Editor: mèomỡ
Trong lời nói Đoàn Chính Trung, dường như vô ý lại dường như có thâm ý khác.
Một lần nữa được ngồi cùng bàn ăn cơm với hắn, nhớ lại tình hình lúc ban đầu bọn họ ăn cơm cùng nhau cảm thấy thật sự rất thú vị.
Tóc chải gọn gàng, quần áo không một nếp nhăn. Hắn ăn cơm chậm rãi, nàng nghĩ có lẽ Hoàng Thượng ăn cơm cũng giống hắn lúc này mà thôi.
Có lẽ là nàng nhìn quá lâu, Đoàn Chính Trung thật sự không chịu nổi nên ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
Nàng cuống quít cúi đầu chuyên tâm ăn, trên mặt lại nở nụ cười.
Nhưng lúc nàng đang cười, lại nhớ tới chuyện nàng không muốn nhớ.
Tàn hoa bại liễu với thái giám, không phải rất xứng đôi sao?
Nàng không phải có ý này...... Nàng chỉ, chỉ không muốn tình yêu của nàng, tương lai của nàng và hắn cứ tiếp tục như vậy.
Nhưng từ trước đến nay nàng vẫn không đoán được tâm tư hắn. Hắn đối với nàng hình như có thay đổi, lại như không thay đổi chút nào.
Quản gia ở bên cạnh báo cáo chuyện trong phủ.
Ăn cơm cùng Đoàn Chính Trung còn có một ưu điểm, đó là có thể biết tất cả mọi việc trong phủ.
Quản gia nói:“Tuyệt Trần mấy ngày nay không chịu ăn, đã mời người đến xem, nói là điều dưỡng vài ngày sẽ tốt lên.”
Tuyệt Trần? Cầu Mộ Quân nghe tên đó thấy có chút xa lạ.
Là ai? Nghĩ đến hai chữ Tuyệt Trần, dường như rất giống tuyệt vời, giống tên ngựa, chẳng lẽ Tuyệt Trần là con ngựa? Ăn qua điểm tâm, Đoàn Chính Trung liền đi ra cửa.
Cầu Mộ Quân thấy hướng hắn đi có vẻ như không phải muốn ra ngoài, cũng không phải đến thư phòng, liền đi theo, hỏi:“Phu quân, người đi đâu vậy?”
Thái độ Đoàn Chính Trung rất ôn hòa, trả lời:“Đến chuồng ngựa, xem Tuyệt Trần.”
“Ta đi cùng với!” Cầu Mộ Quân nói. Đoàn Chính Trung gật đầu.
Cầu Mộ Quân nhìn hắn cảm thấy nói với hắn một câu được hắn đáp lại một câu thật tuyệt. Hai người cùng đi về phía chuồng ngựa. Đi được một đoạn là đến hành lang, là hành lang nàng từng ngã xuống. Lan can đã được Đoàn Chính Trung cho nâng cao lên. Bây giờ đi lên, nhớ lại mà vẫn hơi sợ.
Đầu nghĩ đến việc cũ thì tim cũng đập nhanh lên. Ngay lúc ấy, Đoàn Chính Trung lại nắm lấy tay nàng. Dường như là sợ nàng lại ngã xuống. Trong lòng Cầu Mộ Quân vui sướng không thể tả, cúi đầu cười thật tươi. Gió thổi mát mẻ, chuông gió hai bên vẫn rung rinh phát ra khúc nhạc động lòng người, tất cả đều đẹp như vậy. Nàng nhìn phía sau lưng hắn, len lén nghĩ.
“Ai --” Mộ Quân kinh hãi hét một tiếng, cả người chuẩn bị ngã xuống đất, Đoàn Chính Trung nhanh chóng kéo tay nàng, ôm nàng vào trong lòng.
“Làm sao vậy?” Ngữ khí của hắn lần đầu tiên lộ ra sốt ruột.
Cầu Mộ Quân ở trong hắn lòng đứng vững, đỏ mặt nói:“Ta không cẩn thận, giẫm lên váy.”
Đoàn Chính Trung nhíu mày dường như trách nàng không chú ý, tay đang để ở eo nàng lập tức buông ra, lại cầm thật chặt tay nàng, kéo nàng lại gần.
Cầu Mộ Quân cùng hắn tay trong tay, cúi đầu, có chút thẹn thùng lại có chút đắc ý cười.
Đi đến chuồng ngựa, Đoàn Chính Trung nhìn một con ngựa màu trắng có vẻ ủ rũ. Cầu Mộ Quân nhìn qua mấy con ngựa khác, nhưng dường như trừ màu lông thì chả có điểm nào khác nhau cả.
Nàng nhớ rõ con ngựa kia màu đỏ thẫm, nhưng màu đỏ thẫm có đến ba con, rốt cuộc là con nào?
“Phu quân, con ngựa người cưỡi lần trước đâu?” Nàng hỏi
Đoàn Chính Trung quay đầu lại nói:“Con nào?”
Hắn đã quên rồi!
Cầu Mộ Quân nhắc nhở:“Chính là con người cưỡi đến đến cảng phía Tây đó.” Chính là con chúng ta cưỡi cùng nhau đó! Trong lòng nàng lớn tiếng nói.
“Đó là ngựa trong cung.”
Trong cung? Aizz, đúng, nghĩ lại thì ngày đó hắn từ trong cung ra truy bắt thích khách.
Cầu Mộ Quân “À” một tiếng, trong lòng âm thầm tiếc nuối: Con ngựa đó là lần đầu tiên nàng được cưỡi ngựa, cũng là lần đầu tiên cùng hắn ngồi trên lưng ngựa. Nếu con ngựa kia ở Đoàn phủ thì thật tốt, coi như là kỷ niệm.
“Lão gia, ngoài cửa có người muốn gặp ngài.” Lúc này, một hạ nhân tiến lại bẩm báo.
Đoàn Chính Trung không quay đầu, hỏi:“Ai?”
Hạ nhân đáp: “Một người là tiểu công tử mấy ngày hôm trước đã tới quý phủ, một người khác thì không biết.”
Đoàn Chính Trung dừng lại, nói:“Để cho bọn họ vào đi.” Sau đó đứng lên ra khỏi chuồng ngựa. Cầu Mộ Quân đuổi theo hắn, trong lòng đoán tiểu công tử này là ai. Thật ra không cần đoán, cảm giác đầu tiên của nàng chính là Công chúa Sanh Dung. Nàng ta sao lại tới nữa? Lại muốn Đoàn Chính Trung cùng nàng đi chơi? Cầu Mộ Quân phát hiện mình lòng dạ hẹp hòi, bắt đầu không thoải mái, quả nhiên nữ nhân đều giống nhau.
Lần này trở về, Đoàn Chính Trung không đi qua hành lang dài mà chọn đường xa, cho nên khi đi đến đại sảnh, Công chúa Sanh Dung mặc một bộ nam trang cùng một công tử khác đã chờ ở trong sảnh
Cầu Mộ Quân và Đoàn Chính Trung cùng nhau đi vào. Cầu Mộ Quân nhìn thấy công tử ở bên cạnh Công chúa Sanh Dung, chỉ cảm thấy hắn ung dung đẹp đẽ quý giá, khí chất phi phàm, khẳng định là nam nhân thực sự, ngoài ra thì không có cảm giác gì khác. Lại là một người không quen.
Đoàn Chính Trung thấy hắn, dường như kinh ngạc, lập tức tiến lên nói:“Nô tài thỉnh an Thái tử.”
Cầu Mộ Quân hoảng sợ, tiến lên, cúi người nói:“Tiện thϊế͙p͙ bái kiến Thái tử, Công chúa.”
Thái tử vội đứng lên nói:“Đoàn tổng quản miễn lễ, nơi này cũng không phải ở trong cung, đừng nhiều cấp bậc lễ nghĩa như vậy.”
Sau đó hắn nhìn Cầu Mộ Quân nói:“Sớm nghe Sanh Dung nhắc đến Đoàn phu nhân, hôm nay được gặp quả nhiên bất phàm. Đoàn tổng quản, ngươi thật có phúc.”
Đoàn Chính Trung cúi đầu nói:“Thái tử quá khen.”
Lúc này, Công chúa Sanh Dung nhịn không được, chạy lên nói:“Đoàn thái giám, không phải ta cố ý dẫn huynh ấy đến đâu. Ta vốn muốn lén ra ngoài, nhưng bị hoàng huynh bắt gặp, huynh ấy uy hϊế͙p͙ ta nên ta mới bất đắc dĩ để cho huynh ấy đi theo. Thật ra huynh ấy rất nhàm chán, chơi với huynh ấy không bằng chơi với ngươi, ta vốn không muốn dẫn huynh ấy đến!”