Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 99: Thảm sự trong chùa

Editor: mèomỡ
Cầu phu nhân lôi kéo Cầu Mộ Quân đi, rất khó khăn mới chen lên được. Qua một khe hở, Cầu Mộ Quân thấy được một góc quần áo phía trước.


Váy màu lục, đúng là màu Cầu Tư Huyên mặc hôm nay. Giây phút kia lòng nàng như bị đánh mạnh một cái. Cảm giác trong lòng...... cảm giác trong lòng đáng sợ như vậy...... Đây là thật chăng......
“Tư Huyên!” Cầu phu nhân kêu lớn một tiếng, chạy vào bên trong, lại bị vũ tăng ngăn cản.


“Để cho ta vào, đó là con gái của ta, là con gái của ta!” Cầu phu nhân hét lớn, sau đó khóc nhìn bốn phía la lớn:“Lão gia, lão gia người ở đâu --”


Cầu Mộ Quân cũng hoàn toàn thấy rõ tình cảnh trong sương phòng. Tư Huyên, Tư Huyên vẫn mặc bộ quần áo màu xanh lục, không nhúc nhích nằm ở trước cửa sương phòng.
Đầu óc bắt đầu mê muội, đả kích liên tiếp mà đến, nàng thật sự không chịu nổi.


Nghe được tiếng Cầu phu nhân khóc la bên ngoài, một người mặc áo cà sa từ trong sương phòng đi ra, giống như là trụ trì, phía sau còn hai vị tăng lữ đi theo, thân phận dường như cũng rất cao, đi tới trước mặt các nàng.
“Vị thí chủ này, biết vị nữ thí chủ này sao?” Trụ trì chỉ Cầu Tư Huyên.


Cầu phu nhân nặng nề gật đầu, vội nói:“Đúng đúng đúng, ta là mẹ của nàng.”
Trụ trì để cho vũ tăng thả nàng cùng Cầu Mộ Quân đi qua, Cầu phu nhân lập tức muốn xông lên, lại bị trụ trì ngăn cản.


“Thí chủ, vị nữ thí chủ này đã chết, trước khi người của quan phủ đến tra án, không nên đụng vào di thể người chết. Trong sương phòng có hai vị nam thí chủ, hai vị nữ thí chủ có thể tiến vào nhìn xem có quen biết không.” Trụ trì nói.


Vừa nghe đến trong phòng còn có người, Cầu phu nhân đã sớm bị dọa chân mềm nhũn, cùng Cầu Mộ Quân đang thất thần, nghiêng ngả lảo đảo đi vào phòng trong. Đầu tiên là thấy Cầu Vĩ nhắm mắt ngồi trên giường, có vị hòa thượng già đang dùng nội công chữa thương cho ông.


“Lão gia --” Cầu phu nhân đau đớn kêu một tiếng, té xỉu trên đất.


Cầu Mộ Quân vốn không còn sức lực, bị Cầu phu nhân vùng vẫy, cũng ngã xuống. Trụ trì đỡ các nàng ngồi lên ghế nói:“Nữ thí chủ bảo trọng, vị nam thí chủ này vẫn chưa tắt thở, sư đệ đang cố gắng hết sức cứu trị, sẽ ổn thôi.”


Cầu Mộ Quân nhìn cha, lại nhìn thi thể muội muội ngoài cửa, chỉ cảm thấy trời sụp đất nứt.
Vì sao người bên cạnh nàng từng người từng người gặp chuyện không may, vì sao ngắn ngủn không đến nửa tháng, nàng liền thấy ba người chết?


Cầu phu nhân nghe nói Cầu Vĩ còn chưa chết, tâm tình ổn định lại một chút. Bà mở mắt, nước mắt rơi xuống, nhìn Cầu Vĩ đang ngồi trên giường. Trong chốc lát, lão hòa thượng trên giường thu tay để ở sau lưng Cầu Vĩ, đặt ông nằm xuống giường, sau đó đi xuống. Cầu Mộ Quân muốn hỏi thế nào, lại phát hiện mình không thể nào mở miệng được, giống như đã mất đi năng lực nói chuyện.


Lão hòa thượng nói với trụ trì:“Trụ trì sư huynh, mệnh của vị thí chủ này có thể bảo toàn, nhưng độc khí công tâm, gân cốt trên đùi cũng bị thương, chỉ sợ là phải an dưỡng một đoạn thời gian.”
Trụ trì nhắm mắt, nói:“A di đà Phật, thiện tai thiện tai!”


Trái tim Cầu Mộ Quân cuối cùng cũng có thể buông lỏng một chút, nhìn Cầu Vĩ một lúc lâu mới quay đầu nhìn người còn nằm trên mặt đất, chỉ cảm thấy kinh hoàng.
Người đó, lúc nàng ở Đoàn phủ đã gặp một lần …. Thái tử!


Bên ngoài có tiếng bước chân chỉnh tề cùng tiếng ngựa rít, Cầu Mộ Quân vừa tránh qua một bên, liền nhìn thấy một đội quan sai vọt vào. Quan sai đứng nghiêm, sau đó một người vội vã chạy vào, đúng là Đại Tư Không - Thích Tĩnh.


Thích Thích vừa thấy Thái tử, thất thanh hét lớn:“Thái tử! Thái tử!” sau đó gọi lớn:“Ngự y, ngự y, mau!”
Ngự y từ ngoài cửa chạy vào, nhìn Thái tử, nhìn Thích Tĩnh lắc lắc đầu. Sắc mặt Thích Tĩnh đại biến, cả người lung lay như sắp đổ.


Sự tình liên quan đến Thái tử, triều đình xử lý cực nhanh, lập tức điều tra rõ nguyên nhân hai người chết. Thái tử cùng Cầu Tư Huyên đều bị một loại ám khí có độc giết chết, Cầu Vĩ cũng là bị ám khí này đả thương trên đùi cùng ngực, nhưng trái tim Cầu Vĩ có chút khác biệt so với người thường, ám khí sượt qua sát trái tim, thế nên mới giữ được một mạng.


Được ngự y chăm sóc, ngày hôm sau Cầu Vĩ liền tỉnh lại, nói rõ ràng tình hình.


Cầu Vĩ cùng Cầu Tư Huyên đi dạo trong chùa, Cầu Vĩ ngoài ý muốn gặp được Thái tử. Bên ngoài nhiều người, Thái tử liền cùng Cầu vĩ đi tới sương phòng sau chùa. Hai người ở trong sương phòng nói chuyện, Cầu Tư Huyên ở ngoài cửa chờ.


Thì ra Thái tử nghe nói Quan âm Tích Hoa tự hiển linh, Hoàng Thượng mấy ngày gần đây long thể lại bất an, cho nên Thái tử muốn đến Tích Hoa tự thắp nén hương, thay Hoàng Thượng cầu bình an. Hai người vừa nói xong, chỉ nghe đến tiếng Cầu Tư Huyên bên ngoài ngã xuống đất, còn chưa kịp quay đầu đã thấy một bóng đen chợt lóe, Thái tử liền ngã xuống đất. Cầu Vĩ lập tức che trước người Thái tử, làm cho độc châm vốn bắn đến ngực Thái tử trúng vào trên đùi Cầu Vĩ. Tiếp theo, ngực Cầu Vĩ cũng trúng châm cũng ngã xuống đất. Từ đầu đến cuối, văn nhân như Cầu Vĩ ngay cả chiều cao, béo gầy của bóng đen thế nào cũng chưa thấy rõ.


Nghe thế, Cầu Mộ Quân lại một lần đầu váng mắt hoa.
Trước đây, nàng cũng đã từng trúng ám khí, cũng là ngân châm tẩm độc, là...... là do Đoàn Chính Trung bắn.


Nàng không dám nghĩ, không muốn nghĩ, thậm chí không muốn mở mắt xem người chung quanh mình. Chẳng lẽ mệnh nàng đã định là tai tinh sao? Vì sao tất cả những người có quan hệ với nàng đều xảy ra chuyện?


Buổi chiều ngày hôm sau, theo Cầu Vĩ yêu cầu, trong cung phái người đưa Cầu Vĩ trở về Cầu phủ. Người nọ, đúng là Đoàn Chính Trung.
Cầu phu nhân từ sau chuyện Tích Hoa tự liền đổ bệnh, luôn mê man ở trên giường, Cầu Mộ Quân mặc quần áo vải bố, dung nhan tái nhợt, được nha hoàn dìu đi ra ngoài cửa.


Đoàn Chính Trung cưỡi ngựa ở phía trước, Cầu Vĩ ngồi kiệu ở phía sau. Đến cửa Cầu phủ, Đoàn Chính Trung lập tức xuống ngựa. Cầu Vĩ chỉ còn nửa cái mạng, cả người vô lực được thái giám nâng từ trong kiệu đặt lên ghế dựa, sau đó nâng ghế dựa vào Cầu phủ.


Cầu Vĩ được đưa vào phòng, đỏ mắt nhìn Cầu Mộ Quân, Cầu Mộ Quân nhìn thấy cha, đi đến trước mặt ông rồi lập tức ngã xuống đất.