Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 46: Hôn sâu

Editor: mèomỡ
Chuyện xấu hổ nhất trên thế giới này không phải mình xấu hổ, tim đập nhanh vì một ai đó; mà là tay người kia đặt trên ngực mình, cảm nhận rõ ràng được nhịp tim của mình.


Cảm thấy tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực,, mặt nóng như bị thiêu cháy, mà càng nghĩ như vậy tim lại càng đập kịch liệt, mặt lại càng nóng.


Đang lúc nàng khó chịu sống không bằng chết, một dòng khí ấm áp từ trong lòng bàn tay hắn truyền tới, sau đó chảy về toàn thân giống như hàn khí kia, thân thể dần dần ấm lên.


Biến hóa như vậy làm lực chú ý của nàng thoáng dời đi đôi chút, nhưng phần lớn đều đặt ở bàn tay hắn chạm trên ngực nàng.
Đến khi nhiệt độ cơ thể của nàng bình thường lại, tay hắn rời khỏi ngực nàng, nàng đỏ mặt đem chăn kéo lên một lần nữa.


Hắn lấy khăn tay, ra nhẹ nhàng lau trán cho nàng. Bởi vì khẩn trương, trên trán nàng đầy mồ hôi.
Ngay cả khăn tay của hắn cũng có mùi hoa nhài nhàn nhạt.
Cúi đầu, nàng nghe rõ tiếng hít thở dồn dập của mình.
Hắn lau hết mồ hôi trên đầu nàng, tay chậm rãi từ trên trán nàng trượt xuống.


Lướt qua mặt nàng, qua xương quai xanh, chăn trước ngực nàng, sau đó ôm nàng.
Nàng còn chưa kịp thở đã thấy mặt hắn dần dần phóng đại.
Ở một khắc cuối cùng nàng nhắm mắt lại, sau đó cảm nhận được độ ấm của môi hắn.


Bắt đầu là bốn cánh môi tiếp xúc, sau đó lưỡi hắn ɭϊếʍƈ môi của nàng, trên môi nàng đều là nước bọt của hắn. Đầu tiên hắn nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ, sau đó là dần dần hút sâu, tay cũng ôm nàng càng chặt, làm cho nàng hoàn toàn áp sát vào người hắn.


Tay nàng từ trong chăn vươn ra, nắm lấy quần áo hắn.
Cuối cùng lưỡi hắn chui vào miệng nàng, quấn lấy cái lưỡi của nàng, cuối cùng tiến thẳng vào sâu trong yết hầu nàng.


Hôn mạnh mẽ như vậy làm cho nàng có chút không chịu nổi, hô hấp dần dần khó khăn, ngay lúc nàng cảm thấy mình sắp hít thở không thông, hắn buông nàng ra, rút lưỡi khỏi miệng nàng.


Giống như mới bị lôi từ trong nước sâu lên, nàng khó khăn hít từng ngụm từng ngụm không khí. Nàng vẫn cúi đầu, chậm rãi mở mắt ra, sau đó thấy mình nửa thân trần. Tay nàng đang nắm lấy quần áo hắn, cho nên chăn nàng cầm đã trượt xuống đến thắt lưng, khiến cảnh xuân phía trên đều lộ ra trước mắt hắn.


Nàng vội kéo chăn lên che khuất cơ thể mình, nàng lại đỏ mặt.
Đoàn Chính Trung ôm cả người nàng, nhẹ nhàng để nàng nằm ở trên giường.
Nàng nghiêng đầu nhìn trải giường màu đỏ, bên tai truyền đến tiếng hắn cởi quần áo.


Cởi xong quần áo, hắn vạch chăn nằm bên cạnh nàng, sau đó ôm nàng.
Nàng xoay người lại, tựa vào trong lòng hắn.
“Còn lạnh không?” Hắn hỏi.


“Không lạnh.” Nàng nhỏ giọng đáp. Bây giờ nàng đã hiểu vì sao lúc ngủ hết lần này đến lần khác nàng lại ôm hắn, thì ra hắn ấm áp như vậy. Nhất định là lúc ngủ nàng hướng về chỗ ấm nên mới ôm lấy hắn.


Nàng không mặc gì. Tuy rằng nằm ở trong lòng hắn, cũng không dám dựa vào quá gần hắn, đưa tay để trên ngực hắn tạo khoảng cách với cơ thể chưa mặc gì của mình.