Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 110: Chấp tử tay

(Chấp tử tay: Nắm tay nhau)
“Không được, tỷ không biết đâu...... Nữ nhân có đôi khi thật sự rất dễ mềm lòng, muội rất sợ tỷ chịu thiệt!” Thích Vi giữ chặt tay áo của nàng, dùng ánh mắt cầu xin nàng đừng đi.


Trong lòng Cầu Mộ Quân thực cảm động, cười nói:“Yên tâm, tỷ hứa với muội muội, nhất định sẽ nguyên vẹn trở về.”
Thích Vi thấy nàng đã quyết ý, không thể nói gì nữa, thở dài, nói bên tai nàng:“Vậy tỷ nhớ kỹ, tuyệt đối đừng trao thân cho huynh.” Thích Vi nói xong, mặt đỏ lên một nửa.


Cầu Mộ Quân cười nói:“Yên tâm, tỷ sẽ nhớ kỹ lời của muội.” Nói xong, hai người cáo biệt, Cầu Mộ Quân liền đi đến chỗ hẹn.
Xa xa, Cầu Mộ Quân đã thấy Thích Ngọc Lâm dưới chân núi Nhạn Lai.


Ánh mặt trời chiếu xuống, mắt hắn mang theo ý cười, nhìn nàng giống như thấy người yêu lâu ngày gặp lại.
Nàng nghĩ, hẳn là đa số nữ tử đều bị hai mắt hắn lừa tình. Đều nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nào biết đâu rằng hắn cũng dùng đôi mắt để nói dối.


Cầu Mộ Quân cúi đầu, có chút ngượng ngùng đến gần hắn, gọi một tiếng:“Thích công tử.”
Thích Ngọc Lâm xòe ô trong tay, nói:“Xem này, ta lấy ô cho nàng đó.”
“Bây giờ mặt trời cũng không lớn, ta không cần dùng.” Cầu Mộ Quân nói.


“Mặt trời tuy không lớn, nhưng đứng lâu chỉ sợ sẽ khiến da nàng bị thương.” Thích Ngọc Lâm nhìn khuôn mặt nàng nhẹ nhàng nói.
Cầu Mộ Quân ngượng ngùng cúi đầu.
“Chúng ta đi thôi.” Thích Ngọc Lâm nói.


Hai người cùng nhau lên núi, đi chưa được mấy bước, liền không thấy mặt trời nữa. Thích Ngọc Lâm thu ô, cùng nàng đi trên đường nhỏ mát mẻ.
Bắt đầu còn có thể gặp một vài người cũng cùng lên núi, rẽ vài đường liền không thấy ai nữa, điều này làm cho Cầu Mộ Quân nhớ tới lời Thích Vi.


May mà Thích Ngọc Lâm tuy phong lưu, lăng nhăng, nhưng không phải người xấu hung hiểm. Nếu không, tại nơi thâm sơn cùng cốc này, hắn làm gì nàng, nàng thật đúng là kêu trời trời không biết, kêu đất đất không hay.
“Mộ Quân, bên này cẩn thận một chút.” Thích Ngọc Lâm nói.


Chỉ thấy phía trước có chỗ dốc, tuy rằng rất nhỏ, nhưng nhìn qua dường như rất dễ trượt chân. Thích Ngọc Lâm tự đi trước, đứng ở phía dưới, sau đó vươn tay đến dìu nàng.


Cầu Mộ Quân không đưa tay cho hắn, mà là bám vào cây nhỏ bên cạnh, bước từng bước, chậm rãi bước chân xuống, sau đó đến chân kia. Chân sau còn chưa chạm đất, chân trước lại trượt một phát, làm cho nàng ngã xuống, bị Thích Ngọc Lâm phía dưới ôm được.


Trong lòng Cầu Mộ Quân kinh ngạc, lập tức liền đỏ mặt.
Thích Ngọc Lâm buông nàng, lo lắng hỏi:“Đầu có bị thương không? Vừa rồi nhánh cây có đập trúng nàng không?” Cầu Mộ Quân lắc đầu.


“Vậy đi thôi, yên tâm, ta đỡ nàng.” Nói xong, Thích Ngọc Lâm nắm tay nàng. Cầu Mộ Quân muốn rút tay về, hắn lại không thả.


Trái tim đập thình thịch, bắt đầu lo lắng. Cầu Mộ Quân đi đằng sau hắn bị hắn kéo đi, bắt đầu sợ hãi. Thích Vi nói hắn sẽ không bắt buộc con gái, nhưng mà...... nhỡ đâu hắn đột nhiên kích động, không khống chế được......


Cầu Mộ Quân lo lắng, sơn đạo hẻo lánh khó đi, Thích Ngọc Lâm cũng nắm tay nàng suốt đoạn đường, nhưng không làm hành động gì khác.


May mà khoảng nửa canh giờ sau, mặt đường lại rộng lớn bằng phẳng hơn, ngẫu nhiên lại có thể thấy một hai người. Trong lòng Cầu Mộ Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng có chút tin tưởng lời Thích Vi, tin tưởng Thích Ngọc Lâm.


Lúc này Cầu Mộ Quân rút tay về, Thích Ngọc Lâm buông tay nàng ra, sau đó quay đầu cười với nàng, hình như là nhìn thấu lo lắng của nàng, biết rõ nàng đang khẩn trương.
Cầu Mộ Quân ngượng ngùng đỏ mặt, cúi đầu nhìn đường dưới chân.


“Mộ quân, nàng xem bên kia có thác nước, chúng ta qua bên kia nghỉ một lát đi.” Thích Ngọc Lâm chỉ vào chỗ cách đó không xa nói. Cầu Mộ Quân cũng đang mệt mỏi, vui vẻ gật đầu.
Đi đến bên thác nước, Cầu Mộ Quân rửa mặt, Thích Ngọc Lâm dìu nàng ngồi ở tảng đá dưới bóng cây.


“Mộ Quân, ta vừa mới thấy dòng suối nhỏ kia có cá.” Thích Ngọc Lâm nói.
“Gạt người, nơi này làm sao có thể có cá!” Cầu Mộ Quân không tin nói.
Thích Ngọc Lâm cười nói:“Nếu nàng không tin, ta đi bắt cho nàng xem.” Nói xong, liền chạy tới bên bờ suối.


Cầu Mộ Quân thấy hắn chậm rãi ngồi xổm xuống bên bờ suối, xắn tay áo, đưa tay vào trong nước. Nhìn bộ dáng hắn, Cầu Mộ Quân cũng trợn tròn mắt, nhìn xem rốt cuộc hắn có thể bắt được con cá nào hay không.


Hắn khua qua khua lại trong nước, một hồi nhíu mày, trong chốc lát lại sốt ruột. Đang lúc nàng muốn cười hắn, hắn lại đột nhiên nhìn nàng cười, đưa tay khỏi mặt nước, trên tay lại là một con chim bồ câu vỗ cánh.


“A --” Cầu quân kêu sợ hãi một tiếng, từ trên tảng đá đứng dậy, không biết vì sao tay hắn vốn không có gì thò xuống nước lại làm ra được một con bồ câu.


Thích Ngọc Lâm thả con chim ra, nó liền bay về phía nàng, đậu trên tảng đá nàng vừa mới ngồi. Cầu Mộ Quân kinh ngạc ôm lấy con chim bồ câu, rút ra tờ giấy buộc trên chân nó: ‘Tử sinh khế khoát, Dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, Dữ tử giai lão*.’


(*Lúc sinh tử hay khi cách biệt, lòng này thề quyết. Bàn tay này mãi nắm không buông, nắm tay nhau cho đến bạc đầu)
Ngẩng đầu, Thích Ngọc Lâm đang đứng bên bờ suối nhìn nàng cười chân thành. Cầu Mộ Quân ngượng ngùng cười, cúi đầu.


Chim bồ câu bay nửa vòng giữa hai người rồi vút lên trời cao, nhanh chóng biến mất không thấy. Thích Ngọc Lâm đi đến trước mặt nàng, nhẹ nhàng ôm nàng.
Cầu Mộ Quân đẩy hắn ra, nhìn hắn nói:“Ngươi vẫn lừa người, không phải nói thấy cá sao? Ngươi đi bắt đi?”


Thích Ngọc Lâm cười ha hả, đột nhiên hôn nhẹ lên môi nàng một chút, nói:“Nàng thật đúng là!”
Cầu Mộ Quân ngẩn ra, cuống quít cúi đầu xuống.
Thích Ngọc Lâm lại nghiêm túc nhìn nàng thấp giọng nói:“Ta nói thấy cá, là lừa gạt nàng, nhưng câu vừa rồi, không phải lừa nàng.”


“Tử sinh khế khoát, Dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, Dữ tử giai lão. Mộ Quân, tuổi trẻ lông bông nhiều như vậy năm còn có thể gặp nàng, ông trời quả thật đã cho ta hạnh phúc vô cùng to lớn.”
Cầu Mộ Quân chậm rãi ngẩng đầu, thấy trên mặt hắn sự chân thành trước nay chưa có.


Thích Ngọc Lâm ôm nàng vào lòng, nói:“Mộ Quân, bốn mươi năm sau, năm mươi năm sau, chờ đến lúc tóc chúng ta đã trắng xoá chúng ta lại lên núi thả bồ câu đưa thư, được không?”
“Được.” Cầu Mộ Quân ở trong lòng hắn nhẹ nhàng đáp.


Thích Ngọc Lâm cười vui sướng, ôm lấy nàng càng chặt.
Từ bên thác nước đi ra, Thích Ngọc Lâm liền nắm tay nàng đi nơi nổi danh nhất Nhạn Lai sơn – rừng Tử Vi. Từ xa đã thấy tràn ngập sắc hồng, dường như sẽ có Tử Vi tiên tử bất ngờ từ hương hoa bay ra.


Trong lòng Cầu Mộ Quân vô cùng phòng bị, nhưng vừa thấy cả vùng núi đồi được bao phủ bởi hoa Tử Vi, tâm tình không tự giác liền thả lỏng, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ thực sự đã lâu không có.


Nhìn rừng hoa Tử Vi, liền muốn xuống núi. Trên đường xuống núi, Cầu Mộ Quân đột nhiên dừng bước, chỉ vào một con đường khác nói:“Chỗ kia đi đâu ngươi biết không?”
Thích Ngọc Lâm nói:“Đó là đường đến vực Tương Tư, trước kia ta từng đưa Vi Vi đến đó.”