Editor: mèomỡ
Là Cận Nhi tuổi nhỏ nên không hiểu nam nhân bị thiến là cái gì, hay là không hiểu thanh lâu là nơi nào? Hay...... Nàng dù biết nhưng không quan tâm, chỉ cần nàng cùng Dương đại ca của nàng còn có cơ hội có thể ở cùng nhau là đã mãn nguyện rồi?
“Sơn vô lăng, Giang thuỷ vị kiệt, Đông lôi chấn chấn, Hạ vũ tuyết, Thiên địa hợp, Nãi cảm dữ quân tuyệt......” Nàng nhẩm bài thơ lại một lần, đột nhiên cười nói:“Đúng rồi,Cận nhi! Bây giờ em mang bài thơ này đến cho hắn, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ!”
“Dạ!” Cận Nhi cười, chạy ra ngoài.
Cầu Mộ Quân cũng cười, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, lại nhíu mày.
Khi quản gia vào thông báo Cầu Mộ Quân đến, hơn nữa tinh thần còn rất tốt, Đoàn Chính hơi ngạc nhiên.
Cầu Mộ Quân bưng một chén canh hạt sen đến, nói:“Lão gia, người uống rồi hãy làm việc.”
Đoàn Chính Trung nhìn nàng, hỏi:“Ngươi làm sao vậy?”
“Ta làm sao?” Cầu Mộ Quân vô tội nói, giống như Đoàn Chính Trung vừa hỏi một vấn đề thật kỳ lạ. Đoàn Chính Trung có chút sững sờ nhìn nàng, nàng thúc giục nói:“Mau uống đi, uống xong mới có tinh thần làm việc!” Đoàn Chính Trung lại nhìn nàng một lúc, cúi đầu uống canh.
Cầu Mộ Quân vuốt chồng giấy tờ trên thư án, nói:“Lão gia, người thật đúng là ham việc, trong cung còn phải hầu hạ Hoàng Thượng chu đáo. Người phải quản nhiều người như vậy, trở lại trong phủ cũng phải quản mọi người, không có cả thời gian nghỉ ngơi.”
Đoàn Chính Trung buông bát, nhìn về phía nàng.
Cầu Mộ Quân nói:“Lão gia, người uống tiếp đi, mới uống có mấy ngụm!”
Đoàn Chính Trung nói:“Ngươi có chuyện gì?”
Cầu Mộ Quân kỳ lạ nói:“Ta không sao.”
Đoàn Chính Trung nhìn nàng một cái, không để ý tới nàng, tiếp tục uống canh.
“Lão gia, so với người, cha ta thật sự rất lười. Sau khi hồi phủ cũng không quản bất cứ chuyện gì, nếu không uống trà, chơi cờ cùng bằng hữu, thì cũng một mình làm thơ, từ trước đến nay chưa bao giờ thấy ông ấy tham việc như người......” Nàng quay đầu, thấy Đoàn Chính Trung đã uống xong canh, đặt bát xuống nhìn nàng.
“Có chuyện gì mau nói, nếu không nói, ta không thời gian.” Đoàn Chính Trung nói.
Cầu Mộ Quân “ha ha” cười hai tiếng, chậm rãi đi lên phía trước giữ chặt tay áo hắn nói:“Lão gia, người bận rộn như vậy nhưng ta lại rất nhàn hạ, không bằng người giao chuyện trong phủ cho ta quản đi?”
Mặt Đoàn Chính Trung không chút thay đổi nhìn nàng, không nói lời nào.
Cầu Mộ Quân còn nói thêm:“Cha ta có thời gian như vậy là bởi vì ông không bao giờ quản chuyện trong nhà, đều giao cho mẹ ta quản. Trước kia ta ở nhà cũng từng giúp mẹ một số việc. Nếu người lo lắng, có thể trước cho ta quản một bộ phận thôi. Không cần quản sổ sách, cho ta chút chuyện làm là được rồi.”
Đoàn Chính Trung nói:“Vậy thì cho ngươi quản hạ nhân trong phủ.”
“Được!” Cầu Mộ Quân lập tức đáp ứng, đến khi thấy ánh mắt Đoàn Chính Trung nhìn nàng, tươi cười trên mặt chậm rãi biến mất, nghiêm túc nói:“Lão gia người nói thế nào thì là thế đó, ta đáp ứng tất, chỉ cần có việc để làm là được.”
“Vậy ta sai người đem cho ngươi chút kim chỉ, không có việc gì thì thêu hoa đi, chuyện trong phủ có quản gia là được rồi rồi.” Đoàn Chính Trung thản nhiên nói......
Đoàn Chính Trung chết tiệt!
Cầu Mộ Quân cắn răng, sau đó lại lộ vẻ mặt bi ai nói:“Về sau có phải người muốn nạp thϊế͙p͙ đúng không?” Đoàn Chính Trung ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn nàng.
“Không đúng, người muốn lấy vợ khác phải không?” Cầu Mộ Quân nói tiếp:“Trước biếm ta làm thϊế͙p͙, lại lấy người khác làm vợ!”
Đoàn Chính Trung cúi đầu làm việc, hồi lâu mới trả lời:“Sẽ không.”
“Vậy vì sao người không coi ta là phu nhân?” Cầu Mộ Quân nói.
“Nếu ta là Đoàn phu nhân, chuyện trong phủ hẳn là do ta quản, lời nói của ta ít ra còn có chút phân lượng? Nhưng cho đến bây giờ người cũng không cho ta quyền lợi gì, khiến ta giống như tiểu thϊế͙p͙ vậy. Cho nên nhất định là về sau người muốn lấy nữ nhân khác, để cho nàng ta trèo lên đầu ta, làm phu nhân kiêu ngạo, sau đó quản chuyện trong phủ.”
Đoàn Chính Trung ngẩng đầu nhìn nàng nửa ngày, hỏi:“Vậy ngươi muốn quản cái gì?”
“Ta......” Cầu Mộ Quân vuốt vuốt tóc, cười nói:“Thật ra quản hạ nhân cũng tốt, đến bây giờ người khác cũng không hiểu được ta làm phu nhân có địa vị thế nào, thật ra người cũng không muốn để mọi người trong phủ cảm thấy ta dễ bắt nạt đúng không? Quản hạ nhân thật đúng là rất hợp.”
Đoàn Chính Trung hừ nhẹ một tiếng, lộ ra biểu tình khinh bỉ, lại cúi đầu.
“Lão gia......” Cầu Mộ Quân lại gọi một tiếng, hắn giống như không nghe thấy, tiếp tục làm việc.
Cầu Mộ Quân không muốn từ bỏ, lại không dám làm phiền hắn, khiến hắn tức giận sẽ càng không tốt, vì thế đứng bên cạnh không nói cũng không đi, đứng chán thì giúp hắn sửa sang lại mấy thứ trên bàn.
Đứng lâu, nàng nhìn nhìn Đoàn Chính Trung, đi đến một bên bê cái ghế đến ngồi bên cạnh hắn.
Gần đến giờ cơm chiều, trời đột nhiên hửng nắng, mặt trời lặn về phía Tây, lấp ló một nửa sau đám mây.
Nha hoàn đến thỉnh Đoàn Chính Trung dùng bữa, Cầu Mộ Quân theo hắn đứng lên, vừa định nói chuyện, chỉ nghe hắn hờ hững nói:“Ngươi muốn quản thì cứ quản, thông báo qua với quản gia là được.” Nói xong, liền đi ra cửa.
Cầu Mộ Quân mừng rỡ, hận không thể lập tức hoan hô một tiếng, lại nhịn xuống, đợi hắn đi xa, liền cuống quít chạy tới phòng quản gia.
Nói nhiều như vậy, đơn giản chỉ muốn giúp Cận Nhi và Dương đại ca của nàng một lần. Cũng may nàng chờ nửa ngày cũng không tốn công vô ích, Đoàn Chính Trung thật sự đồng ý rồi. Không biết là tâm huyết hắn dâng trào hay hắn có dự tính khác.
Mấy thứ đó nàng cũng không muốn nghĩ, trước tiên phải nói với quản gia, không chỉ thả nam nhân kia ra ngoài, còn chuộc khế bán mình thay Cận Nhi, để cho bọn họ đi. Miễn cho Đoàn Chính Trung ăn cơm xong, nằm trên giường, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy quá dễ dàng cho nàng, lại đổi ý.