích Lạc của ta! Một Bích Lạc cổ quái, giảo hoạt, lại đối ta vui cười, tức giận, làm nũng, rơi lệ! Bích Lạc yêu ta cũng giống như ta yêu y! Bảo ta làm sao cam lòng vì ngôi vị hoàng đế mà để kẻ khác giết y? Y nếu không ở bên cạnh ta, ta cả đời làm hoàng đế, trăm năm còn có cái gì thú vị?

Bích Lạc…

……………………………………………..

Mây, ung dung lướt qua đầu. Gió, nhẹ nhàng thổi bên mặt. Nước, lẳng lặng chảy dưới chân.

Lặng yên đi qua đường mòn quanh co trong Ngự hoa viên, Bích Lạc dừng lại bên hồ, mặt nước trong như gương, y im lặng nhìn thân ảnh được phản chiếu trên mặt hồ —

Một đường ngang thật sâu, thật dài trên gò má, vết sẹo màu tím đen lồi lõm giống như hàng trăm con trùng đáng tởm đang vặn vẹo…

Thân ảnh Bích Lạc vẫn không nhúc nhích, chầm chậm, một vài giọt lệ khẽ rơi xuống đánh tan sự yên ả vốn có của mặt hồ, sóng nước lăn tăn dao động, tiếp theo đó, một giọt lại một giọt rơi xuống —

Long Diễn Diệu, ngươi bảo ta làm sao tiếp tục hận ngươi?

Ta sao có thể hận ngươi? Ngươi như vậy làm sao ta có thể hận?

Yến Nam Quy, ta sợ không thể báo được thù cho ngươi, ta không thể tiếp tục hận hắn… Ngươi, có trách ta hay không? Ta đã từng thề, sẽ không yếu lòng! Sẽ không si tình! Chỉ một lòng báo thù cho ngươi! Nhưng hôm nay, ta làm không được…

Nước mắt cứ chảy xuống không ngừng — rõ ràng ta đã bảo chính mình tuyệt đối không thể si tình, nhưng ta tại sao còn có thể rơi vào trong mộng của hắn? Mộng lần này, khi nào sẽ tỉnh lại? …

Yến Nam Quy, ta nên làm gì bây giờ? Làm gì bây giờ?

Không có tiếng trả lời, chỉ nghe gió nhè nhẹ thổi qua, nước róc rách lưu chuyển…

Bích Lạc nhắm hai mắt lại, lệ lã chã tuôn rơi xuống cằm — Yến Nam Quy, ngươi đang giận ta sao? Xin lỗi, ta không có cách nào báo thù cho ngươi, ta không thực hiện được lời hứa của chính mình. Khiến ngươi một mình tịch mịch chờ đợi ở Mai Sơn, đợi nhiều ngày đêm như vậy, ta còn không thể báo thù cho ngươi… Thực sự xin lỗi…


Xin lỗi ngươi…

Bích Lạc… Đi qua bụi hoa, phía xa xa, Long Diễn Diệu thấy bóng lưng màu lục bích đang đứng lặng bên hồ, vẻ cô độc, khiến người khác cảm thấy tâm trống rỗng…

Hắn ngừng cước bộ, nhìn y. Lúc quay về tẩm cung không gặp Bích Lạc, hắn liền tới đây tìm, quả nhiên, Bích Lạc đang dùng hồ làm gương…

Bích Lạc, đừng không vui! Đừng bất an! Có Long Diễn Diệu ta yêu ngươi, ngươi cái gì cũng đừng lo lắng… Tin tưởng ta!

Hắn bước nhanh về trước, từ phía sau ôm lấy Bích Lạc —