Phù Sinh Mộng Chi Bích Lạc

Quyển 1 - Chương 14-2

Gió rét lạnh thấu xương, hiện tại những trận tuyết đầu đông đã bắt đầu kéo đến. Chỉ trong một đêm kinh thành đã phủ lên mình một màu ngân sắc (màu bạc), ngay cả Ngự Hoa viên cũng là một mảnh trắng xóa, bên mái hiên, cành lá đều bị tầng tầng lớp lớp tuyết trắng dày đặc che phủ, cảnh tượng rất đặc biệt.

“Còn lạnh hay không?” Long Diễn Diệu giúp thiếu niên trong lòng cột chặt áo lông cừu, một bên phân phó cung nhân đang hầu hạ bên cạnh thêm củi lửa vào bếp lò, trong đình ngay lập tức cảm thấy ấm áp.

Ôm thủ lô làm từ gỗ trầm hương trong tay, Bích Lạc liếc mắt nhìn hắn, rồi lại cấp tốc quay đầu sang hướng khác, im lặng nhìn cảnh tuyết ngoài đình.

* Thủ lô: Lò sưởi cầm tay.

Bích Lạc còn đang giận hắn a… Long Diễn Diệu thất vọng mà than khẽ, đã hai ngày nay hắn không có lâm triều, chỉ ở tẩm cung bồi Bích Lạc, kể không ít truyện cười chỉ muốn làm y hài lòng. Nhưng Bích Lạc lại bỗng nhiên thay đổi tính nết, không còn linh động, hoạt bát như thường ngày, trái lại suốt ngày không nói không cười, lơ đãng xuất thần, cũng không biết y đang nghĩ cái gì, làm hắn cảm thấy thật thất bại. Hôm nay, hắn ôm Bích Lạc ra ngoài ngắm tuyết giải sầu, đã ngồi hơn một canh giờ, nhưng cũng không nghe y nói một câu nào —

Đụng đến chuyện có liên quan tới Bích Lạc, thân làm hoàng đế như hắn thật đúng là mất hết uy nghiêm. Long Diễn Diệu nhíu mày có chút tự giễu — Bất quá, cũng không thể trách Bích Lạc, một chưởng kia chỉ sợ đã làm y bị tổn thương tình cảm…

Thư thái cười, Long Diễn Diệu bê chén cháo quế phục linh lên uống trước một ngụm, tấm tắc khen: “Ngọt mà không ngấy, Bích Lạc, ngươi cũng nếm thử xem…” Thấy Bích Lạc giả vờ không nghe thấy, Long Diễn Diệu cũng không nổi giận, còn múc một muỗng đưa đến bên miệng y, cười nói: “Nếu ngươi ngoan ngoãn ăn hết chén cháo này, buổi chiều ta sẽ không ép ngươi uống dược, thế nào?”

* Quế: trái nhãn, Phục linh: tên một vị thuốc đông y. Nói chung là cháo nhãn nấu với phục linh (ngộ =)))

Bích Lạc do dự một chút, rồi mở to miệng, Long Diễn Diệu cười ha ha, một bên đút Bích Lạc ăn cháo, nhịn không được lắc đầu: “Ngươi tốt xấu gì cũng là Yến vương của Thiên triều, cư nhiên lại sợ uống thuốc như vậy, tin này mà lan truyền ra ngoài sẽ cực kỳ mất thể diện, ha ha…”

“Đó là tự ngươi phong, ta cũng không có cầu ngươi.” Nhìn thấy các cung nhân xung quanh đều là vẻ mặt cố nén cười, Bích Lạc rốt cuộc không chịu nổi kích động, cũng không chú ý trong miệng còn đang ngậm cháo, liền càu nhàu đứng lên.

Y cuối cùng cũng mở miệng, tuy vẫn nói năng lỗ mãng, nhưng lời vào tai Long Diễn Diệu lại như tiên nhạc luân âm, không khỏi tâm hoa nộ phóng, buông chén và muỗng xuống, nhằm ngay gò má Bích Lạc mạnh mẽ hôn một cái, cuốn lấy một lọn tóc cọ cọ vào cổ y: “Ta còn tưởng ngươi thật sự sẽ không cùng ta nói chuyện a! Aha ha —“

*Tiên nhạc luân âm: âm thanh thần kỳ.


*Tâm hoa nộ phóng: mừng như điên =)).

Bích Lạc liếc mắt xem thường, nhưng đối sự cợt nhã của Long Diễn Diệu cũng không có biện pháp, chỉ khẽ lắc đầu nói thầm: “Đừng có đùa, rất ngứa đó.”

Long Diễn Diệu ngừng cười, đang định trêu chọc y vài câu, thì ngoài hành lang gấp khúc có tiếng đi lại ầm ĩ, một nội thị dẫn Lý thừa tướng cùng Tào thị lang vội vã đi tới.

Thấy hai người vẻ mặt sợ hãi, Long Diễn Diệu nhíu mày, phất tay thối lui các cung nhân xung quanh, trầm giọng nói: “Sao lại hoảng hốt như thế, có việc gì gấp?”

Lý thừa tướng và Tào thị lang nhìn nhau, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi. Long Diễn Diệu không vui mà nhếch mi, còn chưa nói gì, Bích Lạc trong lòng hắn đột nhiên nở nụ cười: “Hai vị đại nhân là ngại ta ở đây, nên không tiện bẩm báo sao? Này đơn giản thôi, ta về cung trước —“

“Đừng lộn xộn!” Long Diễn Diệu ấn Bích Lạc đang định đứng lên ngồi xuống lại: “Không có ta ôm, ngươi có thể tự đi về được sao? Hắc, Lý thừa tướng, có gì cứ nói thẳng.” Ánh mắt sắc bén di chuyển trên người bọn họ.

“Dạ, thánh thượng.”

Lý thừa tướng sợ run cả người, ấp a ấp úng nói: “Việc này, việc này cùng Yến vương có quan hệ, vi thần có phong thư muốn thỉnh thánh thượng xem qua.”

Bích Lạc ngẩn ngơ, Long Diễn Diệu tiếp nhận phong thư từ tay Lý thừa tướng, xem kỹ càng, sắc mặt dần dần chuyển sang âm lãnh.

Lý thừa tướng cúi đầu xuống, nhưng khóe mắt vẫn len lén quan sát biểu tình của Huyên đế, lúc này mới cung kính nói: “Thư này là sáng sớm hôm nay lúc vi thần rời giường, phát hiện nó được đặt tại đầu giường, Tào đại nhân cũng nhận được một phong thư tương tự. Thần đã thăm dò qua, hóa ra trong hai ngày qua, các đại thần trong kinh thành đều nhận được thư, ai ai cũng đều nghị luận sôi nổi…”

“Là cái gì vậy?” Bích Lạc hiếu kỳ rướn cổ, nhìn phong thư trong tay Long Diễn Diệu, không khỏi “a” lên một tiếng —

Trong phong thư chỉ có vài câu, Thụy Đình thái tử vẫn chưa chết, hiện đang ở Nhạc Dương Phong Môn, muốn triệu tập cựu thần trong triều để đoạt lại đế vị, cuối thư còn nói một câu: Yến vương chính là tâm phúc do thái tử an bài tại kinh thành, chư gia đại thần nếu có lòng quy phục thái tử, có thể liên hệ với Yến vương.

Giật mình, Bích Lạc cười khúc khích: “Hai vị đại nhân nói vậy tức là xem Bích Lạc như nội ứng sao? Hì hì…”

Lý Tào hai người trừng mắt nhìn y, không hiểu thiếu niên trước mắt sao còn bình tĩnh như vậy? Lại nhìn Huyên đế chậm rãi lộ ra nét mặt tự tiếu phi tiếu, bọn hắn đột nhiên kinh hãi, lúng túng nói không ra lời.

Ném phong thư sang một bên, Long Diễn Diệu châm biếm nói: “Hai người các ngươi vào cung là muốn hướng trẫm mật báo để tranh công sao? A, nếu Yến vương thật sự là thủ hạ của thái tử, thái tử sao lại vạch trần thân phận y dễ dàng như vậy, còn không sợ gậy ông đập lưng ông? Đây rõ ràng là kế ly gián của hắn! Hừ, hắn một bên báo cho đại thần nơi ở của hắn, một bên gây xích mích chia rẽ, muốn mượn tay trẫm trừ khử Yến vương, tính toán này có hơi đơn giản rồi.”


Hắn cười lạnh, vừa nhìn Lý Tào hai người chân tay luống cuống vừa lắc đầu: “Mưu kế ấu trĩ như vậy, các ngươi cư nhiên cũng tin là thật, hừ. Quên đi, trẫm cũng không truy cứu các ngươi tội mạo phạm Yến vương. Nhưng lúc này chúng đại thần trong kinh thành đã biết thái tử đang ở Nhạc Dương Phong Môn, thật có phần nan giải…” Hai hàng lông mày nhíu chặt, nghĩ không ra tiểu tử Thụy Đình mưu tính thật nhanh lẹ, hôm nay cho dù hắn có đi chiêu cáo thiên hạ có người giả mạo thái tử, chỉ sợ cũng không có ai tin.

Lý thừa tướng lấy lại tinh thần, bước lên một bước, thấp giọng nói: “Thánh thượng, vi thần còn thám thính được, Đoan Mộc thái sư sau khi nghe tin, đang định phái người đi Nhạc Dương Phong Môn tìm hiểu cho rõ ràng —“

“Lão gia hỏa này!”

Long Diễn Diệu tức giận, Đoan Mộc thái sư là nguyên lão từ lúc mới khai triều, quyền cao chức trọng, ở trong triều, có rất nhiều môn sinh phân bố trải rộng. Lúc hắn đăng cơ, Đoan Mộc thái sư ôm bệnh ở nhà, thật không có hành động gây rối nào, còn phái người tặng lễ chúc mừng, nếu lão muốn nhúng tay vào chuyện thái tử, thì cực kỳ không tốt. Tuy nói với một thân võ nghệ của hắn, giết vài thần tử đối nghịch là dễ như trở bàn tay, nhưng nếu các đại thần thân tín của thái tử trong thời gian ngắn đều đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, này quả là giấu đầu hở đuôi.

Thấy sắc mặt Huyên đế không tốt, Lý thừa tướng âm thầm liếc Tào thị lang một cái, Tào thị lang lập tức hiểu ý, tiến lên nói: “Thánh thượng, vi thần có một chủ ý, không biết có nên nói hay không?”

“Nói mau!” Long Diễn Diệu không kiên nhẫn khoát tay, ôm chặt Bích Lạc, trông thấy dung nhan diễm lệ mang theo vài phần tiều tụy, hắn đã phiền muộn lại càng thêm lo lắng — vạn nhất sau này cùng Thụy Đình trực chiến, hắn đương nhiên có biện pháp thoát thân, nhưng nếu sơ suất để Bích Lạc rơi vào tay địch, mảnh mai yếu đuối như y làm sao chịu nổi sự giày vò này? …

Đang tự hoảng hốt, lại nghe Tào thị lang rủ rỉ nói: “Thần đã hỏi thăm rõ ràng, con trai, con dâu của Đoan Mộc thái sư chết sớm, hiện dưới gối chỉ còn một người cháu gái, được yêu thương như con gái ruột, đến giờ vẫn chưa có hôn ước, vị trí hoàng hậu của thánh thượng cũng đang còn trống…”

*Dưới gối: Chỉ con cháu.

Hắn ngừng lại, liền không nói thêm gì nữa, Long Diễn Diệu ánh mắt chớp động, đã hiểu rõ ý tứ, thản nhiên nói: “Ngươi muốn trẫm cưới cháu gái của lão gia hỏa kia làm hoàng hậu?”

“Thần không dám, tất cả tùy thánh thượng định đoạt.”

Cưới cháu gái duy nhất của lão, cho dù ngày sau Đoan Mộc thái sư biết thái tử chưa chết, cũng không để lộ ra, trái lại còn tận tâm tận lực vì cháu gái, cháu rể nhà mình, hơn nữa còn giúp hắn có chỗ dựa, các đại thần khác trong triều cho dù có nghi ngờ, cũng sẽ không dám nhiều lời… Long Diễn Diệu ngẩng đầu lên: “Đây đúng là kế sách hay.”

Tào thị lang thụ sủng nhược kinh, nhưng cũng có chút nhẹ nhõm đứng lên, cười lấy lòng nói: “Thánh thượng anh minh, vi thần còn có một cách, nếu thánh thượng sắc phong tiểu thư Đoan Mộc làm hậu, cớ sao không đối các chư gia đại thần khác, chọn một vị thiên kim làm quý phi, cũng tốt để kiềm chế hoàng hậu, tránh cho họ Đoan Mộc lớn mạnh —“

*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.

Tiếng cười khúc khích đột nhiên vang lên, cắt đứt lời Tào thị lang đang thao thao bất tuyệt, Bích Lạc bộ dáng cực kỳ nhàn hạ, chậm rãi nói: “Thánh thượng nếu không cưới Đoan Mộc tiểu thư, tức là không anh minh sao? Hì —” Thấy Lý Tào hai người sắc mặt cực kỳ khó coi, Bích Lạc mím môi: “Các ngươi không cần khẩn trương, ta cũng hiểu được chủ ý này không tồi a! Hoàng hậu nhất định là phải cưới, về phần vị quý phi kia, nên tuyển người trong đám thần tử tâm phúc của thánh thượng… A, đúng rồi, Tào đại nhân, ngươi có nữ nhi chưa xuất giá hay không a?”


*Thao thao bất tuyệt: nói mãi không ngừng.

Y cười đến mềm mại đáng yêu không gì sánh được, Lý Tào hai người nhất thời nhìn không rời mắt, bị Long Diễn Diệu hung hăng trừng mới thanh tỉnh lại, trăm triệu lần không ngờ tới Yến vương cư nhiên dốc sức tán thành, nguyên tưởng rằng y cùng Huyên đế có quan hệ ám muội, sẽ không đồng ý để Huyên đế cưới hậu phi mà lạnh nhạt y, ai biết y thế nhưng không hề dị nghị. Hai người khiếp sợ cứng họng, mãi hồi lâu, Tào thị lang mới quanh co nói: “Hồi Yến vương, dưới gối vi thần không có nữ nhi, bất quá, Lý đại nhân thì có —“

*Dưới gối: ý chỉ con cháu.

“Nga, vậy thì tốt rồi!” Bích Lạc nhanh chóng chặn lời hắn, trong lòng hiểu rõ: Hai người này nhiệt tình khuyên bảo Long Diễn Diệu thú hậu nạp phi như vậy, tuy ngoài mặc bảo muốn đối phó Đoan Mộc thái sư, chẳng qua chỉ muốn trèo lên vị trí hoàng thân, ngoài miệng lại nói thật dễ nghe, cái gì mà kiềm chế hoàng hậu…

Đôi mắt thu thủy kẽ lưu chuyển, Bích Lạc mỉm cười nhìn về phía Lý thừa tướng: “Lý đại nhân, vị quý phi kia không thể chọn ai khác ngoài lệnh ái của ngươi, nếu đổi thành người khác, thánh thượng đều lo lắng a, hì hì, thánh thượng, ngươi nói có đúng không?”

Y xoay đầu, đôi mắt xinh đẹp như tơ nhìn Long Diễn Diệu —

“Bích Lạc!” Ấn đường cau chặt lại, trừng mắt nhìn người đang tươi cười quyến rũ trước mặt, Long Diễn Diệu thật đúng là bực mình một trận — Bích Lạc này, sao có thể xem như không có việc gì, còn thay hắn chọn phi tử? …

*Ấn đường: vị trí giữa hai hàng lông mày.

Hắn giương tay áo lên, vẫy lui hai người Lý Tào, nâng cằm Bích Lạc lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng tựa thu ba nọ, dường như muốn từ trong đó tìm ra cái gì —

Nụ cười lưu huyễn, đôi mắt mị hoặc liêu nhân, nhưng nhìn không thấy tức giận, tìm không ra đố kỵ …

Hai vai chùng xuống, Long Diễn Diệu cố sức nắm chặt bàn tay: “Sao ngươi không ghen?”

“Ghen?” Bích Lạc cười đến mức muốn sốc hông: “Ta ghen cái gì? Ngươi là hoàng đế, tự nhiên phải lập hậu, cho dù hiện tại không lấy Đoan Mộc tiểu thư, sau này dù sao cũng phải sinh con truyền ngôi a. Chẳng lẽ cả đời ngươi chỉ ở cùng một mình ta sao? A…”

Tiếng cười của y làm Long Diễn Diệu cau mày: “Đừng nhìn ta hung dữ như vậy, ta bất quá có sao nói vậy mà thôi —” Việc này thực ra ngươi và ta đều rất rõ ràng, ngươi vì sao muốn ta phải ghen? …

Cưới đi a, bất kể nàng là ai. Chỉ cần ngươi có người khác, sẽ không tiếp tục quyến luyến ta…

Ngươi sẽ không tiếp tục yêu ta, ta đây, cũng có thể triệt để hận ngươi…


“… Nếu như ta nói, ta cả đời cũng không cần người khác thì sao?”

Bích Lạc toàn thân chấn động, dáng tươi cười trở nên cứng ngắc, nhìn chằm chằm vẻ mặt nghiêm túc của Long Diễn Diệu.

Nhẹ nhàng kéo tay Bích Lạc nhập vào lòng bàn tay hắn vuốt ve, trong thanh âm thuần hậu của Long Diễn Diệu tựa hồ mang theo một chút chờ mong: “Nếu như ta nói, ta đời này đều chỉ muốn một người thì sao? Ngươi còn muốn ta cưới hậu phi không? Bích Lạc…”

Đầu ngón tay trong lòng bàn tay hắn khẽ run… Long Diễn Diệu ngưng mắt nhìn y — Ngươi thực sự không để tâm ta cùng người khác ở chung một chỗ sao? Ta không tin! Ngươi hẳn là cũng quyến luyến ta a… Nếu không phải, tay ngươi vì sao lại run?

Chỉ cần ngươi mở miệng, ta tuyệt đối sẽ không đi cưới cái gì hậu phi! Chỉ cần ngươi nói muốn ta làm bạn cùng ngươi, ta tuyệt đối không nhìn đến bất luận kẻ nào khác! Bởi vì ta biết, người ta yêu là ngươi! Là một người giảo hoạt tên là Bích Lạc!

Không biết ngươi có tin hay không, đột nhiên ta nghĩ, có làm hoàng đế hay không kỳ thực không hề quan trọng. Thực sự! Lúc vừa đạt thành tâm nguyện thì ta quả thực rất đắc ý, còn vào lúc này, lúc ngươi vì ta tuyển phi, ta nhưng lại rất khó chịu, khó chịu giống như bị người khác vứt bỏ đi… Nếu ta thực sự cưới hoàng hậu, nạp quý phi, bảo vệ long ỷ, nhưng mất đi ngươi, ta nghĩ, ta sau đó sẽ không thật sự hạnh phúc…

Cho nên, chỉ cần ngươi nói một câu, ta nhất định sẽ đáp ứng ngươi! Thậm chí, nếu ngươi không thích thân phận hoàng đế này của ta, ta cũng có thể buông xuống! Bởi vì, nếu chỉ vì đế vị lạnh tanh này mà mất đi cơ hội yêu thương ngươi, ta đây, mới thực sự là người ngu xuẩn nhất trên thế gian này…

Nói một câu đi, Bích Lạc…

Ưng mâu đen láy nhưng không hề còn sắc bén lợi hại như xưa, để lộ tình ý nồng đậm không hề che giấu, không chớp mắt mà nhìn Bích Lạc chằm chằm —

Ánh mắt như kim châm nhói vào tim… Bích Lạc đột nhiên quay đầu, không dám tiếp tục nhìn, thanh âm run run, nhưng mỗi chữ mỗi câu phát ra đều dị thường rõ ràng —

“Ta nghĩ ngươi nên cưới hậu phi!”

“Bích Lạc —“

Thanh âm giận dữ gầm lên, tuyết trên đầu cành chấn động, lả tả rơi xuống.

Đôi ưng mâu so với bất luận lúc nào trước đây đều trầm hắc, bình tĩnh hơn, nhìn chăm chăm khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của Bích Lạc: “Đây chính là lời thật lòng của ngươi?”

Bích Lạc hít một hơi thật sâu, thật dài, đôi mắt thu thủy đang nhắm bỗng mở ra, Bích Lạc quay đầu lại, lộ ra nụ cười xinh đẹp tựa như một đóa quỳnh hoa —


“Đúng!”

Đừng nói nữa, Long Diễn Diệu nhắm mắt lại, khóe miệng hơi co rút.

Ngoài trời một mảnh tuyết trắng xóa, tĩnh lặng tựa như chết chóc.

Rất lâu sau đó, cẩn thận đem người trong lòng quấn kỹ lưỡng trong áo lông cừu, mềm nhẹ ôm lấy y, Long Diễn Diệu chậm rãi hướng tẩm cung đi đến.